Cuộc Hôn Nhân Đẫm Nước Mắt

Chương 11: Cầu Xin hắn

Quân Dao quay trở về phòng của mình cô lấy gương ra xem vết thương lúc nãy bị Ngọc Triệu tát nó đã sưng đỏ lên trên làn da trắng hồng của cô, Quân Dao khẽ thở dài cô nhìn tấm di ảnh của ba mình trong lòng bỗng nhiên có một chút nhói đau.

" Con sẽ tìm cách để đưa ba đi khỏi đây cho dù ngoài kia có đầy rẩy những khó khăn đi nữa con cũng sẽ cố gắng ba à hãy tin tưởng vào con sẽ có ngày chúng ta sẽ được tự do."

Nói rồi cô cầm lấy tấm di ảnh của ba mình đưa tay vuốt nhẹ lên nó, tiếng la hét của Ngọc Triệu vẫn còn in ỏi trong nhà.

" Con nhỏ đó đâu mau ra đây."

Liên Hoa phải đứng ra khuyên ngăn.

" Xin lỗi thưa tiểu thư nhưng nếu thiếu gia nhìn thấy cảnh này thì sẽ không hay đâu."

Ngọc Triệu vẫn tức giận cô ta hóng hách nói.

" Hôm nay xem như cô may mắn lần sau tôi sẽ không bỏ qua cho đâu."

Nói rồi Ngọc Triệu quay người rời đi, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, một cô hầu đi đến phòng của Quân Dao nói.

" Không biết có phải sao chổi không mà lúc nào cũng gây ra sự xuôi xẻo."

Quân Dao thừa biết cô ta đang nói mình nhưng cô chỉ chọn cách im lặng chịu đựng sẽ có ngày cô sẽ thoát khỏi đây nhẫn nhịn là cách tốt nhất.

Đêm đó Trạch Hạo quay về nhà rất trễ người hắn chỉ toàn nồng nặc mùi rượu, bước chân loạng choạng đầu óc mơ màng, mỗi lần hắn say như thế này như một cơn ác mộng đối với những người hầu trong nhà, Trạch Hạo lại nhớ đến cái chết của Ân Nhi hắn điên cuồng đập phá đồ đạc người hầu trong nhà vô cùng sợ hãi, Quân Dao đang nằm ngủ bỗng nhiên nghe tiếng đỗ vỡ cô giật mình mở mắt mở cửa đi ra ngoài, mọi người đang đứng ở dưới nhà sợ hãi nép sát vào góc nhà một cô hầu đang bưng một chậu nước nhưng bàn tay vô cùng run rẩy cô ta thấy Quân Dao đi ra như gặp được vị cứu tinh, vội vàng chạy đến đưa chậu nước cho Quân Dao lấp bắp nói.

" Cô đem lên cho thiếu gia giúp tôi với."

Quân Dao khó hiểu nhìn cô nói.

" Tại sao lại là tôi?"

Mọi người không nói gì bọn họ đang muốn đẩy cô vào hang cọp, tiếng của Trạch Hạo quát lớn.

" Các người đâu rồi chết hết rồi à."

Mọi người đứng bên dưới sợ hãi đẩy Quân Dao đi.

" Cô mau đi đi thiếu gia nổi giận rồi đấy."

Quân Dao nghe Trạch Hạo quát lớn trong lòng vẫn có chút sợ hãi cô bước lên cầu thang mà trong lòng vô cùng bất an, Quân Dao từ từ mở cửa phòng của hắn ra, căn phòng vô cùng bừa bộn cô cẩn thận né những đồ vật hắn đã làm đổ vỡ đi đến bên giường, gương mặt của Trạch Hạo đỏ bừng do men rượu trong miệng hắn vẫn lẩm bẩm nói.

" Ân Nhi đừng bỏ anh."

Quân Dao thừa biết hắn đang nhớ đến ai nhưng ngay lúc này cô cảm thấy rất sợ hãi hắn sẽ nổi điên khi nhìn thấy cô, Quân Dao cẩn thận đi đến đặt chậu nước xuống bàn từ từ vắt chiếc khăn rồi nhẹ nhàng lau người cho Trạch Hạo, hắn vẫn nằm im cô cứ tưởng Trạch Hạo đã chìm vào giấc ngủ cảm thấy thoải mái được phần nào bỗng nhiên hắn nắm lấy tay của Quân Dao thật chặt mơ màng nói.

" Ân Nhi em đã quay về rồi sao."

Quân Dao giật lấy cánh tay ra nhưng hắn vẫn nắm chặt lấy tay cô, Trạch Hạo quay người lại đối diện với Quân Dao hắn mở mắt ra nhìn thấy gương mặt của Quân Dao liền tức giận ngồi dậy đẩy cô ngã xuống sàn.

" Ai cho cô vào đây."

Quân Dao không nói gì cô vội thu dọn đồ đạc để nhanh chóng rời khỏi đây, Trạch Hạo nhìn thấy Quân Dao lửa giận trong lòng lại dâng lên hắn bước xuống giường túm lấy cánh tay của cô kéo mạnh Quân Dao đứng lên hắn lôi mạnh cô đi ra ban công rồi ấn đầu Quân Dao vào lan can hắn ép cô phải nhìn xuống.

" Cô đúng là đồ phiền phức, đáng lẽ tôi đã gϊếŧ cô từ lâu rồi để Ân Nhi được yên lòng ra đi nhưng tôi sẽ hành hạ cô đến khi cô không còn một hơi thở."

Quân Dao bị hắn ấn đầu xuống cô đau đớn phản kích.

" Mau buông tôi ra anh bị điên à, cho dù anh có hành hạ tôi như thế nào thì cô ấy cũng sẽ không sống lại được đâu."

Trạch Hạo bị những lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Quân Dao càng khiến hắn như phát điên, Trạch Hạo kéo mạnh cô đứng lên kéo cô đi vào trong phòng rồi quăng mạnh cô xuống giường, hắn điên cuồng xé toạc áo của Quân Dao điên cuồng hôn lên cổ cô, Quân Dao đau khổ đẩy hắn ra.

" Mau buông ra tại sau anh lại luôn ức hϊếp tôi bằng cách này chứ."

Trạch Hạo không dừng lại động tác của mình hắn vẫn điên cuồng, Quân Dao đưa tay lên bàn tìm kiếm một thứ gì đó không do dự cô cầm lấy chiếc đèn ngủ thẳng tay đánh thẳng vào đầu của hắn, Trạch Hạo đau đớn nằm gục xuống đầu hắn đã bắt đầu chảy máu Quân Dao sợ hãi né tránh xô hắn sang một bên rồi ngồi dậy bỏ chạy, cô vừa bước được một chân xuống giường đã bị hắn túm lại, Trạch Hạo ngồi dậy hắn đưa tay sờ lên trán nhìn thấy những vệt máu càng khiến hắn tức giận.

" Cô gan lắm dám đánh tôi."

Quân Dao chấp hai tay lại cầu xin hắn.

" Làm ơn hãy tha cho tôi anh đừng ép tôi, tôi thật sự không muốn."

Trạch Hạo tức giận túm lấy tóc của Quân Dao kéo cô về phía mình gằn giọng nói.

" Cô nghĩ sau những gì cô vừa làm tôi sẽ tha cho cô sao."