Mua Phải Omega Muốn Lên Trời

Chương 23

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

《Mua Phải Omega Muốn Lên Trời》

Chương 23

______

Theo lý thì sau khi đánh dấu thành công kí hiệu vĩnh viễn, mùi Pheromone của Omega cùng Alpha sẽ hòa lại với nhau.

Úc Tranh ôm cậu từ phòng tắm đi ra, đặt cằm trên bả vai mỏng gầy cẩn thận ngửi ngửi, trừ mùi bom tắm dâu tây ra thì chẳng có gì gọi là mùi Pheromone của mình.

Cần cổ kia như có như không mùi Pheromone cỏ xanh sương sớm, chỉ khi sát lại gần mới có thể ngửi được. Cái mùi hết sức mát mẽ và... nhạt nhẽo, giờ phút này lại tỏ ra rất bá đạo ngự trị, trước khi đánh dấu như thế nào thì giờ vẫn như thế đó.

Úc Tranh yên lặng thở dài trong lòng, thật là một Omega có thể chất đặc thù độc nhất vô nhị.

Vì trước đó vận động quá nhiều, lúc này ý thức của Phương Bất Nhĩ đã có chút mơ hồ. Cậu mơ màng buồn ngủ nằm trên người Úc Tranh, cho đến khi người đàn ông cúi người đem Phương Bất Nhĩ đặt lên gối, đắp cho cậu cái chăn đã bị cuộn lộn mèo thì cơn buồn ngủ tựa dưng bay biến đi đâu mất.

Chu kỳ phát tình của Omega khác nhau tùy mỗi người, thường thì nó liên quan trực tiếp đến nồng độ Pheromone nhưng vị nhạt cũng không có nghĩa là nồng độ thấp.

Trước kia Phương Bất Nhĩ chỉ có một mình nên để chịu đựng qua chu kỳ này, cậu đã tiêm liều lượng vô tội vạ vào cơ thể khiến cho mỗi tháng cũng chỉ có ba ngày ngắn ngủi.

Điều này vô cùng có hại với cơ thể, chỉ cần ngừng dùng thuốc sẽ bị tác dụng phụ như có ham muốn mãnh liệt đột ngột và kỳ phát tình kéo dài.

Lần này Úc Tranh và bác sĩ Trương đã kiểm soát chặt chẽ liều lượng thuốc vào cơ thể cậu, không nghĩ tới vừa tắm xong cơ thể lại loáng thoáng xao động nóng ran.

Úc Tranh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu không biết là do hơi nước bốc lên hay kỳ phát tình lại kéo tới. Tinh lực và thể lực của hắn đương nhiên có thể.

Nhưng Phương Bất Nhĩ rõ ràng đã bị dày vò thảm thương, con ngươi bị một tầng nước mắt lấp lánh trong suốt phủ lên, dáng vẻ tội nghiệp ôm cổ Úc Tranh nghẹn ngào: "Kiếp sau em không làm Omega nữa, huhu, anh làm đi."

"Được, anh làm Omega." Úc Tranh kiên nhẫn ôm cậu dỗ dành, động tác dịu dàng chậm rãi khuếch trương nhụy hoa chặt chẽ đã sưng đỏ, một lần nữa tiến vào lối đi trơn nhẵn ấm áp.

Cảm nhận được thân thể Omega hơi run rẩy, hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mi mắt và môi cậu "Ngoan, không khó chịu nữa rồi..."

"Anh thật sự quá đáng lắm" Chân mày thanh tú của Phương Bất Nhĩ chau lại, nhỏ giọng nức nở "Em đã thảm thế này, anh còn nhớ đánh mông người ta, không có Alpha nào thù dai như vậy đâu"."

Mặc quần vào là không nhận người thân, đúng là đồ đáng hận.

Úc Tranh không khỏi bật cười khi nghe cậu vẫn còn nghĩ đến mấy câu nói trong phòng tắm: "Không phải thù dai, ăn trộm nhiều kem hại mình bị bệnh còn oán tránh chú Triệu tố cáo. Mọi người lo lắng cho em lắm, nói xem có nên bị đánh hay không?"

Phương Bất Nhĩ chột dạ cắn một cái lên xương quai xanh của hắn, phía sau không ngừng bị dịu dàng rút ra cắm vào, cậu chịu đựng căng đau cùng vui thích, nhẹ thở hổn hển hai cái, nước mắt ngắn nước mắt dài oán trách: "Là anh quá hẹp hòi..."

"Nhĩ Nhĩ" Úc Tranh khẽ thở dài một tiếng "Em phải nhớ lâu một chút."

