Tôi Nhận Ra Mình Sống Trong Một Thế Giới Game Eroge

Chương 08: Số phận nghiệt ngã của Laura

Sau khi kết thúc thông báo, Laura bước xuống từ bục giảng để bắt đầu thu lại bài tập. Mỗi khi cô nàng tiến đến gần một bàn học bất kì, bóng đen ngồi ở đó sẽ ngoan ngoãn đưa ra một quyển tập trống trơn chưa viết chữ nào. Chỉ có dàn nhân vật chính mới sẽ thật sự đưa ra bài tập đã được điền đầy đủ mà thôi.

Đó chính là sự phân biệt đối xử giữa chính và phụ.

Trong khi nàng lớp trưởng làm đúng phần việc của mình, không biết vì sao, Kurokawa và Rachel liên tục chú ý đến cậu ấy. Thế nhưng, mặc kệ ánh mắt dò xét của nàng tóc đen cùng nàng tóc vàng, Laura tiếp tục công việc của mình một cách nghiêm túc hết mức có thể. Theo cái nhìn của tôi, có vẻ như cậu ấy chưa bị ảnh hưởng quá nhiều bởi lỗi hệ thống đang hoành hành với Kurokawa và Rachel hiện tại. Hai nữ chính kia nên tốt nhất để lớp trưởng yên thân. Cô nàng vừa mới xuất hiện đã sắp chuẩn bị phải rời xa thế giới này rồi.

May mắn là Laura có vẻ chưa bị ảnh hưởng. Nếu cậu ấy bắt đầu hành xử trái với mạch truyện như hai cô nữ chính kia, tôi chẳng biết làm cách nào mới có thể đẩy cậu ta vào hố lửa được. Cho dù muốn câu chuyện có thể đi đến hồi kết, lương tâm tôi không cho phép bản thân mình làm hại bất cứ nhân vật nào trong thế giới này. Nhưng mà làm thế nào mà một lỗi có thể xảy ra đến ba lần liền tiếp chứ? Đúng không?

Có ai đồng tình với tôi không?

Không á? Thôi vậy...

Mà lý do tại sao hai nữ chính lại chú ý đến Laura nhỉ? Đây chưa phải là lúc mà lớp trưởng thể hiện cô nàng là một tình địch cho hai người kia. Cô ấy không nên phải nhận những cái nhìn chằm chặp chỉ vì mình đang thực hiện trách nhiệm của một lớp trưởng thông thường.

Thú thật, tôi nghĩ mình có chút cảm tình với cậu ấy. Mặc dù Laura chỉ xuất hiện trong một thời gian ngắn, cô nàng không nên bị tên tác giả gϊếŧ sớm và đau đớn như trong quá khứ. Lớp trưởng hoàn toàn có tiềm năng để trở thành một nhân vật chính thực thụ với tính cách kiên quyết của cô. Nếu kịch bản cho phép, rất có khả năng Laura sẽ giành được chiến thắng trên tình trường, lật đổ ách thống trị tuyệt đối của cả những nhân vật chính khác thay vì phải chịu kết cục đau thương kia.

"Bài tập của cậu đâu C?" Trong khi đang mải suy nghĩ về một tương lai không tồn tại, tôi không hề để ý lớp trưởng đã đến sát vị trí của mình. Đôi mắt nâu của cậu ấy tập trung vào tôi như thể tôi có một cái hồng tâm ở trên mặt.

Xin cậu đấy, lớp trưởng ạ, tôi không phải một cái bia ngắm đâu!

Từ trong ngăn bàn, tôi lấy một quyển tập ra và đưa cho Laura. Tất nhiên, với cương vị là một trong những nhân vật nền, trong đấy chẳng có chữ nào cả.

Cầm trên tay quyển tập, Laura mở ra và lật từng trang một. Này này này! Tại sao cô không làm vậy với những cái bóng đen kia mà chỉ làm vậy với tôi thôi chứ? Đừng xem nữa, trong đấy tôi đâu có viết gì đâu?

Gương mặt của Laura có một biểu cảm khó diễn tả trong lúc cô nàng dò xét vở bài tập của tôi. Liệu đó là tò mò, nghiêm túc, hay hoài nghi? Thậm chí là toàn bộ những cảm xúc trên trộn lẫn lại với nhau? Tôi thật sự không rõ.

Chờ đã? Có phải...cậu ấy vừa nói chuyện với tôi không...?

"Cậu sao vậy C? Cậu muốn nói gì với tớ à?"

