Tra Nam

Chương 7: Em họ Tiết Linh

Hôm nay là Đoan Ngọ, Cố Dĩ Nguy đưa vợ về nhà thăm bố mẹ.

Vừa vào cửa đã nhìn thấy em họ Tiết Linh nằm vểnh chân trên sofa chơi game.

Trường đại học của Tiết Linh ở bên cạnh nhà cô mình, đôi khi Tiết Linh được nghỉ mà lười về nhà thì sẽ trực tiếp đến nhà cô mình chơi.

Vừa vào nhà không lâu, em họ chỉ mặc một chiếc áo mỏng màu xanh bạc hà để lộ ra cái rốn đáng yêu. Hai đùi vừa thẳng vừa mịn, tràn đầy mùi vị thanh xuân.

Tiết Linh ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo qua hai vợ chồng đứng ở cửa, không nói một lời chỉ tiếp tục chơi game của mình.

Trái lại, mẹ Cố lại vui vẻ đón tiếp.

Đàm Trăn gọi một tiếng Tiết Linh, Tiết Linh cũng như không hề nghe thấy.

Giọng nói lạnh lùng của Cố Dĩ Nguy truyền đến: "Linh Linh, đây là chị dâu."

Tiết Linh mất kiên nhẫn liếc nhìn một cái, sau đó mang giày đi vào phòng.

Mẹ Cố hơi xấu hổ, vội vàng hoà giải bảo rằng cô bé đang ở tuổi trưởng thành.

Cô bé? Cô bé này đã mười chín tuổi rồi.

Bà biết Tiết Linh không thích chị dâu nên cũng kéo theo không thích cả anh họ, rõ ràng khi còn bé con bé bám theo sau đuôi anh họ như một cái đuôi vậy, bây giờ mỗi lần gặp mặt lại như kẻ thù với nhau.

Mỗi lần đυ.ng mặt anh họ và chị dâu đều mang theo một bụng tức giận, nhưng lần sau sẽ ổn.

Mẹ Cố không có con gái nên vô cùng yêu thương cô cháu gái này, từ nhỏ đã xem cô ấy như con gái mà thương yêu, cũng không muốn trách móc nặng nề cô bé cái gì, chỉ cho rằng cô bé đang tuổi trưởng thành mà thôi.

Đàm Trăn lặng lẽ nhún vai với Cố Dĩ Nguy: "Không sao, cô bé không để ý đến em, em không cần để ý đến cô bé là được rồi."

Cố Dĩ Nguy sờ lên mái tóc của Đàm Trăn.

Trong mắt có một ít sóng ngầm cuồn cuộn.

Ban đêm ăn cơm, có mẹ Cố và Đàm Trăn thúc đẩy bầu không khí cũng coi như ấm áp. Đang ăn vui vẻ, bố Cố lại lặng lẽ đánh cho mẹ Cố một ánh mắt.

Một giây mẹ Cố đã hiểu, bà dùng vẻ mặt ôn hòa nói: "Ngụy Ngụy à, các con có định có em bé chưa."

Cố Dĩ Nguy nghe thấy cái tên mụ này lập tức đau đầu, đường đường là một người đàn ông, tên gì mà "Ngụy Ngụy" chứ.

Mỗi lần Đàm Trăn nghe mẹ Cố gọi anh như thế đều thầm cười nhạo anh.

Anh thuần thục qua loa: "Vẫn chưa nè mẹ, gần đây công việc rất bận. Sang năm rồi lại nói."

Mẹ Cố sớm không chịu thua: "Lại sang năm, năm ngoái cũng bảo sang năm, sang năm lại còn bảo sang năm?”

Đàm Trăn muốn mở miệng, bên dưới Cố Dĩ Nguy đã đè tay cô lại, anh tiếp lời mẹ, bảo: “Con cũng không phải cứ muốn sinh là sinh, đến lúc tự nhiên sẽ có thôi.”

Mẹ Cố biết con trai không thể kiên nhẫn được nữa, đành phải đèn xuống khát vọng muốn có cháu nội, chuyên tâm ăn cơm.

Phía đối diện, Tiết Linh mặt không biến sắc đã nghe hết tất cả, phảng phất như không có liên quan gì đến mình.

Chỉ là vào lúc Cố Dĩ Nguy cúi đầu gắp thức ăn, Tiết Linh không khống chế được mà dời ánh mắt nhìn gương mặt anh tuấn đẹp đẽ hệt như một bức tranh của anh họ mình, trong ánh mắt lộ ra vẻ si mê và hoang mang.

Một giây sau cô ấy buông tầm mắt, không cẩn thận xuyên qua bàn ăn trông thấy bàn tay của hai vợ chồng đang đan vào nhau.

Bàn tay cầm đũa của cô ấy nắm chặt lại.

Cô ấy nghĩ còn phải đợi bao lâu đây.

Anh là của cô ấy, của cô ấy.