Editor: Xu
Beta: Sue
Khương Ngâm thầm đọc ID kia trong lòng, rồi nhớ tới tất cả những chuyện giữa mình và Doãn Toại, đầu cô oanh một phát như nổ tung, ngạc nhiên trừng mắt lớn nhìn anh.
Hơn nửa ngày, cô có chút không dám tin xác nhận lần nữa: “Thật sự là anh?”
Khương Ngâm tìm bốn phía, cô cảm thấy chờ một lúc sẽ có người tới, nói với cô rằng tôi mới là người hâm mộ kia.
Doãn Toại mỉm cười mở Weibo, chỉ vào ID phía trên đưa cho cô xem: “Không thể là giả được.”
Nhìn avatar Weibo quen thuộc, Khương Ngâm không biết nên dùng ngôn từ gì để hình dung tâm trạng của mình ngay lúc này, cảm xúc bây giờ rất lẫn lộn, giống như trong nháy mắt trải qua hết thảy mọi thứ.
Những hình ảnh trong quá khứ xuất hiện trong đầu.
Trước đây fan hâm mộ này của cô rất ung dung bình thản, nhưng vào thời điểm cư dân mạng công kích cô dữ dội nhất anh ấy đã ra mặt giúp cô.
Trước kia anh chỉ nhấn like chứ không bình luận, dần dần bắt đầu bình luận trong bài đăng Weibo của cô, chính là lúc cô vàd Doãn Toại hẹn hò.
Khương Ngâm nhớ đến ngày thứ hai hai người họ vừa mới hẹn hò, anh tự mình đeo dây chuyền cho cô. Lúc ấy cô đăng Weibo, cùng với dòng chữ: Hôm nay tâm trạng tốt! [/ mặt trời ]
@Gió quá lưu ngấn, em quá lưu tâm: Hôm nay tâm trạng của tôi cũng không tệ! [/ mặt trời ]
Còn có một lần, cô đăng bóng của cô và Doãn Toại, chính diện là Cái Đuôi Nhỏ, cùng dòng chữ: Một nhà ba người, hạnh phúc thật lâu (/ trái tim)
@Gió quá lưu ngấn, em quá lưu tâm: Hạnh phúc thật lâu (/trái tim)
Thì ra anh đã gợi ý cho cô từ sớm, thế mà cô vẫn luôn không phát hiện ra.
Không nghĩ tới quanh đi quẩn lại, vẫn là Doãn Toại đón năm mới cùng coi.
“A a a a a!!!”
Cô thét chói tai, không để ý ánh mắt của người qua đường, hưng phấn xông lên ôm cổ anh, cơ hồ muốn nhảy lên: “Ông xã, tại sao là anh chứ?!”
Doãn Toại cười kéo cô ra, dùng đầu ngón tay điểm nhẹ vào trán cô: “Cho nên hôm nay, em phải ở bên cạnh anh.”
Tiến vào cổng chính khu thắng cảnh, hai người hoà vào dòng người đi về phía trước.
[ Đọc truyện ở trang WordPress và s1apihd.com của Serein’s Home ]
Phía đông có một ngọn núi Tình Nhân, rất nhiều đôi yêu nhau đã lui tới, Doãn Toại nắm tay Khương Ngâm đi lên trên bậc thang.
Khi Khương Ngâm sắp đến đỉnh núi cô mới nhớ tới gì đó, bỗng nhiên hỏi: “Trước kia vì muốn hẹn hò với em, Tạ Thiệu Viễn đã liên hệ anh với ý định muốn mua cái tài khoản kia, chuyện này anh có biết không?”
Doãn Toại hơi sững sờ, lắc đầu: “Anh chỉ theo dõi mỗi em, nên đã đóng tất cả các tin nhắn riêng nhàm chán kia lại.”
“Khó trách.” Khương Ngâm ngẫm lại liền có chút tức giận: “Nếu fan hâm mộ kia là anh, vì sao bây giờ anh mới nói cho em biết? Trước kia anh không nói cho em biết, mới có thể bị Tạ Thiệu Viễn lợi dụng. Nếu anh nói sớm một chút, em sẽ không bị anh ta lừa hẹn hò.”
Nhắc đến chuyện trước kia, thần sắc Doãn Toại trầm xuống.
Núi Tình nhân cũng không cao, hai người đi không bao lâu thì đã đến đỉnh.