Đúng, tôi có chuyện muốn bàn đây này! Chúng ta chẳng có lời thoại nào với nhau từ lúc bắt đầu đến khi cậu chết! Ấy thế mà cô đã nói với tôi được ba câu rồi đấy. Tất nhiên những lời này là tiếng lòng của tôi mà thôi. Tôi không ngu xuẩn đến mức sẽ nói ra những thứ như vậy với cô nàng lớp trưởng.

Có lẽ vì nhận thấy sự im lặng của tôi, Laura không trò chuyện nữa mà quay lại với công việc của cô nàng. Chẳng mấy chốc, cô ấy đã đến khu vực của Han phía bên cửa sổ.

"Bài tập đây! Tớ đã làm hết rồi nhé! Hôm nay cậu sẽ không thể mắng tớ lười biếng được nữa." Han vui vẻ cười.

Nghe thế, thay vì tin tưởng vào lời nói của hắn ta, Laura hơi nghiêng đầu về phía Rachel. "Có thật là cậu làm hay không?"

"T-thật mà!"

Laura thở dài. "Được rồi. Miễn là cậu không quên, tớ không có lý do gì để mắng cậu cả."

Chẳng mấy chốc, lớp trưởng hoàn thành xong công việc của cô nàng và đặt toàn bộ bài tập lên bàn giáo viên. Cùng lúc ấy, theo đúng hẹn, cửa mở ra và một bóng đen bước vào.

"Học sinh, nghiêm!" Người nói những lời ấy không ai khác chính là lớp trưởng của tôi.

Không dừng ở đó, cậu còn mở lời để những nhân vật còn lại làm theo. "Chào buổi sáng, thầy OOO."

Bóng đen được gọi là thầy OOO bước nhanh đến bục giảng và gật đầu chào mọi người. Kể từ giờ phút này, tiết học chính thức bắt đầu. Có một việc khá đáng nói đó là những thứ bóng đen kia viết trên bảng và giảng bài toàn bộ đều không có bất kì ý nghĩa gì cả. Tương tự như những âm thanh ngoài cổng trường khi tôi gặp Rachel buổi sáng, tiếng giảng bài cũng là một loại tạp âm, không có nhiều giá trị cho cốt truyện.

Và đến đây, chúng ta có thể kết thúc những sự kiện của buổi sáng. Từ lúc này cho đến giờ ăn trưa sẽ không còn sự kiện nào nữa cả. Chính vì thế tôi có thể dành thời gian của mình ra để suy nghĩ về những thứ tiếp theo.

Tôi đã nói đến việc lớp trưởng bị gϊếŧ nhưng chưa bàn về chi tiết cụ thể thế nào. Một cách nào đó thì việc Laura tử vong là một sự kiện rất quan trọng mà cần phải nói kĩ hơn. Nếu không có sự kiện đó, Rachel sẽ không thể bộc lộ được bản chất điên loạn ẩn sâu bên trong cô nàng.

Vậy sự kiện trên diễn ra như thế nào? Sau lần đầu tiên Han và Rachel ngủ với nhau qua đêm, mối quan hệ của cả hai sẽ thay đổi tuyệt đối. Từ chỉ đơn thuần thích đυ.ng chạm và ôm ấp, nàng bạn thuở nhỏ sẽ trở nên hoang tưởng. Cô nàng sẽ không quan tâm dù bên thứ ba có là giới tính gì đi chăng nữa, chỉ cần Han nói chuyện với một người khác ngoại trừ cô ra, Rachel sẽ thể hiện một sự căm ghét mãnh liệt. Chỉ cần đối phương chen vào mối quan hệ của hai người, cô bạn thuở nhỏ sẽ cảm thấy kinh tởm.

Vào lúc mới đầu, Rachel sẽ không quá bạo lực. Những hành vi điên rồ của cô nàng sẽ chỉ tồn tại ở thế giới nội tâm hoặc khi cô ở một mình. Nhưng dần dần, dưới ảnh hưởng của cốt truyện, bạn thuở nhỏ của Han sẽ mất kiểm soát, và biến thành một con quái vậy thực thụ xứng đáng với danh hiệu một yandere.

Rachel sẽ muốn giữ han cho riêng mình mà thôi. Toàn bộ sự quan tâm của hắn ta chỉ được dành cho cô mà thôi. Kể từ giờ phút Rachel nhận ra mình muốn chiếm hữu hoàn toàn nhân vật chính, Han sẽ không còn khoảng khắc nào hắn ta được ở đơn độc một mình. Trừ trường hợp đi nặng trong nhà vệ sinh, bạn thuở nhỏ của hắn ta sẽ không rời hắn nửa bước. Thậm chí Rachel còn đi xa đến mức gây nên một cảnh người lớn với việc giúp Han cầm cậu nhỏ của hắn ta để đi vệ sinh và dùng miệng để "rửa" nó sau khi kết thúc.

