Ông Bố Siêu Phàm

Chương 1: Không có tiền làm gì cũng khó

"Người nhà bệnh nhân, anh chị đã nợ 10 vạn tiền viện phí rồi, trong ngày hôm nay nếu không nộp bổ sung và nộp thêm 20 vạn tiền viện phí, bệnh viện sẽ cho bệnh nhân ngừng thuốc". Phòng bệnh phổ thông bệnh viện số 1 thành phố, y tá bước vào, nhìn Lục Trần ngồi cạnh bên giường bệnh, trong ánh mắt có ý khinh thường.

Ánh mắt Lục Trần rời khỏi đứa con gái đang nằm trên giường bệnh, ngẩng đầu nhìn y tá gật đầu: "Trong ngày hôm nay chúng tôi sẽ nộp tiền".

"Anh vẫn nên gọi điện cho vợ anh đi, sau 5 giờ chiều mà vẫn chưa nộp tiền thì bệnh viện sẽ ngừng thuốc". Y tá cười khẩy nói.

Một người đàn ông bỏ đi, ngay cả vợ cũng coi thường anh, y tá không tin anh sẽ gom đủ mấy vạn tiền viện phí. Tiền viện phí nửa năm nay hầu như đều do người vợ chi trả, cái loại đàn ông vô dụng này, ai gả cho hắn sẽ đen đủi cả đời. Đây là loại đàn ông rác rưởi điển hình.

Nhìn y tá đi ra ngoài, ánh mắt Lục Trần lại nhìn vào khuôn mặt con gái Kỳ Kỳ, tay vô thức đưa lên xoa xoa thái dương.

30 vạn, biết đi đâu vay?

Con gái nằm viện nửa năm nay, sớm đã tiêu hết số tiền tiết kiệm ít ỏi của anh và Lâm Di Quân rồi. Hơn nữa những người có thể vay tiền đã vay hết rồi. Anh ngồi xuống vuốt ve khuôn mặt nhợt nhạt của con gái Kỳ Kỳ, trong lòng ngoài đau xót, anh còn cảm thấy khó chịu hơn.

Con gái mới 3 tuổi, vốn dĩ là một đứa bé hoạt bát đáng yêu, nửa năm bị bệnh tật đau đớn giày vò, đã trở nên gầy gò xanh xao. Nếu có thể, anh thật sự hi vọng người bị bệnh là mình, mà không phải là đứa con gái đáng yêu của mình.

"Có phải bệnh viện đến đòi viện phí rồi không?" Ngay lúc đó, Lâm Di Quân, vợ của Lục Trần bước vào.

Lâm Di Quân, 25 tuổi, ngũ quan thanh tú, cực kỳ xinh đẹp, cao 1m7. Nhìn Lục Trần với ánh mắt vài phần lãnh đạm.

"Ừ, bây giờ anh sẽ ra ngoài tìm bạn vay tiền" Lục Trần gật gật đầu, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía người đàn ông phía sau Lâm Di Quân.

Người đàn ông này tên là Phạm Minh, hơn 30 tuổi, ăn mặc chỉn chu kiểu người đàn ông thành đạt. Lục Trần biết hắn, hắn là CEO bộ phận kinh doanh của công ty điện tử Đông Giai. Lâm Di Quân là nhân viên phòng kinh doanh, cấp dưới của Phạm Minh, còn Lục Trần chỉ là bảo vệ nhỏ của công ty đó.

Nhìn thấy Lâm Di Quân đưa Phạm Minh đến bệnh viện, Lục Trần tự nhiên cau mày.

Phạm Minh biết Lâm Di Quân là vợ của anh, nhưng vẫn có mưu đồ bất chính với Lâm Di Quân, nếu không phải là Phạm Minh không làm gì quá đáng quá, thì trước đây ở công ty anh đã đánh hắn rồi.

"30 vạn tệ, anh tìm ai vay?" Lâm Di Quân liếc nhìn con gái đang ngủ, ngồi xuống cạnh giường, nói một cách mỉa mai.

