Tuy Diệp Thiên Doanh đã dùng tiền để giải quyết cái bài toán chết tiệt đó, nhưng nếu vẫn ra được đáp án, hệ thống buộc phải chấp nhận.
Dù thế, hệ thống học tập vẫn là không nhịn được nhắc nhở Diệp Thiên Doanh: "Ký chủ, lần sau nếu có nhiệm vụ, ta nhất định sẽ thêm điều kiện."
Diệp Thiên Doanh nghe vậy bật cười: “Có thể, ra điều kiện đi."
Tự nhiên cô dễ nói chuyện như vậy, âm thanh của hệ thống có chút dè chừng:" Ký chủ lại tính lách luật à?"
"Không có." Đôi mắt Diệp Thiên Doanh hướng về phía chiếc lăn bên cạnh, " Lúc nãy là tôi không đúng.Tôi chỉ là... Chỉ là quá sốt ruột.”
Mười năm a, cô nhớ rõ, đôi chân bị tàn phế cùng vết thương trên mặt đã đeo bám cô 10 năm rồi.
Dù cô giàu có tới đâu, dù cô là thiên kim cành vàng lá ngọc, nhưng chỉ khi mất đi đôi chân này, cô mới ý thức được, bản thân mình đã mất đi một thứ quan trọng, cho dù tiền bạc nhiều tới đâu, cũng không lấy lại được.
Cô vinh hoa vẫn như cũ, gia thế vẫn hùng mạnh như vậy. Diệp gia quyền thế ngút trời, khi cô chết đi vẫn chưa hề bị tổn hại.
Đại tiểu thư kiêu ngạo ngồi trên xe lăn, lần đầu tiên phát hiện, bản thân mình thật là vô dụng.
Diệp Thiên Doanh có thể mang kính râm, bịt kín đầu mình, nhưng lại không thể ngăn cản ánh mắt của người khác: đồng tình, thương hại, tò mò, ác ý, coi thường, vui sướиɠ khi người khác gặp hoạ,....
Cô có thể an ổn ngồi trong xe hơi sang trọng, hàng chục vệ sĩ bao quanh nhưng lại không thể dùng chính đôi chân mình để bước tới, nghênh ngang mà đi.
Cho dù Diệp Thiên Doanh là con gái duy nhất của Diệp gia, nhưng ở trong mắt của giới thượng lưu, cô chẳng khác gì một phế vật.
Hủy dung, tàn tật...
Hệ thống học tập trầm mặc, nó không hỏi Diệp Thiên Doanh vừa mới nhớ cái gì, sau lại thông báo:" Ký chủ, hệ thống sắp cho ngài xem thử gương mặt của mình rồi đó."
"Ừm."
Diệp Thiên Doanh kêu người hầu của mình mang đến một cái gương, vừa nhìn liền biết, cái gương này không hề rẻ, làm hệ thống nổi cơn ghen tị.
Khi cô hầu gái kia ra khỏi phòng, Diệp Thiên Doanh kích động tháo gỡ băng gạc của mình.
Cảm xúc của cô quá mức kích động, máu dồn lên não, đầu óc ong ong, nghe rõ tiếng đếm ngược của hệ thống.
Nháy mắt một cái, kỳ tích liền tới với Diệp Thiên Doanh.
Gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ được phản chiếu qua cái gương nhỏ. Đó là dung mạo đã xa cách từ lâu của Diệp Thiên Doanh, thừa kế mỹ mạo hoàn mỹ của ảnh hậu mẫu thân, gương mặt này còn đẹp hơn lúc trước 3 phần.
Trong gương thiếu nữ hai má trắng hồng, làn da mềm mại như tuyết, khiến người khác nhịn không được mà sờ một cái. Hơi thở thanh xuân tràn đầy trên mặt, không cần son phấn loè loẹt, vẫn là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Tuy nhiên, thứ khiến người ta không thể rời mắt khỏi là đôi mắt như làn nước mùa thu kia. Đôi mắt Diệp Thiên Doanh là đôi phượng lung linh rực rỡ, từng đường nét của đôi mắt phượng ấy như được điêu khắc công phu, đuôi mắt nhếc lên như phượng hoàng tung cánh, kết hợp hoàn hảo với đôi mắt ấy là lông mi cong vυ't. Dù dung mạo này còn chưa hoàn toàn diễm lệ hoàn hảo, nhưng lại toả ra khí thế áp bức người khác.
