Ánh trăng vàng nhạt chiếu sáng khu vườn phía sau Chu phủ. Hôm nay là đêm trung thu, các quý tộc trong dinh tự tổ chức yến tiệc, trong vườn tràn đầy tiếng sáo cùng tiếng hát xướng thanh. Người người ra vào tấp nập, đèn l*иg treo cao trên các hành lang của dinh thự, pháo hoa không ngừng cháy cạnh hồ, đó là một cảnh vô cùng náo nhiệt.
Vừa mới tới cùng với phu quân mình viên phòng không lâu, Phương thị, nhị thiếu phu nhân của nhà họ Chu lo lắng nhìn chổ ngồi trống ở bên cạnh, rất là nghi hoặc, thấy phu quân lại đây, nhưng vẫn chưa thấy được A nương, cô cảm thấy có chút kì lạ: "A Hiển, tại sao nương lại đi thay váy lâu như vậy? Chàng có thấy không?"
Bị nương tử nhà mình hỏi như vậy, Chu Thái Hiển hơi say chỉ cười nhẹ, “Ta vừa nghe đại ca nói nhạc mẫu đại nhân giống như có việc gấp phải trở về, có thể là trở về rồi?”
Mà lúc này, nhạc mẫu đại nhân trong miệng của con trai thứ của nhà họ Chu lại đang bị con trai cả của nhà họ Chu ôm ở núi giả bên cạnh sân khấu kịch ấn ở trên vách đá không ngừng thao lộng. Ánh trăng lờ mờ kẹp chiếc đèn l*иg đỏ chiếu qua lỗ thủng tràn vào, người phụ nữ xinh đẹp trong chiếc váy bó ngực màu sáng rõ ràng là con gái đều đã lấy chồng, nhưng thoạt nhìn giống thiếu nữ hai mươi mấy tuổi, tươi mới quyến rũ, theo động tác ra vào của người đàn ông, người phụ nữ cắn qυầи ɭóŧ không ngừng khóc nức nở. Dưới ánh trăng, cặρ √υ' trần trụi và đầy đặn đang rung lên bần bật, hơn nữa với động tác xoa nắn của người đàn ông, người phụ nữ xinh đẹp khoảng ba mươi tuổi đầṳ ѵú thế nhưng phun ra rất nhiều sữa trắng đυ.c, thật là dâʍ đãиɠ cực kỳ!
“Bà thông gia, ngươi nhìn xem ngươi, âʍ ɦộ nhỏ chặt như vậy đều muốn cắt đứt ta, thật dâʍ đãиɠ!” Đại thiếu tay không chút khách khí xoa nắn ở trên vυ' bự người phụ nữ một trận lúc sau, người đàn ông lại đẩy dươиɠ ѵậŧ to lớn của mình vào thật sâu, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức khiến nàng không ngừng run lên, Chu Thái Hi lại thập phần ái muội mà thổi thổi khí ở bên tai nàng, khiến nàng lắc lắc đầu. Người đàn ông thấy nàng như vậy lại hưng phấn không thôi cắn sau cổ nàng, hung hăng đâm thật sâu dươиɠ ѵậŧ to lớn của mình vào âʍ ɦộ bé nhỏ.
“Ngạch ~ đại, đại bá huynh~ xin ngươi đừng đừng cắm vào ách ~” sau khi vất vả nhổ qυầи ɭóŧ tràn đầy hương vị dâʍ đãиɠ nhét trong miệng, cả người phụ nữ mồ hôi thơm đầm đìa chỉ cảm thấy chính mình giống như sắp bị thọc hỏng rồi, không chịu nổi rêи ɾỉ, “Không ~ không cần a ách ~”
Nghe động tĩnh náo nhiệt bên ngoài, thậm chí bên cạnh núi giả còn có bọn hạ nhân thương xuyên lui tới, bản thân là Chu gia thông gia lại bị đại ca của con rể tại nơi này thao lộng, người phụ nữ chỉ cảm thấy khó chịu cực kỳ, nhưng lại sợ bị người khác phát hiện trò hề của bản thân, chỉ phải một bên nức nở một bên ẩn nhẫn... Mà nghiệt duyên của hai người bọn họ phải bắt đầu từ mấy tháng trước...
“Ngươi, các ngươi muốn làm cái gì ~ trước đây không phải ta đã trả lại hai trăm lượng cho các người rồi sao? Sao lại có hai trăm lượng nữa?” Vừa mới từ cửa hàng gia vị trở về, còn chưa kịp về nhà tắm rửa thân thể, Tiết Mị Cơ bị thuộc hạ của Lý nhị gia ‘thỉnh’ đến khách điếm, đối mặt với năm người đàn ông to lớn đứng ở phía trước, vai rộng eo hẹp, người phụ nữ thật sự sợ hãi, ngón tay tinh tế trắng nõn run bần bật bắt lấy cổ áo bản thân, thân mình càng là thập phần khoa trương mà run rẩy.