Trước khi con gái bị bệnh, Lâm Di Quân vẫn tin rằng sức mạnh của tình yêu rất vĩ đại. Nhưng mà hơn nửa năm nay, vì chữa bệnh cho con gái, cô và Lục Trần rơi vào cảnh nợ nần chồng chất, thái độ của cô với Lục Trần thanh đổi rất lớn. Mỗi lần nghĩ đến khoản nợ viện phí khổng lồ, cô lại cảm thấy khó chịu với Lục Trần hơn. Đứng trước thực tại, cho dù tình yêu có mạnh mẽ đến đâu cũng bị đánh bại.

Lục Trần trầm mặc, trong thành phố này anh cũng không có mấy người bạn, vả lại họ cũng không giàu có gì, thật sự là không tìm được ai để vay nữa.

"Di Quân, anh cho em vay trước, 30 vạn đối với anh chỉ là chuyện nhỏ" Phạm Minh nhìn Lâm Di Quân nói. Hắn nhìn Lục Trần, người cũng đang nhìn hắn, lông mày hắn nhướng lên và thoáng qua một nét kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

"Sao lại như vậy được?" Lâm Di Quân lắc đầu, mặc dù có chút động lòng, nhưng cô biết Phạm Minh chắc chắn có ý định khác.

"Anh là chú của Kỳ Kỳ, cũng không muốn nhìn thấy con bé bị ngừng thuốc" Phạm Minh mỉm cười nói.

"Tiền điều trị của con gái tôi không cần anh lo, sau này anh cũng không cần đến bệnh viện nữa" Lục Trần lạnh lùng nhìn Phạm Minh, một tia giận dữ lóe lên trong mắt anh. Phạm Minh có ý gì trong lòng anh biết rõ.

"Không cần tôi quan tâm vậy anh có thể lấy ra 30 vạn sao?" Phạm Minh đùa cợt nhìn Lục Trần. Trong mắt hắn, Lục Trần chỉ là một bảo vệ nhỏ của công ty, có tư cách gì mà tranh giành phụ nữ với hắn. Lâm Di Quân là mỹ nữ hạng nhất nhì ở công ty, hắn sớm đã có ý đồ với Lâm Di Quân rồi. Mặc dù Lục Trần và Lâm Di Quân đã có một đứa con gái, nhưng có quan hệ gì chứ, chỉ cần hai người ly hôn là được rồi. Vả lại hắn cũng là người đã ly hôn, bản thân hắn cũng có một đứa con gái, thế nên hắn đã sớm có ý định lập gia đình với Lâm Di Quân rồi. Chỉ là Lâm Di Quân chưa bao giờ có tình cảm với hắn, nhưng bây giờ đã có cơ hội để Lâm Di Quân ly hôn với Lục Trần, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua.

"Đó là chuyện của tôi, còn nữa, anh có thể đi rồi" Lục Trần nắm chặt bàn tay, trong lòng hơi bực tức.

Tiền!

Anh cần rất nhiều tiền, không chỉ chữa khỏi bệnh của con gái, mà còn muốn làm cho Phạm Minh ngoan ngoãn câm miệng lại và cút xéo. Nhưng ngay lúc này đây, đừng nói là 30 vạn, 300 đồng anh cũng không có. Một cảm giác bất lực xuất hiện trong lòng, Lục Trần cảm thấy cuộc đời của mình thật bi thảm.

Phạm Minh cười trêu chọc, sau đó quay đầu nói với Lâm Di Quân: "Di Quân, xem ra mọi người không cần anh giúp, vậy anh đi trước nhé!".

Hắn đã biết chắc Lục Trần và Lâm Di Quân không thể kiếm đâu ra 30 vạn, vì vậy rất tự tin, điệu bộ giống như chắc chắn áp đảo Lục Trần.

Lâm Di Quân muốn nói gì đó, nhưng trong lòng rất mâu thuẫn.