Doãn Toại ngồi xuống tảng đá, ánh mắt nhìn về nơi xa: “Khi đó ở đại học C em không nói một tiếng đã rời đi, anh nghĩ có lẽ em không thích anh nhiều như vậy, chỉ là hứng thú nhất thời, chơi đùa mà thôi. Anh không dám chắc nếu em biết được fan hâm mộ kia là anh, liệu em sẽ đồng ý hẹn hò với anh, hay sẽ chọn rời đi.”
Anh bất đắc dĩ cười một tiếng: “Lúc đấy anh vẫn cảm thấy, một người con gái tốt như em, hẳn sẽ thích hợp với người rực rỡ như ánh mặt trời chứ không phải kiểu người như anh, cuộc sống chỉ là một màu đen tối tăm.”
Khương Ngâm giật mình, ngồi xuống ngay bên cạnh anh: “Vậy tại sao sau này anh lại chủ động trêu chọc em?”
Doãn Toại nghiêng đầu nhìn cô: “Nói đến đây, anh thật sự muốn cảm ơn sự xuất hiện của Tạ Thiệu Viễn.”
Khương Ngâm: “?”
“Em nghe xong có thể sẽ cười anh. Lúc anh biết em hẹn hò với Tạ Thiệu Viễn, có chút khó tin, trong nháy mắt anh cảm thấy nếu anh ta có thể hẹn họ với em, vậy tại sao anh lại không thể?”
Doãn Toại nói tiếp, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô: “Gia đình anh có thể không hạnh phúc tốt đẹp như gia đình em, nhưng những thứ Tạ Thiệu Viễn có thể cho em được, anh đều có thể cho em, hơn nữa anh còn có thể cho em nhiều thứ tốt hơn so với anh ta. Cho nên khi anh ta buông tay, anh liền muốn nắm chắc cơ hội kia, giữ em ở bên cạnh mãi mãi.”
Anh thu lại tầm mắt, đắng chát bĩu môi: “Có phải có chút buồn cười không, từ trước đến nay anh vẫn luôn kiêu căng như vậy, những năm này chinh chiến ở trong giới kinh doanh, người anh có thể nể mặt cũng không nhiều. Thế nhưng trong chuyện tình cảm, anh lại tìm kiếm sự tự tin ở loại người như Tạ Thiệu Viễn.”
Khương Ngâm không nghĩ đến tuổi thơ và gia đình lại ảnh hưởng lớn đến Doãn Toại như thế.
[ Đọc truyện ở trang WordPress và s1apihd.com của Serein’s Home ]
“Tuế Tuế.” Cô cảm giác trong lòng đau nhói, hốc mắt hơi nóng lên, chủ động nâng khuôn mặt anh tuấn của anh: “Anh là độc nhất vô nhị, không cần so sánh mình với loại người như Tạ Thiệu Viễn, anh ta không xứng.”
Khóe môi cô nở nụ cười nhợt nhạt, gằn từng chữ nói với anh: “Từ đầu đến cuối, em chỉ thích một mình anh. Trước kia ra sao, sau này cũng như thế.”
“Anh biết.” Doãn Toại nắm lấy tay cô, tựa như đang nâng niu che chở bảo bối trân quý nhất, nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay của cô.
Gió núi thổi qua mái tóc dài đang xõa trên vai cô, bó hoa lê đặt ở bên cạnh bị rơi xuống đất.
Khương Ngâm khom lưng nhặt lên, cảm thấy hôm nay cứ phải ôm hoa rất không tiện, liền lấy hoa ra, chậm rãi đan thành vòng hoa.
Cô đem vòng hoa đội lên đầu, mỉm cười nhìn Doãn Toại: “Tuế Tuế, đẹp không?”
“Đẹp lắm.” Doãn Toại giúp cô sửa lại, ánh mắt dịu dàng như nước: “Đẹp như lần đầu tiên anh nhìn thấy em khi còn bé.”
Cách đó không xa có cây ước nguyện, một ông lão ngồi dưới gốc cây bán dây ước nguyện màu đỏ*.
*Dây ước nguyện đỏ:
Mấy đôi tình nhân đang đứng dưới gốc cây cầu nguyện, dây lụa màu đỏ treo khắp cây.
Khương Ngâm nhìn thấy liền kéo Doãn Toại đi qua xem náo nhiệt.
