Trạch Hạo đi đến kéo Quân Dao ngồi dậy rồi, hắn nắm lấy cánh tay của Quân Dao đưa cô đi lên phòng, Quân Dao có phần hơi sợ hãi cô không chịu đi theo hắn, Trạch Hạo quay người nhìn lại lạnh lùng nói.
" Muốn chết à."
Quân Dao thật sự rất muốn chết không một ai tôn trọng cô cả xem cô như một món đồ để trút giận, càng nghĩ Quân Dao càng đau lòng, cô giật tay mình lại nhìn Trạch Hạo đầy ấm ức nói.
" Tôi đã chịu đựng quá đủ rồi các người quá đáng lắm."
Nói xong Quân Dao chạy một mạch ra ngoài cô chạy thật nhanh ra cánh cửa như đang tìm một sự giải thoát cho chính bản thân mình, Quân Dao đã cố gắng chịu đựng nhưng bọn họ luôn ép cô đi đến vực sâu không đáy, chưa bao giờ cô tuyệt vọng như thế này nước cứ lăn dài trên đôi má đầy đau rát, Quân Dao quyết định kết liễu cuộc đời mình bằng cách chạy ra đường lớn để xe tông vào mình như cái cách mà Ân Nhi đã chết, cô sẽ trả lại tất cả cho bọn họ bao nhiêu oán hận này để bọn họ mới thoả mãn sự báo thù.
Quân Dao đứng giữ đầu chiếc xe ôtô đang tiến đến Trạch Hạo vội vàng chạy ra để ngăn cô lại nhưng chiếc xe đang đến quá gần, bỗng nhiên chiếc xe thắng lại gấp là Trạch Đông anh ta đang trên đường đến để thăm Trạch Hạo khi nghe tin hắn bị thương nhưng không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng này, kết hoạch tự tử của Quân Dao không thành cô đứng trước mũi xe nhìn Trạch Đông cười đau khổ nói.
" Tại sao lại là anh."
Trạch Hạo đi đến nắm lấy cánh tay của Quân Dao quát lớn.
" Cô bị điên à tôi chưa cho cô chết thì cô không được chết có biết chưa hả."
Hắn mạnh tay kéo Quân Dao đi vào trong nhà cô cứ thất thần như mất đi linh hồn, tại sao cô lại không giải thoát được bản thân chứ, cô đã quá mệt mỏi không muốn chịu đựng sự giày vò này nữa Quân Dao vì quá kích động nên đã ngất xỉu Trạch Hạo đỡ lấy và bế cô lên phòng, Trạch Đông cũng vội lái xe vào để xem tình hình của Quân Dao ra sao.
Sau khi tình hình Quân Dao được ổn định, Trạch Hạo và Trạch Đông ngồi vào ghế sofa để nói chuyện nhưng bầu không khí xung quanh vô cùng ngột ngạt Trạch Hạo dường như không muốn nói chuyện với Trạch Đông.
" Anh có cảm thấy là mình quá đáng lắm không, tại sao lại ức hϊếp một cô gái vô tội như thế chứ."
Trạch Hạo nhìn em trai mình bằng ánh mắt hình viên đạn.
" Đừng xen vào chuyện của anh."
Trạch Đông nhìn thái độ ngông cuồng của Trạch Hạo thì vô cùng tức giận nói.
" Em không xen vào chuyện của anh nhưng anh đã đi quá xa rồi xém chút nữa là anh đã gián tiếp gϊếŧ chết một mạng người rồi đấy, anh có thấy ánh mắt tuyệt vọng của cô ấy không."
Trạch Hạo tức giận đập tay vào bàn lớn tiếng nói.
" Có thôi đi không sao em lại quan tâm cô ấy đến như thế, cô ta bị như ngày hôm nay tất cả là do ba cô ta, ba cô ta chết thì cô ta phải trả giá thay ba của mình."
Trạch Đông lắc đầu ngán ngẫm nói.
" Anh điên thật rồi vì lòng thù hận mà anh hành hạ một người con gái vô tội."
Trạch Hạo cười khinh bỉ nói.
" Tại sao em lại quan tâm đến cô ấy như thế, chẳng lẽ đã có tình ý với cô ta."
Trạch Đông như bị nói trúng tim đen anh ta đứng lên nói.
" Em không đôi co với anh nữa chỉ là em thấy chuyện bất bình nên mới lên tiếng nếu anh không thích thì em sẽ về."
Nói rồi anh ta quay người rời đi, Trạch Hạo nhìn theo bóng lưng của Trạch Đông đang khuất dần bỗng nhiên trầm mặc đến lạ thường.
Quân Dao đã tỉnh dậy cô nhìn lên trần nhà cô biết mình đã quay trở lại nơi địa ngục, trong lòng cảm thấy vô cùng nặng nề, Quân Dao từ từ ngồi dậy người đàn ông đang ngồi xem tài liệu trước mặt khiến cho Quân Dao cảm thấy sợ hãi, Trạch Hạo nhìn cô nói.
" Cô gan lắm làm cho tôi bị thương rồi định tự sát à, tôi sẽ không để cho cô chết dễ dàng như vậy đâu."
Quân Dao chán ghét nói với hắn.
" Anh đúng là cặn bã tôi đã lầm khi yêu người như anh suốt đời này tôi sẽ không tha thứ cho chính bản thân mình vì đã đặt trái tim sai chỗ để nhận lấy những đắng cay như thế này."
Trạch Hạo nghe Quân Dao nói liền bỏ sấp tài liệu xuống hắn đứng lên tiếng về phía cô thẳng tay bóp lấy cổ của Quân Dao đôi mắt dữ tợn nhìn cô nói.
" Cô nghĩ mình xứng đáng có được tình yêu của tôi hay sao đừng bao giờ mơ tưởng đến chuyện tôi sẽ tha thứ và để cô bước vào trái tim của mình bản thân cô chỉ là công cụ để tôi vui vẻ thoả mãn việc trả thù thôi."
Nói rồi Trạch Hạo kiềm lấy hai cánh tay của Quân Dao lại hắn lại muốn cưỡng bức cô.