Lòng cậu rất rõ Úc Tranh là người có nguyên tắc cao và tính cách độc đoán nói một không hai. Phương Bất Nhĩ vùi đầu trong ngực hắn không lên tiếng, cũng không tức giận, thuần túy là giở trò thất bại lại không cảm hóa được tâm địa sắt đá của hắn nên cảm thấy hờn dỗi đôi chút.

Úc Tranh vung tay trước giờ đều có chừng mực, bỏ qua lần đầu tiên ở hội trường khi còn chưa nhận tình thân nên ra tay hơi nặng ra, thì cho tới nay cũng chưa làm cậu bị thương.

Được một lúc kỳ phát tình đã rút đi, nhìn Phương Bất Nhĩ đã khôi phục trạng thái bình thường, Úc Tranh vẫn không nỡ kết thúc.

Sau khi bôi một lớp thuốc lên huyện nhỏ sưng đỏ yếu ớt phía sau, Úc Tranh vỗ mông cậu nhét vào trong chăn "Trễ lắm rồi, mau ngủ đi."

Phương Bất Nhĩ nắm ống tay áo hắn, đột nhiên cười gian trá: "Ông chủ Úc, Alpha các anh thấy Omega đều dục cầu bất mãn như vậy sao?"

Úc Tranh nhếch mi: "Bọn anh đều phải trải qua huấn luyện chuyên môn chống đỡ Pheromone Omega, chưa từng có Omega nào thành công cám dỗ anh đâu."

Phương Bất Nhĩ nhìn hắn tối nay như con chó sói đói mười năm lần đầu tiên được sổ chuồng, biểu tình rõ ràng không tin.

Úc Tranh lại nói: "Trừ khi không nhịn được."

"..."



Phía sau Phương Bất Nhĩ sưng đỏ ít nhất hai ngày mới dịu đi, đi vệ sinh cảm giác giống như bị mảnh vụn thủy tinh rạch qua, vì thế cậu liền cáu kỉnh với Úc Tranh hai ngày. Tính toán thời gian tính sổ đang đến gần, cậu thử đàm phán hòa bình nhưng gã đàn ông vẫn lạnh lùng từ chối.

Sau khoảng thời gian dưỡng bệnh, da thịt cậu đã quay trở về nhưng lòng vẫn canh cánh chuyện này mà ăn không ngon ngủ không yên, đếm đầu ngón tay tính đến ngày bị đánh.

Nhưng tối hôm qua Úc Tranh đột nhiên bị Giản Tông kêu trở về trại lính.

Phương Bất Nhĩ vốn đang định đi nhà chính Úc gia tìm Úc phu nhân che chở, kế hoạch lần này bị hoãn lại, cậu vui vẻ nằm vùi trên ghế so-fa gặm bánh crepe bơ.

Quản gia cười híp mắt nói: "Bất Nhĩ, có một người tên Tất Sâm tới tìm, cậu có biết người này không?"

"Biết!"

Phương Bất Nhĩ búng lên như cá chép, nhìn xuyên qua cửa kính quả nhiên có một người đàn ông đang mặc âu phục đứng ngoài cửa.

Cậu vội vàng chạy ra ngoài: "Ban ngày tới đây tìm tôi, anh không muốn sống nữa sao."

Khuôn mặt căng thẳng của Tất Sâm giãn ra phần nào khi nhìn thấy cậu: "Bất chấp những thứ này, Phương Bất Nhĩ, tổ chức phái cậu một nhiệm vụ cuối cùng."

Phương Bất Nhĩ nhận lấy tờ giấy nhưng không vội mở ra, chỉ cau mày hỏi: "Đào Chi Viễn đâu?"

Cho tới nay tổ chức đều đưa nhiệm vụ cho cậu thông qua Đào Chi Viễn, chưa từng có ngoại lệ.

Tất Sâm lắc đầu: "Không biết hắn trốn ở nơi nào, hắn mật báo cho quân đội bán đứng tổ chức, làm lộ vị trí căn cứ. Mấy ngày trước quân đội đến đánh chiếm rồi."

Phương Bất Nhĩ biết Đào Chi Viễn từ lâu đã muốn rút khỏi tổ chức, nhưng người trên cao đã cầm người nhà hắn ra làm điểm yếu.

Nghe những lời này cậu không hề bất ngờ.

Phương Bất Nhĩ gật đầu, mở tờ giấy nhìn những kí tự kỳ quái phía trên, sau khi giải mã ra chính là —— gϊếŧ Úc Tranh.

Mặt cậu vẫn bình thản hỏi: "Gϊếŧ hắn làm gì cơ?"