Không tìm Phạm Minh vay tiền, 30 vạn tiền viện phí này cũng không biết đi đâu vay. Nếu tìm Phạm Minh vay tiền, nhất định sẽ làm tổn thương lòng tự trọng hèn mọn của Lục Trần.

Phạm Minh nhìn Lâm Di Quân cắn cắn môi không nói gì, hắn nheo mắt, trong lòng tính toán gì đó, sau đó bèn đi ra ngoài.

Phạm Minh tìm thấy y tá phụ trách kiểm tra truyền thuốc của Kỳ Kỳ hàng ngày, lặng lẽ nhét cho cô ta 1000 tệ, hắn nói: "Bố mẹ của Kỳ Kỳ không vay được tiền nữa rồi, cô có thể đi hối thúc họ làm thủ tục xuất viện".

Y tá nghĩ đi hối thúc người nhà bệnh nhân mà cũng được 1000 tệ, lập tức gật đầu cười, chuẩn bị đi hối thúc Lục Trần.

"Lục Trần à Lục Trần, anh cũng chỉ là một bảo vệ quèn, làm sao lại có thể chiếm hữu người phụ nữ như Lâm Di Quân?" Nhìn theo bóng lưng của y tá, ánh mắt Phạm Minh hiện lên một tia lạnh lùng.

"Lòng tự trọng của anh còn quan trọng hơn mạng sống của Kỳ Kỳ sao? Anh không hạ mình trước bố mẹ tôi, anh hạ mình trước giám đốc Phạm thì sẽ chết sao?" Nhìn thấy Phạm Minh đi ra, Lâm Di Quân rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa. Cô có thể không vay tiền của Phạm Minh, nhưng Lục Trần thì có thể, lòng tự trọng mặc dù quan trọng, nhưng so với mạng sống của con gái, lòng tự trọng có đáng là gì?.

"Lục Trần, tôi cảnh cáo anh, nếu Kỳ Kỳ có mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh". Lâm Di Quân giận dữ nhìn chằm chằm Lục Trần với bộ dạng không có tiền đồ, trong lòng Lâm Di Quân lúc này, thật sự rất thất vọng với Lục Trần.

"Bây giờ anh sẽ đi vay tiền" Lục Trần nói

"Anh đi đâu vay? Bây giờ ngoài bố mẹ tôi ra, còn ai có thể giúp chúng ta 30 vạn, anh không thể đi cầu xin họ sao?" Lâm Di Quân vội vàng nói.

"Anh tự có cách của mình" Lục Trần lắc đầu, từ khi anh lập nghiệp bị thất bai, bố mẹ Lâm Di Quân đã không coi anh là người, anh sẽ không đi gặp bọn họ, chứ đừng nói là đi cầu xin bọn họ.

"Lục Trần... Anh đứng lại cho tôi, nếu hôm nay anh không đến cầu xin bố mẹ tôi để lấy tiền nộp viện phí cho Kỳ Kỳ, tôi sẽ ly hôn với anh" Lâm Di Quân nhìn Lục Trần chuẩn bị rời đi, trong lòng dâng lên một cảm giác tuyệt vọng.

Người đàn ông này vì một chút lòng tự trọng đáng thương, đến mạng sống của con gái mình cũng không quan tâm nữa. Bây giờ cô thực sự rất hối hận, hối hận vì sự bồng bột ban đầu, càng hối hận hơn là cuối cùng vẫn kết hôn với anh.

Đi ra khỏi bệnh viện, Lục Trần châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, cơn giận trong lòng thật khó nguôi ngoai.

Tiền! Tiền! Tiền! Tất cả đều vì tiền.

Mặc dù tiền không phải là vạn năng, nhưng không có tiền, có những lúc thật sự không có khả năng đi tiếp dù là một bước nhỏ.

Anh lấy điện thoại ra tìm một số điện thoại, ghi chú là Đỗ Phi, trong lòng anh do dự, có nên gọi hay không đây?

