Vào lúc 0 giờ ở vùng ngoại ô phía tây của Dung Thành, vài chiếc xe nặng nề gầm rú như dã thú, lao đến cuối con đường trong đêm dài rải rác những vì sao lẻ loi.
Một chiếc Honda Ryushen, được sản xuất giới hạn chỉ có 100 chiếc trên thế giới, lao qua dòng xe cộ như một con báo đen cứng cáp và kiêu ngạo, tạo ra một khúc cua tuyệt đẹp, sau đó gào thét vượt qua Kawasaki H2R lao về phía trước.
Người đàn ông phía trước mỉm cười, đôi mắt ẩn dưới kính mũ bảo hiểm màu đen hơi nheo lại, cùng với một nụ cười say đắm lòng người.
Ngay khi đôi bàn tay đeo găng tay da đen vặn ga, trực tiếp đạp chân ga chiếc xe cứ thế lao tới, thân xe như một mũi tên sắc bén xuyên qua không khí, để lại dư ảnh mờ ảo.
Cùng với một tiếng phanh xe chói tai vang lên, sau khi báo đen lao tới vạch đích, vững vàng dừng lại.
Những người đã chờ đợi ở đây từ lâu cuối cùng giơ tay la hét, hào hứng lao về phía trước, vây quanh người đàn ông mặc bộ đồ đen đi xe máy.
Anh ta cởi găng tay, để lộ một đôi tay khớp xương rõ ràng, sau đó mở khóa mũ bảo hiểm rồi tháo mũ bảo hiểm xuống.
Gió đêm thổi nhẹ trên mái tóc đen dày của anh, ánh đèn hai bên đường quốc lộ chiếu vào người khiến cả người anh ta như tỏa sáng.
Anh vuốt nhẹ mái tóc, để lộ vầng trán trơn bóng.
Khuôn mặt ẩn dưới chiếc mũ bảo hiểm, các đường nét trên khuôn mặt có chiều sâu và thanh tú, là vẻ đẹp khiến người ta phải ấn tượng…
Cặp lông mày như kiếm toát lên khí khái anh hùng, đậm và dài, để lại phía trên mi mắt một cái bóng mờ mờ.
Một đôi mắt hoa đào mờ ảo như mặt hồ phủ trong sương mù, từ trong sâu thẳm chảy ra tà khí yêu dị mê hoặc lòng người.
“Anh Thẩm vẫn lợi hại như ngày nào ~” Triệu Khinh Ngưng cười quyến rũ, cặp mông vểnh lên được bao bọc dưới lớp váy da siêu ngắn, dính sát vào đùi người đàn ông.
Những người khác thấy vậy, ánh mắt nhìn hai người cũng có thêm vài phần mờ ám, người thông minh đều lựa chọn tránh sang một bên.
Triệu Khinh Ngưng mở một chai Pulse rồi đưa nó lên miệng anh: "Anh Thẩm, uống nước."
Anh ta nhướng mày, trêu chọc nói: "Sao lần này không dùng miệng đút cho tôi?"
"Vậy thì, anh Thẩm em rất muốn dùng miệng đút, nhưng là dùng miệng phía dưới đút?"
Thẩm Uyên siết chặt đùi người phụ nữ trong lòng, nói nhỏ bên tai cô: "Nghe nói phía dưới có rất nhiều nước, thật ra anh cũng muốn nếm thử một chút."
“Bây giờ thì sao?” Cô mỉm cười, cố ý xoay hông để lộ ra dáng người yêu kiều.
Thẩm Uyên liếc cô một cái rồi cầm lấy chai nước trong tay cô, chai nước nghiêng đi một chút, nước rơi xuống dưới đất bắn lên thành những hạt ngọc nhỏ.
Trong tiếng cảm thán của cô, anh liền vén váy cô lên ngay trước mặt mọi người, dùng miệng chai nước trêu chọc nơi riêng tư của cô, tới khi chạm tới miệng huyệt đã sớm ướt đẫm của cô.
Cả người cô run lên, giọng nói từ tính trầm thấp của anh truyền vào tai cô theo gió: "Mẹ nó, ngay cả qυầи ɭóŧ cũng không mặc, còn ướt như vậy, nào đến đây để anh uống?"
Anh dùng miệng chai nước chọc vào trong hai cái.