Diệp Thiên Doanh nhìn chăm chú gương mặt của mình, không khỏi cảm thán, đôi mắt không nhịn được chớp một cái.
Đây là cô sao?
Nếu như không có tai nạn kia, cô chắc chắn sẽ có dung nhan tuyệt vời này.
Khuôn mặt này thật xinh đẹp a, không có vết bỏng, không có miệng vết thương kinh khủng, cũng không có làn da sần sùi.
Gương mặt này có bao nhiêu bóng loáng, căng mọng đầy đủ, không quá ốm cũng không quá mập, có bao nhiêu hơi thở tuổi trẻ, có bao nhiêu mềm mại, đều tụ hết trên người Diệp Thiên Doanh.
Vài vệt nước từ mắt chảy xuống gò má rồi dừng ở trên cái gương, Diệp Thiên Doanh vô tri vô giác phát hiện bản thân lại rơi lệ.
"Ký chủ." Âm thanh hệ thống rất nhẹ, sợ quấy nhiễu Diệp Thiên Doanh:“ Ngài có muốn thử chữa lành đôi chân?"
Diệp Thiên Doanh ngẩng đầu lên, như là bị người ta đánh cho tỉnh.
Muốn, đương nhiên muốn.
Diệp Thiên Doanh gấp không chờ nổi mà đứng lên, ban đầu còn theo bản năng đỡ thành giường mượn lực. Cô đưa một chân ra, lúc trước một bước đi thật vụng về, thậm chí còn xiêu xiêu vẹo vẹo, như mười năm không bơi lội đột nhiên bị người đẩy mạnh xuống nước.
Thế nhưng, bước chân của Diệp Thiên Doanh ngày càng nhanh, càng đi càng vững vàng. Mỗi bước đi của cô như bay, ở trong phòng hưng phấn đi đi lại lại, thậm chí còn nhảy lên một cái.
Hầu gái bên ngoài sẽ thấy được âm thanh sao? Sẽ có một đám người xông tới thấy sao? Sẽ làm người khác kinh ngạc đến miệng chữ A mồm chữ O sao?
Diệp Thiên Doanh sung sướиɠ mà xoay vòng vòng, cô dùng tay đánh đùi mình, dùng hết sức mà dậm chân,...
Nhìn Diệp Thiên Doanh như vậy, hệ thống học tập không đành lòng nói:" Ký chủ, đã đến lúc rồi."
".....Được." Dù Diệp Thiên Doanh nói như vậy, nhưng cô lại không trở về giường mà cứ đứng bất động ở đó.
Ba giây đếm ngược đi qua, hai chân Diệp Thiên Doanh mất đi cảm giác, làm cô té ngã dưới đất, cho dù phía dưới trải đầy thảm dày, nhưng không giấu được âm thanh té ngã kia.
"Ký chủ."
Diệp Thiên Doanh ngẩng mặt lên, gương mặt lại quay về như cũ, xấu xí dữ tợn, nước mắt ở khoé mắt còn chưa khô, nhưng Diệp Thiên Doanh vẫn như cũ đang cười.
"Đừng lo lắng." Thanh âm Diệp Thiên Doanh cực kỳ nhẹ, vừa phát ra miệng liền tan "Tôi chính là muốn mình ngã."
Diệp Thiên Doanh bị ngã khiến người hầu gái sợ chết khϊếp, thiếu chút nữa cho rằng mình thật sự phải cuốn gói.
Nhưng sau đó Diệp Thiên Doanh trấn an cô hầu gan nhỏ này, đáp ứng rằng sẽ giữ bí mật, lại nhờ cô giúp mình quấn lại băng gạc trên mặt, thuận tay lấy một hộp sôcôla từ đống đồ ăn vặt đưa cho cô.
Nhìn cô hầu ra khỏi phòng, hệ thống xác định Diệp Thiên Doanh cảm xúc đã vững vàng, liền thông não cô.
"Cái này.... Ký chủ, dựa theo tình huống hiện tại của ngài, chúng tôi có thể tặng kèm một lần rút thăm trúng thưởng trong mỹ nhan hạng mục."
Diệp Thiên Doanh ngạc nhiên hỏi:" Mỹ nhan hạng mục, có bao nhiêu loại?"
