Mới vừa rồi Chu Thái Hi còn giả vờ bất tỉnh mà mυ'ŧ bầu vυ' bà thông gia một hồi, tuy rằng hắn từ trước đến nay chưa bao giờ bộc lộ cảm xúc, nhưng trong lòng vẫn có chút nhộn nhạo, nhưng lúc này mẫu thân thế nhưng nói lời này với hắn, người đàn ông đều có chút giật mình, không khỏi nghiêm nghị, “Nhị đệ cùng đệ muội không phải đã an bài ma ma chỉ dạy trong viện? Để ma ma chỉ dạy không phải được...” Nếu thật sự không được cũng có thể nạp thϊếp trước để thử một chút, nhưng nếu chuyện này làm hủy nhân duyên của đệ muội thì khó có thể nói hắn là huynh trưởng.
Chu phu nhân nghe thấy nhi tử nói như vậy càng bực hơn, không ngừng khóc lóc kể lể nói: “Hiện giờ nhi tử đều đã lớn cũng không cần người là nương như ta, lúc trước ta cũng đã đề nghị ma ma chỉ dạy, hắn liền nói Phương thị da mặt mỏng, không cho ma ma vào phòng... Làm thế nào mà hắn nói điều này là tốt? Đứa trẻ da mặt mỏng này thật là...”
“Được rồi, mẫu thân…” Chu Thái Hi cũng không hiểu rõ ràng mẫu thân nhà mình xuất thân từ danh môn đại gia, ở phương diện này tại sao lại thô bỉ như vậy, hắn thật sự có chút không kiên nhẫn, chỉ đành phải căng da đầu... Cùng nhị đệ nói chuyện, đến nỗi dạy cái gì đó liền không bàn nữa.
Sau khi từ trong miệng Lục Mai biết được tình cảnh của nữ nhi ở Chu phủ, Mị Cơ chỉ cảm thấy khó chịu cực kỳ, cả đêm đứng ngồi không yên cũng không biết bây giờ nên làm cái gì mới tốt, nghĩ tới nghĩ lui, vào ngày hôm sau liền phân phó Thanh Mai thay thế mình đi nhìn cửa hàng son phấn, chính mình trang điểm chải chuốt một phen đi tới Chu gia. Thứ nhất là vì dạy dỗ nữ nhi sớm ngày sinh con nối dõi, thứ hai là Chu đại thiếu gia hôm qua không chỉ giúp chính mình giảy vây, còn giúp nàng giải quyết chuyện ngũ thúc cho vay nặng lãi, cho nên nàng nghĩ tự mình đi tới cửa, cùng đại thiếu gia nói lời cảm ơn.
Mặc dù Mị Cơ là một quả phụ, nhưng nàng hiện tại mở ra cửa hàng son phấn, không phải lúc nào nàng cũng ăn mặc như một quả phụ, cho nên hoặc là ra cửa, hoặc là gặp khách, nàng đều sẽ trang điểm một phen, có điều nàng trời sinh dung nhan tuyệt sắc, giống như một bông hoa mẫu đơn đầy phú quý, nói là trang điểm nhưng thật ra là mặc một ít y phục màu sắc, trên mặt cũng chỉ tô chút son môi mà thôi, nhưng ăn mặc thanh nhã như vậy lại không thể che giấu được dung nhan diễm lệ của nàng.
Mặc dù người hầu của Chu gia đều là cao thấp tôn sùng chủ tử, nhưng một nữ tử xinh đẹp tươi tắn như vậy vào cửa, lại là mẫu thân của nhị thiếu phu nhân, mọi người đều là cẩn thận hầu hạ. Người hầu ở khắp khu vườn lại rất nhiệt tình mà tiếp đón nàng, có điều bởi vì chuyện này quá riêng tư, nữ nhi lại nói đêm qua con rể uống rượu, thức dậy trễ, nên hai người liền ở phòng nghỉ cho khách nói chuyện riêng.
“Nương ~ Hôm nay có mang bánh hoa sen đến đây không?” Năm đó Phương Nguyên là gả lại đây xung hỉ, mười hai tuổi đã rời xa mẹ ruột, có điều nàng ở Chu gia phu quân thấy nàng so với cô em chồng còn làm cho người ta thích hơn nên vẫn luôn cưng chiều nàng, nhưng thật ra đem nàng nuôi đến mềm mềm, người cũng không có tâm cơ gì, mặc dù nói mấy ngày hôm trước mới bị Chu phu nhân phạt qua, nhưng ở trước mặt mẫu thân nàng vẫn là một bộ dáng thiên chân ngây thơ, giống như đem mấy ngày chịu tội hôm trước quên toàn bộ, bây giờ chỉ tò mò mà nhìn gói bánh mà nương nàng mang đến, nhưng bên trong lại không có bánh hoa sen mà nàng thích ăn, chỉ thấy vài món áo yếm qυầи ɭóŧ vô cùng kỳ quái , tiểu mỹ nhân chỉ biết nhíu mày tò mò mà nhìn nương của mình. “Nương, đây là cái gì?”
Thấy nữ nhi vẫn ngây ngốc như vậy, Mị Cơ chỉ cảm thấy có chút dở khóc dở cười, dừng một chút rồi mới vỗ vỗ cái trán của nàng nói: “Còn không phải do ngươi làm phiền nương, mau mau nói với nương tại sao đã lâu như vậy mà không cùng con rể viên phòng? Lúc nương còn ở độ tuổi này của ngươi, đều đã sinh hài tử!”
Hai mẹ con đang ở trong khách nói chuyện riêng tư, lại không nghĩ trong phòng này còn có người nằm! Hóa ra là đêm hôm qua cùng nhị đệ uống quá nhiều rượu, Chu Thái Hi đi tới, thế nhưng không có trở về viện của mình, mà là ở phòng nghỉ cho khách mở cửa đi vào nằm xuống, hiện tại bởi vì nghe thấy tiếng của hai nữ tử mà từ từ tỉnh dậy, lại cách bình phong nhìn thấy bà thông gia trên thân trần trụi đứng trước gương to, hắn sợ tới mức giật nảy mình. Có điều hai mẹ con các nàng lại không có phát hiện chính mình.
“Mẹ ~ ta, ta không xem ~ không xem ~” mới vừa rồi mẫu thân đột nhiên nói muốn dạy chính mình chuyện viên phòng, tiểu cô nương quả thực xấu hổ chết mất, nói cái gì cũng không chịu học, càng không chịu cởi ra y phục, nhưng mẫu thân lại không thuận theo ý nàng, dứt khoát cởi y phục của chính mình cho nàng nhìn, lại lôi kéo tay nàng ấn ấn ở trên vυ'. “Ngoan, Nguyên Nguyên ngươi sờ sờ, buổi tối kêu con rể cũng làm như vậy, hiểu không?”