Đỗ Phi là một trong số những người bạn của anh, nhưng tình hình của Đỗ Phi cũng không tốt, hơn nữa anh đã vay của anh ấy 5 vạn rồi. Chủ yếu là Đỗ Phi cũng không có 30 vạn cho anh vay. 30 vạn không phải là một con số nhỏ, cho dù tất cả bạn bè của anh có cho anh vay tiền, e rằng gộp lại cũng không đủ.

Lục Trần dựa vào lan can ở rìa đường, vừa hút thuốc vừa nhìn lên bầu trời phía xa, cuối cùng anh thở dài, rút điện thoại ra gọi cho một số lạ.

"Chú Trung, chú vẫn còn ở Du Châu chứ?" Lục Trần nói.

"Ai da, là tiểu thiếu gia à, cậu không về cùng tôi, tôi nào dám về một mình. Đúng rồi tiểu thiếu gia, cậu đã nghĩ kỹ chưa?" Đầu dây bên kia là giọng nói kích động của một người trung niên.

"Haha, vâng, chú Trung, có thể cho tôi vay 30 vạn được không, tôi cần dùng gấp". Lục Trần nói.

"30 vạn à, không có vấn đề gì, có điều cậu phải ký vào hợp đồng thừa kế trước đã, sau khi ký tên, toàn bộ tài sản của Lục gia sẽ là của cậu" Người đầu dây bên kia cười nói.

"Việc ký tên thì để sau hãy nói, bây giờ tôi thực sự cần gấp 30 vạn, chú hãy chuyển cho tôi trước đi" Lục Trần nói.

"Không được, hay là cậu hãy gọi điện cho lão gia trước, nếu lão gia đồng ý, đừng nói là 30 vạn, chứ 30 tỷ tôi đều chuyển cho cậu" Đầu dây bên kia kiên trì nói.

"Được rồi, vậy thì tôi ký tên, chú đang ở đâu?" Lục Trần suy nghĩ một chút, khuôn mặt hiện lên một nụ cười gượng gạo, cuối cùng cũng quyết định thỏa hiệp.

"Tôi ở tòa nhà Quân Duyệt, cậu ở đâu, hay là tôi cho người đi đón cậu?" Đầu dây bên kia nói.

"Không cần, tôi lập tức đi tìm chú" Lục Trần cúp điện thoại, trong lòng anh như bị xáo trộn.

Nghĩ đến cái chết của mẹ trước đây, bản thân đã cắt đứt với Lục Thiên Hành, rồi rời bỏ gia tộc. Đáng lẽ không có ý định tha thứ cho ông ta, nhưng thực tế lại quá tàn nhẫn.

Bây giờ con gái không có tiền chữa bệnh, bản thân lại không làm được gì, không thể không cúi đầu trước Lục Thiên Hành.

Đậu má nó cuộc sống này thật mỉa mai.

"Được rồi, Lâm Di Quân, giấu em bao nhiêu năm, cũng làm em phải cùng anh trải qua những ngày cực khổ, hôm nay anh chuẩn bị nói ra sự thật. Thật ra, anh là một người trong tầng lớp con nhà giàu, từ nay trở đi, anh sẽ cho em sống cuộc sống của một bà hoàng". Lục Trần nhổ đầu thuốc lá xuống đất, trong mắt hiện lên sự kiên quyết, quay người bắt một chiếc taxi đến thẳng tòa nhà Quân Duyệt.

Đến tòa nhà Quân Duyệt, Lục Trần vừa xuống xe thì thấy mẹ vợ của mình là Vương Tuyết từ tòa nhà bước ra. Anh không muốn gặp bà ta ở đây, nhưng lại phát hiện bà ta đang đi về phía anh.

"Cậu không ở bệnh viện chăm sóc Kỳ Kỳ, chạy đến đây làm gì?" Vương Tuyết nhìn Lục Trần với vẻ mặt coi thường, nếu không phải vì con gái có con, bà ta đã sớm cho con gái mình ly hôn với loại bỏ đi này rồi.