Không nghĩ tới đại thiếu sẽ đột nhiên lại đây, cả người Mị Cơ đều ngây dại, người đàn ông cũng không nghĩ tới vừa tiến vào liền nhìn thấy bầu vυ' to kia, nhất thời cũng có chút xấu hổ, đành phải quay người thật nhanh.
“Ngươi, ngươi đừng tới đây ~” Mặc dù nói như vậy thực không lễ phép, nhưng theo bản năng nàng liền hù một câu, rồi vội vội vàng vàng mà mặc quần áo, nhưng mới vừa rồi tay chân thật sự quá luống cuống, thế nhưng không cẩn thận làm rớt yếm muốn thay xuống nước, Mị Cơ vừa xấu hổ vừa tức giận, cả người lại lạnh, không khỏi hắt xì một cái.
Chu Thái Hi thấy thế có chút dở khóc dở cười, lại vô cùng lịch sự tiến lên, khoác chiếc áo khoác bên ngoài treo bên hông lên người nàng, bọc lấy cơ thể yêu kiều của nàng.
“Ngươi, ngươi buông ra ~”Xấu hổ buồn bực mà đẩy đẩy bờ ngực rắn chắc của người đàn ông, khuôn mặt nàng đỏ bừng, người đàn ông vẫn như cũ dịu dàng trấn an nàng: “Ta không phải cố ý, bà thông gia… Ngươi đừng nóng giận.”
“Ta, ta ~” Giương đôi mắt xinh đẹp đầy hơi nước lên, Mị Cơ vốn dĩ vô cùng khó chịu, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt vô tội của Chu Thái Hi, không ngờ lại không có tức giận, đúng không, hắn làm sao có chủ ý chứ? Chính mình chẳng có sở trường gì, lại vô dụng, lại là quá phụ thủ tiết, thân người ti tiện, hắn chính là đại thiếu gia, vẫn còn trẻ, là công tử nhà giàu số một Kim Lăng, sao có thể cố ý khi dễ mình... Nghĩ như vậy, nàng ngược lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, chỉ mím môi mà rụt rè mặc lại y phục bên ngoài, lại vô cùng bất an mà đem váy trốn ra cây cột phía sau để sửa sang lại y phục, miễn cưỡng có thể gặp người, khuôn mặt đỏ bừng mà nhìn người đàn ông. “Đại thiếu, ngài có chuyện gì quan trọng sao?”
Nở nụ cười dịu dàng mà nhìn mỹ nhân trước mắt, nội tâm Chu Thái Hi nóng như lửa đốt, nếu không phải hắn tập trung cao độ sợ đã không thể nhịn được, ngập ngừng một lúc, hắn mới cười nói: “Vừa rồi đến phố hưng thịnh để kiểm tra lại ngân sách, lại mua một chút đồ ngọt, nhìn thấy cửa hàng của ngài khóa trái, cho nên liền tiến vào nhìn một chút.”
“ n...” An an tĩnh tĩnh mà nghe quý công tử tuấn dật nói chuyện, Mị Cơ càng thêm xấu hổ, cũng không thể đuổi hắn đi, vì thế mềm mại nói: “Trà hoa được ủ trên gác mái, lúc này đã có thể uống, đại thiếu gia lên ngồi một chút?”
Vốn dĩ nàng chỉ định nói nói như thế mà thôi, nghĩ đến người đàn ông bận rộn như vậy cũng không nuốn dùng trà, không ngờ tới người đàn ông lại cười cười với nàng, “Được.”
Vì thế hai người cứ như vậy một trước một sau đi lên lầu. Khi lên đến gác mái, nàng mới chợt nhớ ra lúc sáng để bớt việc mà đem áo trong cùng qυầи ɭóŧ hông trên bếp lửa để ở lối đi nhỏ, rồi treo lên cầu thang, vóc dáng của người đàn ông lại cao, vừa lên tới lầu, áo trong cùng qυầи ɭóŧ cứ thế treo ở trên đầu người đàn ông, xấu hổ đến mức Mị Cơ xuýt chút nữa làm đổ bếp trà, nhưng hắn coi như không có chuyện gì mà cầm lấy chiếc quạt gấp nhẹ nhàng vén qυầи ɭóŧ qua một bên, tiếp tục đi vào trong phòng.
“Hai ngày nay việc kinh doanh của tiệm vẫn luôn bận rộn, cho nên, cho nên hơi lộn xộn...” Vốn dĩ mình là trưởng bối, không nên rụt rè như vậy, nhưng khi ở trước mặt Chu Thái Hi, Mị Cơ lại khẩn trương đến phát run, cặρ √υ' đầy đặn không bị yếm kìm hãm, theo động tác đi lại của nàng mà run run lên.
Ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm bầu vυ' của Mị Cơ, người đàn ông không nhịn được lại nhớ tới tình huống ngày hôm đó, hôm đó người phụ nữ diễm lệ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà nằm ở trên giường, hai bầu vυ' run rẩy, bẻ ra tiểu huyệt chính mình, nghĩ như vậy, Chu Thái Hi không khỏi càng thêm hưng phấn, có điều sợ làm tiểu quá phụ sợ hãi, hắn chỉ đành phải ẩn nhẫn, ở trên ghế ngồi xuống, lấy đồ ngọt ra. “Bà thông gia ngồi xuống ăn chút đồ ngọt đi.”
Không khỏi quá mức xấu hổ, Mị Cơ cũng không nói thêm cái gì nữa, thay vào đó nàng cầm lấy ấm trà rót một ít trà ngọt vào cốc nước của hai người, Mị Cơ lúc này mới phát hiện ở nơi này chỉ có một chiếc cốc, vì thế chỉ ngượng ngùng cầm lấy một khối bánh lên ăn, bánh đường đỏ mềm mềm mại mại, lúc này đúng là rất đói bụng, nhưng lại cảm thấy thơm ngọt hơn trước.
Yên lặng mà uống nước trà, nước trà thanh mát tràn vào cổ họng, đôi mắt người đàn ông không kiểm soát được mà liếc mỹ nhân trước mắt mình, cái miệng nhỏ từng ngụm từng ngụm mà ăn bánh ngọt, lại nghĩ tới ngày đó nàng uy mình uống sữa, không khỏi có chút rung động, nghĩ sơ trong chốc lát, hắn chỉ không nhanh không chậm nói: “Bà thông gia, kỳ thật hôm nay muốn cùng ngươi nói một chuyện quan trọng.”
“ n…” Thả bánh ngọt xuống, Mị Cơ vô cùng nghiêm túc mà nhìn người đàn ông trước mặt.
Chu Thái Hi cũng rất nóng bỏng mà nhìn nàng, một hồi lâu mới có chút khó xử nói: “Chắc ngài cũng đã biết chuyện A Hiển cùng với đệ muội chưa có viên phòng rồi phải không?”
“A, ách… Phải…” Không nghĩ tới đại thiếu gia muốn cùng mình nói về chuyện này, nàng quả thực xấu hổ đến không dám ngẩng đầu, chỉ sợ hãi mà vân vê váy áo, mặt đỏ tai hồng gật gật đầu, cặρ √υ' to lại run rẩy kịch liệt.