Rất vô lý, tôi hiểu, nhưng đó là sự thật.

Vì lý do Rachel càng lúc càng trở nên hoang tưởng hơn, vào một ngày đẹp trời sau khi thấy bạn trai của mình cười đùa với một trong những nữ chính, Rachel cảm thấy cô nàng cần phải có một biện pháp mạnh để đảm bảo.

Và biện pháp mà cô ta nghĩ đến chính là con dao bếp ưa thích của mình. Bắt đầu từ hôm đấy, cô bạn thuở nhỏ luôn mang theo một vũ khí sắc lẻm bên mình phòng những trường hợp bất đắc dĩ nhất.

"Không biết khi nào cần sử dụng nó đâu, nên cứ mang theo cho an toàn." Đó là những gì Rachel nói để tự thuyết phục bản thân.

Có một lần, Han phát hiện cô nàng cất dao vào trong túi đi học. Với một khuôn mặt xanh tím vì sợ hãi, Han cầu xin Rachel để con dao lại ở nhà. Bạn thuở nhỏ của hắn sau đó cười dịu dàng và bảo: "Đây là cách để chúng ta có thể tự bảo vệ mình khỏi những cám dỗ, anh yêu!"

À, tôi quên nói. Sau đêm đầu tiên, cô bạn thuở nhỏ sẽ bắt đầu gọi người tình của mình là anh yêu.

Trở lại vấn đề chính. Han tất nhiên không đồng tình với câu trả lời của nàng ta. Hắn rơi vào tình trạng cực kì sợ hãi khi đôi khi bắt gặp cảnh tượng bạn gái của mình mài dao trong bếp với một vẻ mặt bệnh hoạn. Tuy nhiên, sau một cảnh người lớn nóng bỏng với Rachel, hắn ta đồng ý.

Đàn ông mà...chỉ nghĩ được bằng nửa thân dưới thôi...

Vậy là chúng ta đã có được động cơ của Rachel để gϊếŧ Laura. Tất cả những gì còn lại là một cơ hội, hay nói cách khác, một sự kiện mở màn.

May mắn cho Rachel và đáng buồn cho Laura, cơ hội ấy đến rất nhanh.

Sau khi ngủ với nhau đêm hôm ấy, thái độ của Rachel xung quanh Han trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Cô ấy chăm sóc cậu ta kĩ càng hơn trước, yêu thương cậu ta hơn trước, và không còn ngần ngại nói "Tớ yêu cậu" trong khuôn viên trường học nữa. Vì thế giới tôi đang sống cơ bản là một trò chơi người lớn, nhân vật chính sẽ luôn rơi vào những tình huống oái ăm nhất để có thể quan hệ với các nhân vật nữ chính. Trong trường hợp này, nữ chính ấy là Rachel.

Thế nhưng, lại có một vấn đề nho nhỏ. Bạn thuở nhỏ của Han là một cô gái xinh đẹp. Cho dù cô nàng có tâm thần đến đâu, số lượng người muốn được ở bên cạnh Rachel chắc hẳn phải xếp được hàng dài một cây số trong thế giới thực.

Trong thế giới của tôi cũng vậy. Có một nhân vật mang mô tuýp kẻ bắt nạt có cảm tình với Rachel. Tuy nhiên, hắn ta lại không bao giờ dám thổ lộ tình cảm của mình với cô nàng trước đó. Ngay cả khi hắn có thổ lộ đi chăng nữa, Rachel vẫn sẽ từ chối hắn ta một cách thẳng thừng mà thôi. Cô nàng chỉ muốn có Han thôi. Ấy vậy mà, sau khi Rachel và Han trở thành một cặp, hắn lại tỏ tình với nàng ta.

Chính vì thế, hắn ta nhận được một cú sút vào vùng hạ bộ. Tôi còn nhớ rõ cách mà hắn ta lăn lộn trên mặt đất vì đau đớn. Không cần phải nói tôi nghĩ ai cũng có thể biết đòn chân hiểm hóc ấy là của ai. Tuyệt chiêu tiệt chủng cước được một học sinh nữ đăng kí bản quyển trí tuệ. Ấy chết, tôi nhầm. Được một học sinh nữ bạo lực thì chính xác hơn.

Gì thế!! Tôi bỗng dưng nổi da gà hết lên đây này!

Ngay lập tức, tôi hiểu nguyên do ra sao. Rachel đang không tập trung vào bài giảng của thầy OOO hay là gương mặt điển trai đang gật gà gật gục của Han. Cô nàng lại hướng ánh mắt của mình về phía tôi!

