《Mua Phải Omega Muốn Lên Trời 》
Chương 25
Phương Bất Nhĩ nào ngờ lời mình thuận miệng nói ra lại bị Alpha làm thật!
Úc Tranh đối diện với đôi mắt trợn to không thể tin nổi của cậu, hắn cầm trái táo đã gặm được một nửa trên tay Phương Bất Nhĩ đặt lên bàn đầu giường, cười một tiếng: "Oxi hóa hết rồi, không ăn nữa, đi ngủ."
Trước khi được Úc Tranh đắp chăn, Phương Bất Nhĩ vội quay đầu nhìn thương tích trên mông mình, đỏ đều đều lại còn sưng, cậu bất mãn lầm bầm một câu: "Em không thích táo, bây giờ càng ghét hơn."
Úc Tranh vỗ mông cậu: "Vậy ngoan một chút, không nghe lời thì cái mông sẽ chịu tội thay em."
Phương Bất Nhĩ càng tức giận: "Anh rốt cuộc là nuôi con trai hay đang cưới vợ?"
Úc Tranh cúi đầu nhẹ nhàng hôn hôn lên đôi môi đỏ thắm căng mọng của Phương Bất Nhĩ: "Đương nhiên là vợ, con trai sau này sinh."
Quá đáng! Quá mặt dày! Quá đáng ghét!
Hai cái răng nanh nhọn nhọn của Phương Bất Nhĩ lóe lên, cậu phẫn uất ngẩng đầu cạp môi dưới của hắn: "Anh còn đáng ghét hơn cả táo nữa."
-
Khoảng thời gian này Phương Bất Nhĩ không bị bệnh thì cũng bị thương, thân thể yếu hơn rất nhiều so với trước kia. Úc Tranh vốn muốn rèn luyện cậu vận động, vừa hay mấy ngày nay nghỉ phép, trong doanh trại cũng không có quân vụ quan trọng cần hắn xử lý. Vậy nên năm giờ sáng hôm sau, Úc Tranh đã thức dậy đi tắm rửa súc miệng trước, sau đó mới lại giường gọi Phương Bất Nhĩ đang ngủ say khò khò thức dậy.
"Nhĩ Nhĩ, dậy thôi."
Phương Bất Nhĩ mơ mơ màng màng hất cái tay đang nắm mặt mình ra, trở mình nhỏ giọng nói mê: "Còn sớm..."
"Không còn sớm."
Úc Tranh kiên nhẫn ngồi bên mép giường, nhẹ nhàng che bả vai trắng nõn bóng mịn của Phương Bất Nhĩ, nhìn cậu nhắm chặt hai mắt, cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên nhưng không có chút phản ứng gì, hắn đè giọng:
"Tối qua đã nói hôm nay phải chạy bộ, không dậy nữa anh vỗ mông em đấy?"
Dứt lời, một giây, hai giây, ba giây...
Ước chừng đến khi kiên nhẫn đã tiêu hao hầu như không còn, Phương Bất Nhĩ vẫn không có động tĩnh như cũ.
Úc Tranh cách một lớp chăn vỗ mạnh hai cái vào mông cậu. "Bộp" âm thanh nặng nề vang lên.
Chiếc chăn mùa hè mỏng manh mềm mại không có bao nhiêu tác dụng che đậy, lại thêm cái mông bị đánh đến mập sau một đêm lại càng nhạy cảm, Phương Bất Nhĩ cảm thấy trong cơn mơ mình bị một cây bản sắt đập hai cái, phía sau như muốn nổ tung.
Phương Bất Nhĩ bỗng chốc đau đến bừng tỉnh, đầu óc nhanh chóng chui ra khỏi giấc mộng, còn chưa kịp mở hai mắt thanh tỉnh cậu đã quấn chăn lăn qua phía bên kia giường, giữ khoảng cách an toàn với gã Alpha đáng ghét này.
Úc Tranh nhìn con đuông dừa loi nhoi trên giường vừa buồn cười vừa bó tay, hắn đứng dậy đi sang phía bên kia, cách một lớp chăn nhéo nhéo cái mông non mềm uy hϊếp: "Chạy bộ sáng sớm rồi về ngủ."
"... Em không muốn" Phương Bất Nhĩ gạt tay hắn ra, vùi nửa gương mặt vào trong chăn, vẻ mặt hung hăng thở phì phò không kiên nhẫn "Em không muốn chạy bộ sáng sớm, hôm qua em đồng ý với anh lúc nào, tự mà đi đi!"
