Trầm Luân Với BaBa

Chương 1: Gia đình ba người

Trong bếp, Thẩm Dĩ An đang lưu loát chuẩn bị bữa tối, đột nhiên cửa nhà mở ra,

Thẩm Niệm Hi đi thẳng vào phòng khách, tùy ý ném cặp sách trên bàn, cả người lười biếng nằm lên sô pha. Cô khẽ nhìn, liền thấy bóng người đang bận rộn trong bếp, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một loại cảm xúc phức tạp, sau đó cô nhanh chóng bình tĩnh lại, cầm điện thoại lên chuyên tâm chơi game.

Nghe được tiếng bước chân quen thuộc, Thẩm Dĩ An cũng đoán được là con gái mình, một bên đem thức ăn bày lên bàn, một bên quay người lại cười nói:

"Hi Hi về rồi sao?"

Phòng khách bên kia truyền tới một hồi im lặng, Thẩm Niệm Hi cũng không đáp lời.

Thẩm Dĩ An ở trong bếp tiếp tục chuẩn bị món ăn, tự mình nói tiếp:

"Vốn là ba định một lúc nữa sẽ đến trường đón con, lại không ngờ con tự về trước."

Thẩm Niệm Hi vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào điện thoại, "Buổi chiều con không có lớp, con quên nói với ba."

Thẩm Dĩ An nhìn con gái một cái, hai gò má của cô vẫn còn ửng đỏ vì phơi ngoài nắng.

Trong lòng hắn khẽ thở dài, lại đến tủ lạnh cầm ra một quả chanh rồi cắt thành từng miếng, định pha cho con gái một ly nước chanh.

"Hi Hi, con đã quen với môi trường trung học rồi chứ?"

...

Phòng khách bên kia không có một tiếng đáp lại, Thẩm Dĩ An cũng không để ý, tập trung pha nước chanh.

Bỗng nhiên, một hơi thở ấm áp lướt qua bên tai hắn, mùi hương nhàn nhạt thoang thoảng xung quanh. Đang chuẩn bị xoay người, liền bị Thẩm Niệm Hi đùa nghịch che lại mắt hắn.

"Bảo bảo, không cần náo loạn,"

Hắn nhẹ nhàng khuyên nhủ, trong giọng nói cũng không có một tia trách cứ.

Bảo bảo là tên thân mật hắn thường gọi cô từ khi còn nhỏ.

Thẩm Niệm Hi nghe vậy, không những không thu tay, lại tiến lên trước một bước, khiến khoảng cách giữa hai người càng thêm thân mật, gần như muốn dính lên người hắn.

Mặc dù hành động này có làm Thẩm Dĩ An không kịp thích ứng, nhưng hắn thấy cũng không có vấn đề gì, hắn nghĩ chỉ đơn giản là cái này càng làm cho mối quan hệ giữa cha và con gái thêm vui vẻ, hòa thuận.

Cô khẽ thở dài, nhẹ giọng hỏi:

"Ba, hôm nay ba không nói sẽ về sớm."

"Ừ!" hắn vẫn để cô như vậy che mắt mình, gật đầu trả lời.

Thẩm Niệm Hi nhìn lướt qua món ăn trên bàn, lại nhón chân lên, ghé vào tai hắn khẽ hỏi:

"Bữa tối làm thịnh soạn như vậy, là có khách đến sao?"

Thẩm Dĩ An không nhanh không chậm trả lời:

"Hôm nay mẹ con sẽ về nha ăn tối chung với 2 ba con mình. Được rồi, không nên ồn ào..."

Hắn đang muốn gỡ tay cô ra, ai ngờ lời còn chưa nói hết, Thẩm Niệm Hi đã nhanh một bước thu tay về.

Vợ của Thẩm Dĩ An, Lâm Hi, người mà dành cả năm để làm việc chăm chỉ ở bên ngoài, hiếm khi thấy về nhà, ngày lễ ngày tết cơ hồ cũng không về, ngày thường trong nhà 3 người ngồi lại cùng ăn cơm lại càng ít.

Thẩm Niệm Hi không thể nhớ lần cuối cả nhà bọn họ 3 người cùng nhau ăn cơm là khi nào, có vẻ như lúc đó là sinh nhật 7 hay 8 tuổi của cô.

Mười mấy năm qua, Thẩm Niệm Hi được một tay Thẩm Dĩ An chăm sóc, Lâm Hi vì bận rộn với công việc mà ít khi quan tâm đến con gái, vì vậy tình cảm hai mẹ con tương đối lạnh nhạt.

Tuy là như vậy, nhưng Lâm Hi thỉnh thoảng vẫn nghĩ đến con gái, khi về nhà sẽ hỏi Thẩm Niệm Hi về cuộc sống và học tập, nếu gặp khó khăn chỗ nào, Lâm Hi cũng sẽ chỉ bảo và trợ giúp đến cùng.

Đối với Thẩm Dĩ An, Lâm Hi chỉ có thể là thờ ơ không quan tâm, cho dù là ở nhà, cả 2 vợ chồng cũng không thể nói với nhau vài câu.

Thẩm Dĩ An cũng đã quen với cách sống chung này, mới đầu còn nói, đến bây giờ chính là không quan tâm đến nữa, hắn chỉ ngày ngày đi làm, về nhà lại lo chuyện nhà, chăm sóc con gái.

Nhất thời, hứng thú trêu đùa của Thẩm Niệm Hi tan thành mây khói,

"Mẹ làm sao đột nhiên...muốn về nhà ăn cơm?"

Thẩm Dĩ An đã pha xong ly nước chanh, lấy một cái ống hút bỏ vào, sau đó hắn cầm ly đưa cho con gái.

Thẩm Niệm Hi không lập tức lấy luôn, cô há miệng, cắn ống hút uống một ngụm nước chanh ngọt mát.

Trong mắt Thẩm Dĩ An tràn đầy sủng ái, xoa đầu cô, cười nói:

"Mẹ sẽ về ăn tối, không được sao?"

"Được!"

Nhìn Thẩm Dĩ An tựa hồ thật cao hứng, cô không thể làm gì khác ngoài mờ mịt gật đầu một cái, sau đó nhận lấy ly nước, đi ra ngoài phòng khách.

Thẩm Dĩ An khẽ cau mày, hắn luôn cảm thấy, con gái dường như đang giấu hắn điều gì đó.

...

Thẩm Niệm Hi trở về phòng, lại nhờ lại năm mười mấy tuổi, ở chỗ văn kiện của mẹ...