Tôi chọc gì cô chứ!?

Hơi đảo hướng nhìn một tí, và tôi thấy được cô nàng tóc đen Kurokawa đang nằm vật ra trên bàn, một tay ôm bụng. Có vẻ như nàng ta đang run run cơ thể. Chẳng biết được liệu Kurokawa đang nín cười hay đang có từng cơn co giật nữa. Thậm chí là cả hai!

Những cô nàng nữ chính này...thật sự là loạn lung tung cả lên...

Sống ngoài mạch truyện chính thật ra lại là một điều may mắn cho tôi vào lúc này. Han Som, chàng trai, chúc cậu thuận buồm xuôi gió trong việc chinh phục nữ chính nhé. Đừng lo, rồi sẽ có một ngày cậu thành công mà thôi. Ngày đó là ngày nào thì tôi thua.

Tôi đang nghĩ đến đâu nhỉ?

À, đúng rồi, đoạn tử tuyệt tôn cước!

Ngay cả khi Rachel đã từ chối một cách...mạnh mẽ như vậy, tên bắt nạt kia vẫn không chịu từ bỏ. Hắn vẫn quay lại lần thứ hai để tỏ tình rồi đến lần thứ ba, thứ tư. Bị từ chối hết lần này đến lần khác, ấy thế mà hắn vẫn còn đủ can đảm để tiếp tục. Sức mạnh ý chí của hắn thật sự phải gọi là kiên cường.

Tất nhiên, sự kiên cường ấy đến từ kịch bản. Nhưng nguồn gốc của nó chẳng quan trọng. Quan trọng là hắn dám làm.

Đến là tỏ tình thứ năm, tên nhân vật kia đến thẳng lớp của tôi với để gặp Rachel. Tiếc thay cho hắn, với tư cách lớp trưởng gương mẫu, Laura không để hắn vào dù cho hắn có đe dọa đến mức nào. Tôi sẽ không kể về những thứ đáng xấu hổ và trẻ con hắn đã dùng để đạt được điều hắn muốn. Những thứ hắn nói ra có thể tìm thấy hầu hết trong mọi tiểu thuyết học đường, không cần phải đào quá sâu.

Đại loại như: "Mày có biết tao là ai không?" hoặc "Mày nhớ mặt tao đấy!" tràn lan suốt cuộc hội thoại.

Bởi vì Laura can thiệp vào chuyện riêng của hắn, kẻ bắt nạt không thể tiếp cận Rachel được. Bao nhiêu thất vọng, đau đớn, phẫn nộ và sỉ nhục tạo ra khi Rachel từ chối lời tỏ tình của hắn đều đổ lên đầu lớp trưởng một cách vô lý.

Hét lên "Con khốn kiếp!", hắn ta rời khỏi hiện trường. Thế nhưng, trong lòng nung nấu một ý định kinh tởm để đối phó với lớp trưởng. Vào cùng ngày hôm đó, hắn và bè lũ đồng bọn bắt nạt của mình bắt đầu hành trình bám đuôi Laura. Với tư cách là lớp trưởng, Laura không được về sớm mà phải ở lại trường để làm việc với hội học sinh. Dựa vào điều này, bọn chúng nấp ở một vị trí vắng vẻ để chờ cô ra.

Khoảnh khắc lớp trưởng quay về phòng học để lấy những vật dụng cá nhân của cô cũng là lúc cô nàng bị bắt. Không chút nhân từ, bọn bắt nạt tên thì nắm lấy phần ngọc tóc của Laura, tên thì bịt miệng cô một cách nhuần nhuyễn. Sau đó, bọn chúng lôi lớp trưởng vào nơi vắng vẻ nhất của trường, đó chính là nhà kho.

Bọn chúng sẽ cưỡиɠ ɧϊếp Laura và quay phim lại toàn bộ quá trình để có thể làm nhục cô nàng nhiều hơn nữa.

Tai tôi bỗng dưng vang lên âm thanh đồ vật bị rơi xuống đất. Có vẻ như là một cái hộp hay tương tự như vậy. Ai làm rớt hộp bút đấy? Tôi đang chuẩn bị vào đoạn cao trào đây này! Đừng có cắt ngang suy nghĩ của tôi chứ!

Nhưng một mái tóc nâu rủ xuống làm sự ức chế trong tôi giảm dần. Bởi vì người làm rơi hộp bút là nàng lớp trưởng.

Xin lỗi cậu, Laura. Tớ không có ý nặng lời với cậu đâu.