Ông lão trông thấy Khương Ngâm cười hỏi: “Cô bé có muốn ước nguyện năm mới không, cây này linh lắm đấy.”
Khương Ngâm lay lay cánh tay Doãn Toại: “Tuế Tuế, anh có nguyện vọng gì không?”
Doãn Toại cười lắc đầu: “Anh có em là đủ rồi.”
Khương Ngâm buông cánh tay anh ra: “Vậy em sẽ ước một cái.”
Cô đi đến bên ông lão để mua dây lụa ước nguyện, đôi mắt nhấp nháy, nhanh chóng dùng bút viết xuống một điều ước.
Viết xong, cô đem tới cho Doãn Toại xem: “Đây chính là nguyện vọng của em.”
Doãn Toại nhìn qua mười chữ phía trên: Mọi chuyện luôn suôn sẻ, Tuế Tuế luôn hạnh phúc.
“Để nguyện vọng của em trở thành sự thật ——”
Khương Ngâm đặt ngón trỏ ở khóe miệng của anh, nhẹ nhàng đẩy lên: “Tuế Tuế phải luôn cười nha!”
Buổi tối ở Thanh U Cốc, người đông nghìn nghịt, mọi người kết thành đội tụ tập chờ xem pháo hoa năm mới.
Nghe nói bên hồ nước phía ngoài thắng cảnh là nơi thấy pháo hoa rõ nhất, vì vậy đã có nhiều người vây xung quanh.
Lúc Khương Ngâm và Doãn Toại tay trong tay đi qua, trên mặt hồ đã có đủ các loại thuyền qua lại, ánh đèn neon ở thân thuyền lấp lóe, thấp thoáng giữa rừng núi, càng lộ vẻ tươi đẹp yêu kiều.
Khương Ngâm ghé vào trên lan can, đang định chụp ảnh các loại thuyền trong hồ, đột nhiên phát hiện những chiếc thuyền kia đang biến đổi đội hình.
Ban đầu ánh đèn có tiết tấu nhịp nhàng, phản chiếu ánh sáng trên mặt hồ lấp loáng.
“Thì ra tối nay còn có biễu diễn ánh đèn?” Khương Ngâm có chút hưng phấn, đôi mắt sáng như sao, cô vô thức kéo tay người bên cạnh, kết quả chỉ kéo được không khí.
Không biết Doãn Toại đã đi đâu, vậy mà cũng không nói với cô một tiếng.
Xung quanh đều là du khách, Khương Ngâm loay hoay tìm bốn phía, nghe được bên cạnh có một cô gái đang hoan hô: “Trên những chiếc thuyền kia có chữ kìa, tối nay có người cầu hôn sao? Thật là lãng mạn!”
Khương Ngâm nghi ngờ nhìn qua, quả thật nhìn thấy những chiếc thuyền kia đang xếp thành một hàng, ở giữa những ánh đèn hoa mỹ lấp lánh có dòng chữ phía trên.
Gió quá lưu ngấn, em quá lưu tâm.
Thời gian lặng lẽ, tình ý kéo dài.
Khương Ngâm nhìn những chữ kia, nhịp tim chợt chậm lại nửa nhịp.
Lúc đang ngây người, phía sau vang lên tiếng nhạc êm ái, uyển chuyển, lượn lờ dễ nghe.
Theo tiếng nhạc nhìn sang, cách đó không xa có một dàn nhạc đang diễn tấu, Doãn Toại kéo đàn violon đứng ở chính giữa dàn nhạc, chậm rãi hướng mắt nhìn về phía cô.
Lưng Khương Ngâm cứng lại, cầm máy ảnh trên tay đeo lên cổ, nhịp tim như nổi trống.
Bên cạnh có cô gái rất kích động thảo luận:
“Người đàn ông kéo đàn violon thật đẹp trai, không phải là ngôi sao chứ?”
“Hầu hết những người trong giới âm nhạc mà nổi tiếng tớ đều biết, chưa từng thấy người này bao giờ a. Thế nhưng anh ấy còn đẹp trai hơn cả ngôi sao!”
“Kéo đàn violon hay quá, chắc chắn là người sành sỏi!”
“Anh ấy đang nhìn chằm chằm một cô gái, ánh mắt dịu dàng quá đi, đoán chừng hai người là người yêu. Aizz, đàn ông ưu tú đều là của nhà người khác.”