Úc Tranh híp mắt, thuận tay lấy thắt lưng vũ trang đang khoác trên tay vịn sofa, một cái tay khác hất tung tấm chăn để Phương Bất Nhĩ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không một mảnh vải lộ ra ngoài.
Hoàn toàn trần như nhộng trong không khí khiến Phương Bất Nhĩ lập tức không có cảm giác an toàn.
Úc Tranh dễ dàng lật người cậu dễ như trở bàn tay, hắn ấn lên hõm eo nhỏ gầy của Phương Bất Nhĩ, không nói lời nào đánh hai cái không nặng không nhẹ lên cái mông còn chưa hết sưng.
Thứ đồ này có uy lực rất lớn, nó thường xuyên được dùng trong quân doanh để phạt các tân binh không biết trời cao đất dày. Chưa đến mười roi có thể đánh cho người ta nằm bẹp dưới đất không dậy nổi.
Trước kia khi Giản Tông mới vừa vào ngũ đã từng bị Thủ trưởng cha y đích thân ấn lên xà ngang ở thao trường quất một trận dưới con mắt của mọi người. Úc Tranh đứng ngay bên cạnh chính mắt thấy được tình trạng thê thảm của Giản Tông.
Lúc này hắn đương nhiên không dám dùng lực quá mạnh vì sợ làm tổn thương người vợ nhỏ mỏng manh của mình. Chủ yếu chỉ muốn lấy ra uy hϊếp.
Nhưng hiển nhiên hắn đã đánh giá cao trình độ chịu đòn của Phương Bất Nhĩ.
Miếng thạch đông non mềm run run đàn hồi lại được đắp thêm sắc màu tươi đẹp, Phương Bất Nhĩ đang vùi mặt vào gối lập tức gào khóc au áu thảm thiết, hai tay đưa ra sau che mông "Đau đau đau!"
Úc Tranh ấn tay cậu lên eo, thắt lưng vũ trang cứng rắn lạnh băng bằng da áp lên cặp mông đang ấm lên, thờ ơ nói: "Có chạy hay không?"
Phương Bất Nhĩ lập tức sợ hãi, lắc lắc eo phẫn hận kêu la: "Chạy, huhu chạy mà."
Úc Tranh vui vẻ gật đầu, gác lại thắt lưng vũ trang rồi xách Phương Bất Nhĩ lên. Phương Bất Nhĩ liền chạy vào phòng tắm đạp lên băng ghế, đứng trước gương rửa mặt chu trái đào vừa phồng vừa đỏ tươi nhìn hai vệt đỏ vuông vức vắt ngang.
Đây là lần đầu tiên trong khoảng thời gian này cậu dậy sớm như vậy, rèm cửa mở toang, xuyên qua khung cửa sổ sạch sẽ có thể thấy được chân trời màu trắng bạc vừa lộ ra và làn sương mù mờ ảo như tấm lụa mỏng quấn quanh ánh bình minh.
Cậu buồn ngủ mắt nhắm mắt mở, không khỏi thầm xỉ vả Úc Tranh là tên độc tài quân phiệt, tàn bạo vô nhân đạo.
Úc Tranh thấy Phương Bất Nhĩ chậm chạp lề mề trong cơn buồn ngủ, hắn biết cậu đang cáu kỉnh sắp bộc phát nên cũng không thúc giục quá nhiều, đành cầm áo T-shirt khoanh tay dựa vào cửa nhìn cậu đánh răng, vô tình gây áp lực.
Hắn đột nhiên bừng tỉnh khi phát giác mình không khác gì đang nuôi con trai.
Nếu sau này có em bé, vậy thành ra nuôi hai đứa con trai rồi.
Nếu là em bé không khéo di truyền tính cách của Phương Bất Nhĩ... Hắn thậm chí không dám nghĩ đến việc ngôi nhà sẽ ồn ào hỗn loạn gà bay chó sủa đến thế nào.
Úc Tranh nhức đầu xoa xoa ấn đường, Phương Bất Nhĩ quay đầu nhìn chỉ thấy mặt gã đàn ông lạnh lùng anh tuấn phủ đầy ưu tư, cho là hắn chê mình chậm chạp, cậu tức hừ hừ hàm hồ nói: "Ông chủ Úc, anh không phải là người!"
"Không phải là người" Úc Tranh tiến đến tròng áo T-shirt vào đầu cậu, nói nhạt nhẽo: "Nhanh lên, mè nheo nữa thì trễ giờ."