"Rất nhiều, ví dụ: " da như ngưng chi ( mềm mại) ", "thân thể đầy đặn", " mắt sáng xinh đẹp", " nhẹ nhàng uyển chuyển", còn có hạng mục cao cấp như " trầm ngư lạc nhạc ", " phong hoa tuyệt đại ",...."
Hệ thống nói rất nhiều, nhưng Diệp Thiên Doanh vẫn chỉ chú ý đến 2 hạng mục.
"Trong mỹ nhan hạng mục có "da như ngưng chi ( mềm mại) ", "thân thể đầy đặn"?"
"Đúng vậy, nó là nội dung rút thăm trúng thưởng." Hệ thống sau đó liền bồi thêm một câu:" Nhưng cái này là rút thăm trúng thưởng, không thể dùng tiền để mua đâu đấy."
Diệp Thiên Doanh nghe vậy không chút do dự gật đầu đồng ý:" Còn chờ cái gì nữa, mau nhanh lên!"
Hộp thủy tinh xinh xắn tinh xảo hiện ra trước mắt Diệp Thiên Doanh, cô vươn tay, bỏ vào trong hộp.
Nắp hộp khẽ mở, đem cái phiếu trúng thưởng xuất hiện trước mắt. Trong lòng Diệp Thiên Doanh thầm cầu nguyện: Cô không cần hạng mục cao cấp, chỉ cần là thứ có lợi cho bản thân sau này là được.....
Nhưng, sau khi xem kết quả bốc thăm, trên mặt Diệp Thiên Doanh nổi một tầng mây đen.
Diệp Thiên Doanh: “……”
Cái này mỹ nhan hạng mục……
“Ngài cho rằng tóc không quan trọng gì sao? Ngài sai rồi, người xưa có câu:" cái răng cái tóc là góc con người ". Ký chủ bóc được "tóc đen như thác nước" chính là tấn vãn thanh vân khinh điện nhiễm, nhất điểm hương tòng nguyệt hạ lai. Tóc dài đến eo, là viên kim cương tinh khiết lẫn trong đám người. "
Hệ thống một hơi đem hết tất cả ưu điểm ra cái này ra mà nói, không biết Diệp Thiên Doanh có thấy đỡ hơn không, thế nhưng cô lại im lặng không nói gì, làm hệ thống cảm thấy sợ hãi: "Ký chủ, ngài có vừa lòng không?"
Diệp Thiên Doanh…… Diệp Thiên Doanh rất không vừa lòng.
“…… Vì cái gì sẽ là như thế này?”
Hệ thống nghĩ nghĩ, an ủi nàng nói: “Ký chủ, kết quả này cũng không tồi a. Nếu như ngài mà rút ra được "da như ngưng chi" nhất định sau này sẽ rất phiền phức."
Diệp Thiên Doanh thanh âm hơi trầm xuống:"Như vậy, " tóc đen như thác nước" không phiền toái sao?"
“Ngươi nói giỡn với ta ấy à ” Diệp Thiên Doanh nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Ngoại trừ lúc nãy cô được khôi phục gương mặt cùng đôi chân được một lúc. Hệ thống bây giờ cảm thấy Diệp Thiên Doanh sắp không bình tĩnh nổi nữa.
Mấy phút trước biết mình được sống lại, Diệp Thiên Doanh cũng chỉ là kinh ngạc một lát. Bây giờ, cái hệ thống học tập chết tiệt này sắp làm ký chủ của nó phát điên lên.
" Tôi phải trị liệu, nhất định phải cạo trọc đầu."
Diệp Thiên Doanh từng câu từng chữ mà nói:" Nếu trên mặt làn da khôi phục, tôi có thể dùng băng vải cuốn lấy, người khác đều nhìn không ra. Nhưng tóc mà dài ra, còn dài đến thắt lưng như vậy, chẳng lẽ những người khác đều mù hết sao?”
"Tuy rằng cho tôi một mái tóc đẹp, nhưng để trị liệu, không thể không cạo trọc. Giống như ngươi đưa người què một đôi giày vậy."
Hệ thống: “……”
Ký chủ nói quá có đạo lý, làm nó thật sự không lời gì để nói.
"Hầy, chính là vận may tôi không tốt." Diệp Thiên Doanh nhợt nhạt mà thở dài, cô chuyển động xe lăn, hướng mép giường đi vòng quanh:" Tôi lúc trước luôn đội mũ, chính là che dấu bản thân bị cạo trọc đây này."