Nhìn mặt cô ấy kìa, cứ xanh mét cả lên. Thật tội nghiệp! Lớp trưởng này, cậu có lạnh không? Chắc là cậu lạnh lắm nhỉ. Toàn cơ thể cứ run bần bật cả lên như thế kìa. Ngày mai cậu đừng quên mặc áo ấm nhé!

Vào thời gian đầu khi tôi vừa có ý thức, tôi đã cố gắng thử cứu cô ấy. Tôi không nhớ được mình đã cố gắng bao nhiêu lần, nhưng chưa bao giờ là thành công cả. Ngay cả khi tôi chết đi chết lại chỉ để tìm ra cách giải quyết, tôi vẫn hoàn toàn thất bại.

Tôi hiểu ra rằng một nhân vật phụ không thể thay thế nhân vật chính.

Định mệnh của Laura rơi vào tay cái tên điển trai đang ngủ khò ở phía cửa sổ kia kìa, không phải tôi.

Vào lúc lớp trưởng bị bọn bắt nạt lột sạch cơ thể, Han xông vào. Bao phủ bởi hào quang nhân vật chính, hắn đánh gục toàn bộ những tên bắt nạt và đuổi bọn chúng đi. Khác với những cố gắng vô ích của tôi, hắn cứu lớp trưởng khỏi bàn tay kinh tởm của những kẻ đạo đức không bằng con người một cách dễ dàng.

Cởϊ áσ đồng phục ra và phủ nó lên cơ thể đẹp hoàn mỹ của Laura, Han để lộ sáu múi cơ bụng. Điều này làm Laura đã xấu hổ còn xấu hổ hơn gấp bội lần.

"Đừng sợ. Có tớ đây."

Đúng chuẩn nhân vật chính, Han ôm Laura vào lòng. Cảm nhận từng nhịp đập mạnh mẽ của chàng trai kia, vẻ điển trai cùng cử chỉ dịu dàng của hắn, lớp trưởng dần mất kiểm soát. Thêm vào đó, lượng adrenaline trào dâng trong cơ thể làm Laura nóng lên thấy rõ, kích hoạt hiệu ứng cầu treo đối với vòng tay ấm áp phía trước mặt cô.

"Tớ thích cậu!" Laura nói thẳng.

"H-hả?!"

"Tớ thích cậu!" Dưới cái nhìn ngạc nhiên của Han, lớp trưởng ấn bờ môi thơm của mình lên môi hắn.

Và thế là một cảnh nóng diễn ra.

Còn nhớ mối duyên quái đản của Han không? Sau đây là một ví dụ điển hình.

Khi Han và Laura kết thúc công việc mặn nồng của họ, Rachel đột nhiên xuất hiện từ phía sau lưng cả hai. Lý do tại sao cô lại đến muộn? Vì phải có người xử lý những tên bắt nạt vĩnh viễn thay cho Han, đúng chứ? Cô nàng đâu thể nào để bè lũ nguy hiểm như vậy xung quanh người yêu của mình.

"Đây là chuyện của con gái bọn tớ! Lớp trưởng đang cần được an ủi bởi một ai đó có thể hiểu được cảm xúc của con gái. Anh yêu này, cậu cứ về nhà trước nhé?" Chứng kiến cảnh tượng nɠɵạı ŧìиɧ trước mặt mình, Rachel làm như không thấy gì cả mà chỉ đẩy Han sang một bên.

Sự sợ hãi và tội lỗi lên đến đỉnh điểm, Han mất đi tư duy của mình. "Đ-được rồi! Rachel, xin cậu thay tớ chăm sóc cho Laura! T-tớ t-thật sự xin lỗi..."

"Đừng lo, chúng ta về nhà sẽ bàn lại chuyện này sau." Giọng của cậu ta hoàn toàn bằng phẳng, không nóng cũng không lạnh.

Sau đó, nàng bạn thuở nhỏ đóng cánh cửa nhà kho lại và chuẩn bị hành hình Laura như tôi đã nói từ trước. Trong suốt quá trình, Han đã không có mặt, và Rachel đã được một cơ hội thể hiện bản chất điên loạn của mình rõ ràng nhất có thể. Từ phía ngoài nhà kho, từng tiếng cười đầy điên cuồng và hỗn loạn như xuyên tạc cánh cửa kim loại che lấp cảnh tượng khủng khϊếp bên trong.

Vào cùng ngày, Han bị gϊếŧ.

Cô bạn gái từ thời thơ ấu đã dùng dao mở toang l*иg ngực của hắn ta khi họ đang quan hệ với nhau.

Vào lúc đấy, nụ cười trắng ngần của Rachel được bao phủ bởi một màu đỏ.

Màu đỏ tươi của máu người!

-OoO-