[ Đọc truyện ở trang WordPress và s1apihd.com của Serein’s Home ]
…
Gương mặt Khương Ngâm hơi nóng lên, trong lòng tràn đầy ngọt ngào và vui sướиɠ.
Lúc âm nhạc kết thúc, Doãn Toại ôm một bó hoa hồng đỏ đi về phía cô.
Rất nhiều người đang nhìn, Khương Ngâm ngượng ngùng vén tóc ra sau tai, nhỏ giọng nói: “Anh làm gì vậy?”
Ánh mắt sâu thẳm của Doãn Toại hiện lên vẻ dịu dàng: “Anh nợ em một lời cầu hôn đúng nghĩa, nghe nói con gái sẽ thích kiểu cầu hôn như này. Cô gái của anh đương nhiên không thể bị thua thiệt, những gì anh có anh đều muốn cho em, nên hôm nay anh muốn bù đắp cho em một lời cầu hôn.”
Anh ôm bó hồng trên tay đưa tới, thanh âm dịu dàng, lưu luyến: “Ngâm Ngâm, em yên tâm giao phó quãng đời còn lại cho anh được không?”
Tai Khương Ngâm đỏ lên, hàm răng cắn chặt môi dưới, nhận lấy bó hoa.
Quần chúng xung quanh xem náo nhiệt liền hoan hô vỗ tay.
Cô có chút ngượng ngùng, nhanh chóng kéo tay Doãn Toại chạy đi.
Cho đến khi xung quanh ít người hơn một chút, cô mới dừng lại thở phì phò: “Sao anh không nói trước cho em biết.”
Doãn Toại nở nụ cười, cài lại khóa áo khoác của cô: “Loại chuyện này, không phải làm vậy mới gọi là bất ngờ sao? Thật ra anh cũng không hiểu quá nhiều nên đã tìm Tần Hi, Khương Bái giúp anh, không biết biểu hiện có được hay không.”
Khương Ngâm ngửi hương hoa trước ngực, đôi mắt xinh đẹp có chút nheo lại, bên tai hơi đỏ lên, ngoài miệng lại thận trọng nói: “Biểu hiện tạm được, chỉ là phương thức cầu hôn và dòng chữ trên thuyền này có chút quê.”
“Quê sao?” Doãn Toại nhíu mày: “Vừa rồi anh nghe thấy có nhiều cô gái nói rằng rất lãng mạn.”
“Nhưng em cũng không phải là một cô gái bình thường, mắt nhìn của em rất cao nha.” Khương Ngâm nói rồi hất cằm lên nhìn anh: “Nếu không sao lại nhìn trúng anh?”
Doãn Toại véo nhẹ má cô một cái, kéo người ôm vào trong ngực: “Câu này của em cũng quê.”
Khương Ngâm: “…”
Nghĩ đến dáng vẻ anh kéo đàn violon vừa rồi, Khương Ngâm vùi mặt vào trong ngực anh: “Tuế Tuế, không nghĩ tới đôi tay này của anh không chỉ biết kiếm tiền, biết nấu cơm, còn biết kéo đàn nữa nha.”
Cô tò mò hỏi: “Anh còn biết gì nữa không?”
Môi mỏng Doãn Toại khẽ nhếch, cười khẩy: “Anh còn biết nhiều thứ nữa.”
“Thật sao?” Khương Ngâm nhướng mày nhìn anh, hỏi ngược lại: “Vậy anh không biết cái gì?”
Đầu Doãn Toại cúi thấp, cặp mắt đào hoa sâu thẳm ẩn chứa nhu tình và lưu luyến bên trong.
Một lát sau, môi mỏng anh khẽ run, bình tĩnh, nghiêm túc trả lời: “Không phụ em.”
Tiếng chuông năm mới vang lên, pháo hoa bùm một tiếng bay vọt lên bầu trời, bắn r4 những tia lửa xinh đẹp khuếch tán khắp bốn phía, rất nhanh liền chiếu sáng nửa bầu trời.
Pháo hoa rực rỡ khoe sắc như bươm bướm nhẹ nhàng bay lượn, lại như hoa da^ʍ bụt rực lửa, cuối cùng rơi xuống như mưa sao băng.
Khương Ngâm nhìn qua Doãn Toại, góc mặt của anh càng lộ rõ dưới ánh pháo hoa chiếu rọi.
Khóe miệng cô có chút cong lên, chủ động nắm chặt tay anh.
Em cũng, không phụ anh.
—-