Phiên ngoại: Phương Bất Nhĩ tính toán nợ cũ (1)
"Ông chủ Úc, EM– GIẬN – RỒI."
————
Dạo gần đây Phương Bất Nhĩ cứ âu sầu.
Không biết bắt đầu từ hôm nào cậu bỗng nhiên buồn phiền trong lòng, mặt mày ủ ê, lăn mấy vòng trên chiếc chăn bông mềm mại, nhìn chằm chằm vô định lên trần nhà rồi thở dài thườn thượt.
Cùng ngày hôm đó, Úc Tranh nghỉ phép về nhà phát hiện ra, hắn bước ra khỏi phòng tắm bốc đầy hơi nước với chiếc khăn quấn quanh thân dưới, định lấy sắc dụ dỗ cho tinh thần Phương Bất Nhĩ sáng láng trở lại.
Phương Bất Nhĩ thế mà hờ hững vô tình, xụ mặt luồn ra khỏi ngực hắn như con lươn. Lúc này Úc Tranh mới ý thức được nhãi con lại giận hắn, Úc Tranh nhướng mày gọi "Nhĩ Nhĩ", lại kẹp chặt Phương Bất Nhĩ giữa cánh tay và l*иg ngực mình.
Mấy ngày trước ở quân khu, tin nhắn Triệu quản gia gửi tới đều nói về một ngày bốn bữa của Phương Bất Nhĩ, mỗi bữa ăn một tô cơm lớn. Một ngày ngủ hai giấc, thời gian ngủ cộng lại lên đến mười bốn tiếng.
Vừa ăn ngon vừa ngủ ngon, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào không có vẻ bị bệnh. Là do ở nhà lâu nên bực bội?
Úc Tranh lập tức lên kế hoạch tìm công việc gì đó trong công ty Úc Hành Thư cho Phương Bất Nhĩ làm, đợi đến kì nghỉ sẽ đưa cậu đi du lịch.
Mặc dù không rõ nguyên nhân cụ thể nhưng đối mặt với Phương Bất Nhĩ, Úc Tranh vẫn luôn nhẫn nhịn dỗ dành, hắn cúi đầu hôn hôn khuôn mặt xinh đẹp, cười nói: "Làm sao cứ rầu rĩ thế này?"
Phương Bất Nhĩ ngẩng đầu đưa ánh mắt yếu ớt nhìn Úc Tranh, ỉu xìu nói: "Ông chủ Úc..."
Trông hệt như oán phụ bị giam cầm nhiều năm nơi thâm cung heo hút.
Úc Tranh buồn cười: "Có gì thì nói, không được suy nghĩ bậy bạ". Hắn giơ tay vỗ vỗ mông cậu.
Vốn chỉ là động tác tùy ý, nào ngờ lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ cơn phản nghịch ức chế lâu ngày của Phương Bất Nhĩ, cậu liếc nhìn dấu răng nhàn nhạt trên ngực Úc Tranh, lâu như thế sẹo vẫn chưa biến mất. Cũng đúng, lúc ấy mình đã hung hăng cắn hắn thật đau.
Phương Bất Nhĩ mím môi, từ trước đến nay cậu luôn thẳng thắn bộc trực, tính cách như thế hôn nhân cũng như thế, không giỏi giấu giếm tâm sự trong lòng, liền hừ một tiếng: "Mấy ngày trước em mơ lần đầu gặp nhau, anh không những muốn đem em đi tra tấn ép cung, còn đánh đập một trận."
Không ngờ lại nhớ tới chuyện này, Úc Tranh dở khóc dở cười: "Lúc đó anh gọi Giản Tông tới."
Nói đến chuyện hồi đó, bây giờ nhớ lại hắn vẫn hơi hối hận đã nặng tay.
Nhưng thân phận lúc đó đâu giống bây giờ, không chỉ không quen, Phương Bất Nhĩ cũng mấy phen ra tay cay độc, còn định tự sát trước mặt mình, sau đó không hề do dự nhảy từ lầu ba xuống. Nghĩ đến đây Úc Tranh đột nhiên cảm thấy đánh một trận cũng đáng lắm.
Cái sai lúc ấy là hắn đã không kiên nhẫn giải thích rõ ràng, khiến cho lần gặp nhau sau đó cậu lại muốn cắt tuyến uy hϊếp mình. Một lần nữa không quý trọng mạng sống trước mặt hắn.