Miệng chai hình xoắn ốc cọ xát vào nộn thịt mẫn cảm của cô, xoáy sâu vào đó thêm một chút nữa.
"Được rồi ~ A! Nhẹ một chút ~" Triệu Khinh Ngưng không chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khẽ rêи ɾỉ một tiếng, hai chân như nhũn ra, dâʍ ŧᏂủy̠ phun vào bên trong miệng chai nước.
“Tôi thừa nhận thất bại, đêm nay tôi sẽ đứng ra làm chủ, mời mọi người tới ‘Dạ Sắc’ uống rượu.” Yến Trì ngồi trên chiếc Kawasaki H2R, cởi mũ bảo hiểm ra lớn tiếng nói.
Sau những lời này, tất cả mọi người đều lớn tiếng reo hò.
Triệu Khinh Ngưng bị sự náo động bên phía Yến Trì thu hút, thở hổn hển trêu chọc: "Anh… Sớm như vậy đã cảm thấy thoải mái rồi, ưm ~ Cần gì phải hạ nhục bản thân mà lại trở thành bại tướng dưới tay anh Thần? Haha ~"
Yến Trì nhổ nước bọt: "Bổn thiếu gia đây gọi là ‘độc cô cầu bại’!"
Thẩm Uyên cười nhưng không nói gì, thả chai nước trong tay ra, lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra, lấy một điếu rồi bỏ vào miệng.
Thiếu đi sự trêu chọc của anh, Triệu Khinh Ngưng chỉ cảm thấy thân thể trống rỗng, vô cùng khó chịu.
Nhưng cô cũng không dám được voi đòi tiên, cầu xin anh giúp mình.
Cô sẽ chỉ ngoan ngoãn cầm chai nước đã trống rỗng, thức thời lấy bật lửa ra, “Tách” một tiếng, ngọn lửa lập tức xuất hiện lay động trong gió, châm thuốc cho anh.
Thẩm Uyên hít vào một hơi, chậm rãi phun ra một vòng khói.
Đột nhiên anh nghe thấy Yến Trì nói: "Nghe nói ‘Dạ Sắc’ vừa có thêm mấy món hàng cao cấp, Thẩm Ca, anh mau chọn lấy một món, xem có vừa mắt hay không?"
Thẩm Thần, ông chủ của hộp đêm ‘Dạ Sắc’ vừa nghe lập tức trở nên nóng nảy: "Đừng, đừng, đừng, cầu xin anh Thẩm đừng làm hỏng nhóm chị em của em nữa."
Yến Trì cười to: "Ồ, nghe lời này xem... Lần trước, có một cô em rất giỏi dùng miệng, muốn liếʍ cho anh Thẩm, cô ta vừa tiến tới cởi thắt lưng của anh Thẩm, đã bị anh Thẩm đá vào đầu, bắt cô ta phải liếʍ sạch sẽ giày cho mình. Em nói này, anh Thẩm rốt cuộc là anh thích kiểu như thế nào?"
Anh giống như một tên hoạn quan biếи ŧɦái không có nhân tính thời cổ đại, lấy việc chà đạp phụ nữ làm niềm vui.
Đương nhiên, không ai dám nói như vậy với Thẩm Uyên.
Trong lúc náo loạn, không biết là ai lên tiếng nói: "Người giống như anh Thẩm chính là thủ thân như ngọc!"
Thẩm Uyên sửng sốt một chút, không biết suy nghĩ cái gì, đột nhiên khẽ cười một tiếng.
Điện thoại trong túi rung lên, anh lấy điện thoại ra, nhìn lướt qua rồi lại đút lại vào trong túi quần.
Anh vứt đầu mẩu thuốc lá đi, đẩy Triệu Khinh Ngưng ra, lỗ mãng nói: "Tôi còn có việc, không thể chơi cùng mọi người được nữa."
Thấy anh đeo găng tay và đội mũ bảo hiểm vào, Yến Trì vội vàng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
“Cho mèo ăn.” Sau đó, anh ngồi lên chiếc xe máy của mình rồi rời đi.
Mọi người nhìn nhau.
Triệu Khinh Ngưng: "Con mèo nào vậy?"
Yến Trì vỗ đùi, chợt hiểu ra: "Tiểu công chúa nhà họ Bạch!"