Nhà họ Bạch vắng lặng.
Bạch Thương nằm viện, Tô Y Vân cũng đến bệnh viện để chăm sóc chồng.
Bạch Kha sống trong một ngôi nhà cũ ở ngoại thành, Thẩm Uyên từ lúc tròn mười tám tuổi đã dọn ra ngoài, trừ khi là cô gọi anh về, nếu không bình thường anh cũng sẽ không tới đây.
Lần đầu tiên Bạch Niệm Tô cảm thấy “ngôi nhà” này vắng vẻ như vậy.
Không hiểu sao cô lại cảm thấy tim mình đập nhanh, có chút sợ hãi, sau khi tắm rửa xong, cô liền sợ hãi trốn vào bên trong chăn.
Thẩm Uyên vừa ra khỏi bệnh viện thì nhận được điện thoại của Bạch Niệm Tô.
Có thể là do toàn thân Bạch Thương đã tê liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới Tô Y Vân, thái độ của bà đối với anh đột nhiên tốt hơn rất nhiều.
Lúc trước, hai vợ chồng họ còn muốn giải trừ hôn ước của anh với Bạch Niệm Tô, bảo Bạch Kha hãy để anh yên, nhưng lại đồng thời ngấm ngầm tạo áp lức cho anh, khiến anh phải nhanh chóng rời khỏi Nhà họ Bạch.
Bây giờ, ngược lại bà ấy hy vọng anh có thể nghĩ tới ân tình của Nhà họ Bạch đối với mình, quan tâm tới Bạch Niệm Tô nhiều hơn một chút, đừng để cô bị người khác bắt nạt.
Thẩm Uyên lái xe trở lại nhà họ Bạch.
Vừa bước vào cửa, một khối mềm mại màu trắng lao về phía anh.
Trong tiềm thức anh muốn né tránh nhưng khi nghe thấy tiếng cô nghẹn ngào, anh sững người, tùy ý để cô lao vào vòng tay mình.
“Khóc cái gì?” Anh vẫn đứng ở chỗ huyền quan, nhìn thấy thân hình mảnh mai của cô đang vùi vào trong ngực mình, liền nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô.
“Chú ơi, cháu không muốn tiếp tục xem mắt nữa…” Nghĩ đến ánh mắt u ám đáng khinh của Chung Kỳ, cô càng khóc nhiều hơn.
Thẩm Uyên bị cô gọi một tiếng "Chú" khiến da đầu anh tê dại: “Bị bắt nạt?"
Bạch Niệm Tô không nói, cái đầu nhỏ bù xù cọ cọ vào ngực anh.
Anh dỗ dành cô vài câu, sau khi nghe ngọn nguồn mọi chuyện, liền bế cô lên, ôm tới đặt xuống sô pha ở phòng khách.
Bạch Niệm Tô sụt sịt mũi, giọng nói trở nên mềm nhũn: "Dù sao thì chú cũng là con nuôi của ông nội cháu, cháu giúp chú nói với ông nội một tiếng, nhà họ Bạch này vẫn là..."
Thẩm Uyên thái độ thờ ơ: "Con nuôi dù sao cũng chỉ là con nuôi. Nghe em nói như vậy, còn không bằng trực tiếp để anh cưới em, dùng hôn nhân để gắn bó quan hệ của anh với nhà họ Bạch."
"Vậy chú sẵn sàng giải trừ quan hệ nuôi dưỡng với ông nội, cùng cháu kết hôn sao?"
“Không muốn.” Nói xong, anh đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Bạch Niệm Tô vươn tay nắm lấy góc áo của anh, vài nếp nhăn từ từ hiện lên trên chiếc áo vest màu xanh nước biển được ủi phẳng phiu.
“Vậy thì cháu phải làm sao bây giờ?” Cô hỏi, giọng nói mỏng như một sợi tơ có thể đứt ra bất cứ lúc nào.
Thẩm Uyên quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái.
Trên mặt cô lộ ra vẻ bối rối, hai mắt đẫm lệ, mũi cũng đỏ bừng vì khóc.