Diệp Thiên Doanh vừa nói, vừa lấy tay kéo mũ xuống.
Cũng chính là lần này, hoàn toàn khác xa tưởng tượng của Diệp Thiên Doanh.
Từng sợi tóc đen bóng mềm mại mà buông xuống đầu vai của Diệp Thiên Doanh, bóng loáng như nước. Tóc dài đến eo đem vào đầu ngón tay xoay vòng, xúc cảm tinh tế lan tỏa trên đầu ngón tay, thực khiến người khác yêu thích.
Cô nắm tóc của chính mình, xúc cảm tốt đến nỗi cô cũng không muốn buông ra.
“Ký chủ…… Ngài không phải muốn cắt tóc sao?”
Diệp Thiên Doanh phục hồi tinh thần lại, cô ngang nhiên ném đầu, tóc đen như thác nước phủ kín sau lưng khẽ đung đưa.
“ Tôi không cắt.” Diệp Thiên Doanh giương lên lông mày, đạm nhiên tự nhiên mà tuyên bố: “ Tôi sẽ nói cho bọn họ, đây là bộ tóc giả.”
Hệ thống: “……”
Ký chủ, ngài đúng là chiến thần lật mặt, bà hoàng tự vả a.
Diệp Thiên Doanh chuyển xe lăn qua phía trước cửa sổ, ngắm nghía bộ tóc "giả" của mình trước gương pha lê trong suốt.
Cô tò mò mà đùa nghịch một lọn tóc, hệ thống bỗng nhiên nhắc nhở cô.
“Ký chủ, có người đang tiếp cận viện điều dưỡng, hắn ăn mặc đồng phục, là bạn học của ngài sao?”
Diệp Thiên Doanh thuận thế hướng mắt xuống dưới lầu nhìn, một thân ảnh nam sinh liền xuất hiện trước mắt cô.
Thân ảnh kia vì lâu rồi chưa gặp mà cảm thấy xa lạ, nhưng lại quá mức ấn tượng khiến người ta không thể quên được.
Cô đương nhiên nhớ rõ, hắn từng ở sau lưng cô cùng một nữ sinh khác nói xấu Diệp Thiên Doanh, cái giọng khốn khϊếp ấy vẫn còn vang vọng bên tai.
" Mặt như quái vật, tàn phế vô dụng."
“Hắn sao? Cũng coi như là bạn học đi.” Diệp Thiên Doanh mặt vô biểu tình mà trụ nổi lên cằm, “ Bạn học lớp bên cạnh ở cao trung …… Đương nhiên, cũng là mù mà trước thích cái tên nam sinh kia.”
Học tập hệ thống điện tử âm nghe tới kinh ngạc cực kỳ.
“ Vừa nãy hệ thống kiểm tra, thị lực ký chủ khá tốt, mắt trái 4.7, mắt phải 4.8, không cận thị viễn thị, cũng không có bệnh gì về mắt. Ngài yên tâm, thị lực ngài không có vấn đề.”
Diệp Thiên Doanh lạnh lùng cười: “ Sai rồi. Coi trọng cái loại đối tượng này, kia cùng mù có cái gì khác nhau.”
Học tập hệ thống: “……”
Rất nhanh, Diệp Thiên Doanh liền nghe được trên hành lang truyền đến tiếng bước chân.
Khách đến thăm Diệp Thiên Doanh nhất định phải yêu cầu hẹn trước, nhưng vì hồi đó, cô còn ý với nam sinh kia, liền yêu cầu phá lệ, lúc thăm không cần hẹn trước.
Cái này vốn dĩ là thuộc về cha mẹ cùng anh trai mới được tùy tiện thăm cô. Còn hắn là cái thá gì chứ.
Tề Viên Vấn đi vào trong phòng, ánh mắt đầu tiên thấy chính là bóng lưng nho nhỏ ngồi trên xe lăn kia.
Tuy rằng đã biết đại khái tình huống, nhưng ánh mắt Tề Viên Vấn đầu tiên nhìn đến lại không phải cái kia xe lăn.
Hắn toàn bộ lực chú ý, mái tóc dài vừa mềm vừa thẳng, như yên như liễu rũ đến vòng eo khiến tóc đen càng hấp dẫn.