-
Hai người đi đến bên bờ sông, vào lúc này mặt trời vẫn chưa quá chói, phần lớn đều là người đi tập thể dục, Phương Bất Nhĩ chạy theo Úc Tranh được một lúc liền mệt mỏi thở hồng hộc.
Quả nhiên lười biếng đã lâu, xương cùng bắp thịt cũng xụi lơ, thêm việc chạy bộ đυ.ng đến vết thương phía sau, cái quần thể thao cũng cọ vào làm cậu phát đau.
Úc Tranh quay đầu chỉ thấy cậu bĩu môi mặt đầy mất hứng, không khỏi nhếch khóe miệng: "Em đang phục hồi chức năng à, nhanh lên đuổi theo đi."
Trước kia sao không phát hiện miệng lưỡi gã Alphha này biết tổn thương người khác thế cơ chứ, Phương Bất Nhĩ oán thầm trong lòng không dám nói. Thấy bốn phía không có người, cậu chạy đến nhảy lên tấm lưng to rộng của Úc Tranh, hai cánh tay vịn cổ hắn, hai cái chân móc thật chặt lên eo hẹp của người đàn ông, cả người như con gấu túi đu lên người hắn.
Úc Tranh bị đánh úp bất ngờ không kịp phòng bị, bước chân hơi lảo đảo về phía trước. Sau khi vững vàng lại thì vòng tay qua chân Phương Bất Nhĩ, nhấc người cậu lên cõng ổn định sau lưng.
Phương Bất Nhĩ cười rạng rỡ, mặt vùi bên cổ Úc Tranh thở hổn hển: "Mệt chết em rồi, chạy hết nổi rồi."
Úc Tranh bó tay với cậu, đột nhiên phía sau truyền đến giọng nói đầy ý cười của đàn ông: "Úc tướng quân, đây là tiểu hồ ly anh giấu ở nhà sao?"
Sau khi vận động, các tuyến trên người hoạt động rất mạnh mẽ. Khác với mùi cây linh sam lạnh lùng khoan khoái trên người Úc Tranh, một mùi Pheromone hoa kim ngân tươi mát lành lạnh thuộc về một Alpha khác xâm nhập vào mũi. Phương Bất Nhĩ nghe tiếng quay đầu lại nhìn.
Người đàn ông này "nam sinh nữ tướng" da thịt trắng noãn dáng dấp đẹp mắt, nhưng trông không hề nữ tính hay nhu nhược một chút nào, Úc Tranh xoay người nhìn về phía Giản Tông: "Sao cậu không ở trong doanh?"
Giản Tông cạn lời: "Chỉ anh được nghỉ phép, tôi thì không được đúng không?"
Úc Tranh: "Thủ trưởng phê chuẩn?"
"Mặc kệ ông ấy, không nghỉ ngơi nữa thì tôi đột tử mất. Sáng sớm nhắc ai không nhắc, nhắc đến ông ấy làm gì." Giản Tông không khỏi liếc mắt, dừng một chút rồi cười nhạo "Hai người sáng sớm tinh mơ chạy đến bờ sông "tình chàng ý thϊếp" sao?"
Phương Bất Nhĩ quơ quơ hai cái chân đang treo bên hông Úc Tranh, mở miệng: "Không có, ông chủ Úc đang vác bao chạy bộ."
"Tại sao gọi hắn là ông chủ?"
Phương Bất Nhĩ trừng mắt, kêu đã quen miệng nên trong chốc lát quên đổi xưng hô, cậu đành dứt khoát giải thích: "Anh ấy mua tôi từ nhà đấu giá về, tôi bây giờ đang đi làm cho anh ấy."
Úc Tranh nghe vậy lông mày khẽ nhếch, xem ra tối nay ở trên giường phải có nghĩa vụ dạy Phương Bất Nhĩ sửa lại xưng hô rồi.
"Ông chủ" nghe không lọt tai chút nào, nếu như Phương Bất Nhĩ dùng cái giọng mềm nhũn ngọt sớt gọi hắn "chồng ơi" thì hình như... cũng không tồi.
Giản Tông hơi bất ngờ: "Làm gì?"
"Làm vợ đó."
_____
*nam sinh nữ tướng: chỉ đàn ông có nét của con gái.
Không sinh em bé, đừng mong chờ.
(⸝⸝ᵕᴗᵕ⸝⸝)