Đường viền cổ của chiếc váy ngủ hoạt hình mở rộng ra, chỉ nhìn thoáng qua anh đã nhìn thấy bộ ngực đầy đặn và khe ngực không thể che giấu trong bộ đồ lót màu đen.
Anh cảm thấy miệng mình khô khốc, không nhịn được nới lỏng cà vạt đã được thắt chỉnh tề, cởi một hai cúc áo, lộ ra xương quai xanh tinh xảo.
Sức nóng tăng vọt, máu huyết trào dâng.
Có lẽ vì cấm dục nhiều năm, không chịu nổi cành ô liu bị cô ném ra mấy lần, thân thể của anh thực sự có phản ứng, nơi nào đó bắt đầu có xu hướng ngẩng đầu lên.
Lần này, Bạch Niệm Tô cũng đã nhìn thấy.
Đũng quần căng phồng của anh dần dần dựng lên một cái lều với kích thước đáng kinh ngạc.
Con quái vật khổng lồ trong quần hung hăng muốn xông ra ngoài, như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ phá bỏ xiềng xích lao ra bên ngoài.
Anh đã cương cứng? !
Hay là do cô bị ảo giác.
Trước đây, cho dù không cẩn thận nhìn thấy cơ thể của cô, Bạch Niệm Tô cũng chưa từng thấy anh có phản ứng lớn như vậy.
Nhưng bây giờ, rốt cuộc đã xảy ra vấn đề?
Cảm nhận được bàn tay của cô dần nới lỏng, cổ họng Thẩm Uyên thắt lại, nắm lấy cổ tay cô, đẩy cô xuống, giam cầm cô dưới người anh.
Bạch Niệm Tô nhất thời không kịp phòng, lưng cô đột nhiên va vào ghế sô pha, hơi thở của người đàn ông lập tức bao phủ lấy cô.
Cô kinh ngạc trợn to hai mắt, giống như con thỏ nhỏ bị mãnh thú cắn thật mạnh vào cổ họng, quá sợ hãi mà quên mất giãy dụa.
"Thẩm Uyên..." Đôi môi cô run rẩy, khẽ gọi anh.
Đột nhiên ý thức được mối quan hệ giữa hai người, cô lại nói: "Chú ..."
Thẩm Uyên bị từ "chú" này kí©ɧ ŧɧí©ɧ ra một loại cảm giác vô đạo đức.
Một cảm giác đã bị đè nén từ lâu, giống như dòng nước ngầm không ngừng rỉ ra ngoài, sắp tới khiến anh không thể khống chế được.
Ánh mắt của anh mang theo hung ác nham hiểm, chăm chú nhìn vào cô giống như đang theo dõi con mồi: "Chỉ cần em đáp ứng được yêu cầu của anh, chúng ta sẽ kết hôn."
Bạch Niệm Tô suy nghĩ một lúc, sau khi cân nhắc một chút, cô mới ngập ngừng nói "Vậy thì, phải làm điều gì?"
"Làm cho anh thoải mái."
Nghe đến đây cô lập tức đỏ mặt, là một cẩu độc thân, bình thường người khác phái mà cô tiếp xúc nhiều nhất, chính là anh.
Trước đây, khi hai người ở chung, cô chưa từng nghĩ tới phương diện kia.
Bây giờ, tư thế của hai người vô cùng thân thiết, còn nói loại chuyện thân mật kia, quả thực khiến cô xấu hổ tới mức muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
Thẩm Uyên nhìn cô chằm chằm, không đợi cô kịp trả lời, lửa nóng trong mắt anh dần dần nguội lạnh.
Khi tâm trí trở lại, anh định rời khỏi người cô, nhưng Khúc Ca lập tức túm lấy tay áo của anh, ngập ngừng nói: "Nếu không, thử xem?"
Dù sao so với việc gả cho loại mặt người dạ thú giống như Chung Kỳ, cô tình nguyện gả cho người mình quen biết nhiều năm như Thẩm Uyên.
Hơn nữa, anh lại cao ráo, đẹp trai, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, biết chăm sóc chu đáo, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn một “người chồng tốt”.