Nụ hôn của người đàn ông đột ngột rơi xuống.
Cô kinh ngạc, đôi mắt ngây thơ lập tức mở to, tầm mắt không biết phải nhìn vào đâu, chỉ biết rằng môi anh rất mềm mại, còn mang theo một chút mát lạnh.
Anh vươn đầu lưỡi ướŧ áŧ ra thử thăm dò, liếʍ lên môi của cô, không ngừng trằn trọc.
Đầu Bạch Niệm Tô lập tức nổ tung, giống như bị điểm huyệt, chỉ có thể thụ động nhận lấy nụ hôn của anh.
Thẩm Uyên vẫn dán môi mình lên môi cô, nói: "Nhắm mắt lại."
Bạch Niệm Tô nghe vậy lập tức nhắm mắt lại, ngoan ngoãn quá mức.
Anh bắt đầu không hài lòng chỉ triền miên trên môi cô, chiếc lưỡi dài cạy mở đôi môi đang hơi mím lại, thăm dò vào sâu hơn.
Bạch Niệm Tô nín thở, cảm thấy đầu lưỡi của đối phương đang quét qua miệng cô, cuối cùng quấn lấy đầu lưỡi đang muốn trốn tránh của cô.
Anh quấn lấy đầu lưỡi cô, vừa liếʍ vừa mυ'ŧ, dùng hết khả năng kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
"Ưm~" Mặc dù kỹ năng hôn của Bạch Niệm Tô không quá lưu loát, nhưng dần dần cô cũng bị lạc vào trong cái bẫy dịu dàng mà anh đã giăng sẵn.
Cô thả lỏng cơ thể, hai bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy quần áo của anh bắt đầu mềm nhũn ra, một chất lỏng nhớp nháp từ nơi kín đáo rỉ ra làm ướt cả qυầи ɭóŧ của cô.
Anh hôn sâu hơn.
Du͙© vọиɠ như một ngọn lửa, không ngừng thiêu đốt bên trong cơ thể của anh, khiến bụng dưới của anh nóng bỏng, phân thân bị vây hãm trong đũng quần lại càng trướng đến phát đau.
Anh không nhịn được vuốt ve bên hông cô, trong nháy mắt, chuẩn bị chạm vào nơi chưa từng có người đặt chân tới.
Bạch Niệm Tô bị ngứa, đột nhiên tỉnh táo vài phần… cô và anh đã quen nhau nhiều năm như vậy, chưa từng nghĩ tới chuyện vượt quá giới hạn, bây giờ nói lên giường liền lên giường?
Cô đột nhiên trở nên luống cuống, hai mắt mở ra, hai tay khua khoắng loạn xạ đặt lên người đối phương muốn đẩy anh ra, giống như một con sâu nhỏ ra sức giãy dụa.
"Không cần!" Cô hét lên, ầm ĩ tới mức động tĩnh càng lúc càng lớn: "Chú ơi, cháu không thể..."
Thân hình cao lớn vạm vỡ của người đàn ông giống như một ngọn núi cao ngất, nặng nề đè cô xuống, khiến cô không thể động đậy.
“Hối hận rồi?” Thẩm Uyên lạnh lùng nói, đôi mắt đào hoa mê người kia bắn ra tia sáng lạnh lẽo đáng sợ, xuyên thẳng vào trái tim cô.
"Cháu..." Trong đầu Bạch Niệm Tô trở nên rối loạn.
Thừa dịp cô chưa có chuẩn bị, liền đem hai tay của cô đặt lên trên đỉnh đầu.
Anh dùng một tay khống chế hai tay của cô, tay còn lại đột nhiên tháo cà vạt, sau đó dùng nó trói cổ tay cô lại, khống chế hai tay của cô ở trên đỉnh đầu.
Động tác của anh thành thạo mà nhanh chóng, không có bất cứ động tác thừa nào.
Bạch Niệm Tô bị hành vi khác thường của anh làm cho sợ đến mức dựng cả tóc gáy, hai tay ra sức giãy dụa, lại phát hiện có làm thế nào cũng vô ích, còn khiến cổ tay của cô bị đau, cô sốt ruột đến mức đầu đầy mồ hôi: "Thẩm Uyên! Đừng làm như vậy! Thả cháu ra!"
Một giây tiếp theo, chiếc váy ngủ trên người cô đã bị người đàn ông vén lên.
Chiếc váy rộng che đi khuôn mặt của cô, trước mắt cô chỉ còn lại màu hồng nhạt của váy ngủ, giữa những sợi vải đan chéo có một chút ánh sáng lọt qua.
Làn gió mát lạnh phả vào cơ thể cô, ngay sau đó lại bị bao phủ bởi nhiệt độ cơ thể anh.
Cô không thể nhìn thấy cử động của anh, chỉ cảm thấy một bàn tay thô ráp, ấm áp chạm vào bắp chân cô. Bàn tay kia khéo léo đi lên, tìm đến bên trong bắp đùi của cô.
Cảm giác như có hàng ngàn con kiến bò lên người khiến cô không khỏi kinh hãi, đổ đầy mồ hôi.
Cô muốn khép chân lại, nhưng không ngờ anh lại nhanh hơn một bước, len vào giữa hai chân cô.
Một cây gậy thô cứng, cách một lớp vải mỏng, chạm vào nơi riêng tư của cô.
Mặt cô lập tức trắng bệch, lại càng kêu to hơn nữa.
Bên trong căn phòng khách trống rỗng quanh quẩn tiếng hét của cô, có chút ồn ào.
Côn ŧᏂịŧ thô dài của Thẩm Uyên không cọ xát vào nơi riêng tư của cô, càng cọ dươиɠ ѵậŧ của anh lại càng cứng.
So với thân thể nóng bỏng của anh, giọng nói lại cực kỳ lạnh lùng: "Bạch Niệm Tô, anh không có nhiều thời gian chơi đùa với em, tôi cho em mười giây, em nên suy nghĩ kỹ xem sau này nên gọi anh là “chú” hay là “chồng”. Một khi đã đưa ra quyết định, sẽ không có cơ hội quay lại.”
Bạch Niệm Tô vẫn còn đang bối rối, anh đã bắt đầu đếm ngược: "10, 9, 8 ..."
"Cái gì ..." Cô lo lắng đến mức cắn vào đầu lưỡi, trái tim tưởng chừng như sắp vọt lên cổ họng.
"4, 3 ..." Những con số vang lên giống như bùa đòi mạng, cứ thế rơi xuống.
"Chú ..." Cô vừa mới thốt lên một tiếng.
Nghe anh đếm đến "1", cô đột nhiên nói: "Chồng ơi!"
Hai từ vô cùng đơn giản, nhưng có sức nặng vô cùng.
Như một tảng đá, ép vào ngực cô, rơi xuống hồ nước phẳng lặng trong trái tim anh.