Mà đi đầu, người đàn ông thoạt nhìn văn nhã không nhanh không chậm nói: “Tiết nương tử, hai trăm lượng lúc trước kia chỉ là lãi suất, ở chỗ chúng ta còn thiếu năm ngàn lượng tiền vốn, ta biết ngũ thúc nhà ngươi cả ngày chơi bời lêu lổng xác thật tránh không được không thể kiếm được nhiều tiền, chỉ cần ngươi đúng hạn tới, mỗi 10 ngày trả hai trăm lượng, khoản tiền này có thể trả từ từ...”
“Này, này sao lại nhiều như vậy? Bây giờ ngũ thúc đang ở đâu, ta cũng không biết, một người phụ nữ như ta nơi nào kiếm ra nhiều tiền bạc như vậy?” Nghe thấy Lý nhị gia nói như vậy, Tiết Mị Cơ bị dọa sợ, nàng vốn là con dâu nuôi từ bé của Phương gia, sau khi đến liền sinh một nữ nhi cho phu quân, thời trẻ bởi vì phu quân vào kinh đi thi bất ngờ chết ở trên đường. Sau lại vì kiếm sống, Tiết Mị Cơ lại tìm đến nhà mẹ đẻ, ai biết rằng cha mẹ lại chết sớm, nàng chỉ có thể mang theo nữ nhi đi theo ngũ thúc sống qua ngày, ai ngờ rằng nàng đã làm việc chăm chỉ, điều hành cửa hàng gia vị, ngũ thúc lại thiếu một đống nợ chạy trốn, kêu nàng phải làm sao bây giờ!
Nghe vậy, Lý nhị gia chỉ không nhanh không chậm nói: “Ai nha, Tiết nương tử, ngươi đang đùa cái gì vậy? Ai không biết là nữ nhi của ngươi gả vào Chu gia, Chu gia kia chính là quý tộc nổi tiếng trong thành, không phải rất nhiều tiền sao?"
“Kia, đó là tiền bạc của thông gia, lại không phải của ta!” Không nghĩ tới thế nhưng lại bị người lấy lý do này đòi tiền, Tiết Mị Cơ thật thật là tức điên! Nguyên lai hai vị công tử của Chu gia mệnh cách đều tương đối đặc thù, đại công tử mệnh khắc thê, nói về ba cuộc hôn nhân, tân nương tử không phải chết ở trên đường xuất giá thì chính là chết ở đêm trước tân hôn, tính đến nay hai mươi lăm hai mươi sáu còn chưa thành thân, nhị công tử đó là con rể nàng, cũng là cái vận mệnh nhiều chông gai, thân thể kém, cũng may sau khi nữ nhi gả qua sức khỏe cũng dần dần tốt lên, có thể đi lại. Không nghĩ đến nguyên nhân chính là vì cùng Chu gia leo lên thân thích, ngũ thúc liền lấy cái cớ này để vay tiền, nhưng nữ nhi khó khăn mới được ở Chu gia cẩm y ngọc thực, chính mình sao có thể để cho nàng mất mặt được? Nàng tất nhiên là trước đến nay tự bỏ tiền túi của chính mình đem chuyện này giải quyết, không nghĩ tới khó khăn vừa ngừng nửa năm, cái nợ này lại tới cửa!
Một bên râu xồm nghe thấy nàng biện giải như vậy lại nói: “Ai nha, Tiết nương tử, ngài cũng đừng giả vờ, ai không biết rằng trước khi leo lên Chu gia ngươi đi di xuân lâu bán sữa đâu!” Nói xong, người đàn ông ánh mắt da^ʍ tà mà đánh giá tiểu quả phụ này sinh một đôi vυ' bự lại luôn là ăn mặc kín mít, cùng các huynh đệ nói: “Nhị gia, nếu nàng còn không đưa tiền bạc, liền trước thưởng mấy ngụm sữa cấp các huynh đệ đi ha ha, bà vυ' di xuân lâu đáng quý thực nột!”
Tiết nương tử tuy nói là bán gia vị đứng đắn, nhưng bởi vì mỹ mạo thập phần xinh đẹp, hai bầu vυ' to mọng đầy đặn, trên phố vẫn luôn lưu truyền khi nàng tuổi trẻ vì nuôi nữ nhi kiếm sống mà bán vυ', mặt khác mấy người đàn ông nghe xong cũng thập phần tâm động, không khỏi tiến lên xé rách quần áo nàng. Đều nói nữ nhân này thủ tiết một đôi vυ' bự có thể trị bách bệnh, thật khiến người khác tâm động!
“Không ~ không cần như vậy ~ cứu mạng a ách ~ cứu mạng ~”