Vậy nên trận đánh đầu tiên cũng đâu nặng tới mức khiến nhóc nhớ lâu.
Hóa ra chuyện tra tấn là hù dọa mình, Phương Bất Nhĩ nghe đến đây sắc mặt đã tốt hơn đôi phần. Nhưng vừa nghĩ mình đã bị dọa đến mức sợ hãi phá cửa sổ nhảy lầu, khuôn mặt Phương Bất Nhĩ sa sầm trở lại.
Giống như đối với kẻ phạm tội trước vành móng ngựa trong phiên xét xử cuối cùng, Phương quan tòa nghiêm túc nói: "Em không quan tâm, Ngài Úc—— "
"Em – đang – giận – lắm."
Thằng nhóc này định tính sổ chuyện cũ với mình sao, Úc Tranh nghĩ trong đầu.
—
Phương Bất Nhĩ chính thức tuyên bố mình bắt đầu tức giận.
Biểu hiện cụ thể là đêm đó cậu không cho hắn ôm ôm hôn hôn yêu yêu, điều này cũng đủ làm cho Úc tướng quân "thân thể cường tráng - du͙© vọиɠ mãnh liệt" mất ngủ cả đêm.
Trước khi gặp Phương Bất Nhĩ hắn trong trại lính đã cấm dục nhiều năm, giống như hạn hán lâu năm gặp mưa rào. Nay mưa rào bỗng nhiên nổi giận không vui, miếng đất hạn hán là hắn cũng chẳng có nơi nào khóc kể.
Không biết anh bạn nhỏ có cố ý chọc hắn hay không mà tối hôm đó dùng bom tắm dâu tây. Cái mùi vừa ngửi đã cảm thấy non mềm ngon miệng lại nhiều nước. Không khí tràn đầy mùi hương quyến rũ nhưng chỉ có thể nhìn, không thể ăn.
Vốn coi bom tắm như tình thú vợ chồng, giờ đây hắn chẳng thể có nổi một chút tinh thần để đối phó.
Ngày thứ hai Úc Tranh ôm cậu đặt trên đùi, vô cùng đứng đắn nhẫn nại nói: "Cục cưng nói đi, làm sao mới chịu tha thứ cho anh?"
Phương Bất Nhĩ đang ngậm hộp sữa bò trong miệng, ra vẻ thờ ơ chính nghĩa: "Ngài Úc, anh tội lớn ngập trời, nếu em tha thứ cho anh quá nhanh, người khác nhìn vào há chẳng phải nghĩ em rất dễ ăn hϊếp hay sao."
Nói ngáo ngơ cái gì không biết, Úc Tranh hiếm khi bị giáo dục đến đầu óc mơ hồ.
Người khác? Người khác là ai?
Với cái bản lĩnh xử lý nhiệm vụ nhanh gọn lẹ trước đây, còn một phát bắn vỡ đầu Diệp Dịch, ai dám ăn hϊếp con sói ranh có thù tất báo như em.
Quay đầu hỏi Triệu quản gia, hắn mới biết dạo gần đây Phương Bất Nhĩ đã cày gần hết trọn bộ phim cổ trang cung đấu.
Úc Tranh cạn lời, hắn chợt cảm thấy mình mới là phi tần hao tâm tổn sức mong được ân sủng. Vì vậy Úc Tranh lấy Ipad từ tay Phương Bất Nhĩ xuống khi cậu còn đang nhấm nháp khoai tây chiên trên ghế so-fa, hắn ngồi bên cạnh dâng lên món kem yêu thích còn thân tình bóc vỏ dùm.
Phương Bất Nhĩ liếʍ môi nói: "Ông chủ Úc, anh có biết đây gọi là gì không?". Chap 𝓶ới l𝗎ô𝑛 có tại -- t 𝑟 𝗎 𝓶 t 𝑟 𝗎 y 𝒆 𝑛.𝐕𝑛 --
Úc Tranh thở phào nhẹ nhõm, dù sao cũng chịu đổi xưng hô, cái gì mà "Ngài Úc."
"Em nói đi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương Bất Nhĩ đầy vẻ nghiêm túc: "Anh đây gọi là "truy thê hỏa táng". (Lãng tử quay đầu điên cuồng theo đuổi vợ)
Lại nói quái quỉ gì không biết. Úc tướng quân lòng đầy hoài nghi bản thân còn chưa ba mươi tuổi đã già thiệt già, hoàn toàn không theo kịp thời đại.
Phương Bất Nhĩ – người dạo gần đây đã coi vô số hot trens trên mạng đang xử que kem bằng ba lần cạp, ăn xong còn chưa thõa mãn liếʍ liếʍ môi: "... Nếu một que nữa, em sẽ cho anh chiếc xe ba gác để theo đuổi."
Được.
Hắn bây giờ đang chân trần sao địch lại ba gác, đành mờ mịt tiếp tục "con đường truy thê" dỗ dành vợ. Úc tướng quân nhượng bộ, từ bỏ nguyên tắc của mình đích thân đứng dậy đến tủ lạnh lấy một hộp kem nho nhỏ, lúc này sắc mặt ông trời con mới tốt lên được một tí.
Phương Bất Nhĩ phát hiện cơn tức giận của mình khó lắm mới bị kem mua chuộc, thì lại gặp phải một vấn đề gian nan khác ——
Bị Pheromone của Alpha kí©ɧ ŧɧí©ɧ đã lâu, nay cơ thể cậu lại xuất hiện những đợt phát tình ngắn ngủi.
Từ sau khi hai người sống cùng nhau, Úc phu nhân đã nhiều lần mời bác sĩ điều chỉnh lại những ảnh hưởng xấu của thuốc ức chế và ngăn chặn trước đây đối với cơ thể cậu. Tuy rất có hiệu quả, nhưng bây giờ cậu rất nhạy cảm với Pheromone của Úc Tranh.
Loại phát tình giả kiểu này thường rất dễ giải quyết, nếu không bị Pheromone của Alpha tiếp tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ thì chỉ cần một thân một mình lặng lẽ chờ một lúc là sẽ qua đi.
Nhưng kì phát tình giả lúc này vô cùng hung hãn lì lợm, Phương Bất Nhĩ cáu kỉnh đuổi Úc Tranh ra ngoài đã hai tiếng, cơn nóng ran khắp người không chịu tản đi lại còn có xu hướng mãnh liệt lên.
Úc Tranh đứng bên ngoài dựa vào cửa khoanh tay chờ đợi, trước đó hắn đã cảnh cáo không được tùy tiện sử dụng thuốc. Nếu không thì nhừ đòn, mông sưng ba ngày đừng hòng chạm ghế.
Uy hϊếp quả nhiên có tác dụng, Phương Bất Nhĩ vừa phải giữ thể diện vừa phải bảo vệ cái mông của mình.
Mùi Pheromone linh sam lạnh lùng trong trẻo từ ngoài cửa khe khẽ luồn vào căn phòng, sức ảnh hưởng và độ quấy phá của nó ngang ngược đến mức không hóa giải nổi, tựa như có bàn tay đang kéo chân cậu lọt thẳng xuống hố sâu.
Lòng thầm mắng gã Alpha này thực sự quá đáng, Phương Bất Nhĩ tức giận bừng bừng.
Dày vò Úc Tranh có thể, dày vò mình thì không được.
Cậu cắn răng một cái rồi đá văng cửa, chạy bước lớn nhảy phốc lên người Úc Tranh.
Đuôi mắt Phương Bất Nhĩ lấp lánh nước trong vắt, một vệt màu đỏ nhạt giống như say rượu hiện ra trên khuôn mặt căng mịn của cậu.
Úc Tranh ôm chặt Phương Bất Nhĩ, lòng vui như nở hoa nhưng ra vẻ bình thản cười trêu chọc: "Sao? Nhĩ Nhĩ, vừa nghe em nói tự mình giải quyết hùng hồn lắm mà?"
Phương Bất Nhĩ tức giận hừ một tiếng: "Ba gác đổi thành xe con, có muốn hay không?"
Lúc này còn làm bộ nhớ chuyện "Truy thê" dùm mình, quả là vợ hiền hiểu chuyện của hắn, Úc Tranh bật cười ra tiếng.
Dâu tây hôm qua chưa ăn, để thêm một ngày lại càng ngon miệng. Úc Tranh đắc ý nâng mông Phương Bất Nhĩ đóng cửa lại:
"Vi phu tuân lệnh."
—— Còn nữa...——