"Chính hắn cầm đầu một chi đội đến làm." Vẻ mặt Tất Sâm lạnh lùng, thậm chí có một chút máy móc vô cảm "Bây giờ chỉ có cậu có thể tiếp cận hắn, cũng chỉ có cậu có cơ hội gϊếŧ hắn."

Phương Bất Nhĩ nhướng mày nghĩ nghĩ trong đầu: Người đàn ông của mình thật là đỉnh.

Tất Sâm thấy cậu nghĩ ngợi một hồi rồi nhanh chóng xé nát tờ giấy, thờ ơ nói: "Tôi không làm, tôi không muốn còn trẻ đã trở thành góa phụ."

Tất Sâm có chút kinh ngạc cùng tức giận, giọng không khỏi cao lên: "Cậu không hiểu tôi vừa nói gì sao? Chúng ta đã tổn thất vô cùng to lớn, người đã chết gần hết. Căn cứ cực khổ đào tạo cậu nhiều năm như thế, đây là cái cậu gọi là báo đáp!"

Con rết trăm chân, chết vẫn còn cương. Căn cứ đã mất, người cũng đã chết, còn suy nghĩ đến chuyện báo thù. Phương Bất Nhĩ không khỏi thở dài cảm thán cho nơi cậu đã ở bao nhiêu năm, nay bị hủy diệt trong chốc lát.

Bọn họ dựa vào phương thức cực đoan cùng thủ đoạn để tiếp nhận ủy thác gϊếŧ người, lang thang ngoài vòng pháp luật. Trong mắt quân đội và chính phủ, đây là một khối u ác tính, là một mối đe dọa lớn, bị gắn mác tổ chức khủng bố gϊếŧ người cũng không hề khoa trương một chút nào, rơi vào kết quả như vậy chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Thật ra Phương Bất Nhĩ không có tình cảm đặc biệt gì với tổ chức, nơi đó tàn khốc như địa ngục, trừ Đào Chi Viễn cậu chưa từng cảm nhận được một chút tình người. Nếu như không phải vì thể chất đặc biệt còn có chỗ dùng, có lẽ cậu đã sớm bị vứt bỏ.

Mặc dù là bọn họ đã đào tạo ra một Phương Bất Nhĩ đầy bản lĩnh và bản năng sống như bây giờ.

Nói vong ân phụ nghĩa cậu không phản bác, thậm chí có thể vui vẻ chấp nhận, dù sao cậu cũng không thèm để ý cái nhìn của người khác.

Nhưng muốn cậu gϊếŧ Úc Tranh, đùa cái quỷ gì thế???

Phương Bất Nhĩ ném giấy vụn, cười một tiếng: "Anh quên sao, bài học đầu tiên các người dạy tôi: Phải máu lạnh."

Tất Sâm sững sốt, môi ngập ngừng hai tiếng nhưng khi nhìn thái độ kiên định của cậu cũng không nói ra lời. Căn cứ nổ tung coi như bọn họ đã mấy đi hết thảy, hôm nay cũng đã như con lừa sức cùng lực kiệt rồi.

Phương Bất Nhĩ nói: "Tôi hoàn lương rồi, sau này đừng tìm tôi nữa. Cũng khuyên các người một câu. Úc Tranh không phải là người mà các người có thể gϊếŧ được đâu, đừng nghĩ chuyện được mất nữa, anh mau tìm một nhà máy đi làm đi."



Phương Bất Nhĩ không nghĩ tới mình mới vừa thở phào nhẹ nhõm không bao lâu, Úc Tranh đã từ doanh trại quay về ngay trong đêm. Cậu giữ một khoảng cách an toàn với người đàn ông khoác bóng đêm trở về với vẻ mặt mệt mỏi, kinh ngạc nói: "Không phải anh nói ngày mai mới về sao?"

Cậu còn kế hoạch tối nay thu dọn hành lý, thừa dịp sáng sớm ngày mai Úc Tranh chưa về nhà thì chạy qua nhà bên kia ôm cây đại thụ.

Úc Tranh nhếnh mày, ngoắc ngoắc ngón tay gọi cậu tới: "Xử lý việc bên kia xong rồi, giờ thì xử lý em, lại đây."

Phương Bất Nhĩ ôm mông lui về phía sau vội vàng la lên: "Nào có ai như anh!"

Úc Tranh sải bước lớn tiến đến, đem Phương Bất Nhĩ đang tức giận lủi vào góc tường khóa chặt trong ngực, cúi đầu cười: "Chú Triệu nói hôm nay em gặp mặt đàn ông lạ?"

Phương Bất Nhĩ hừ hừ tức giận: "Đúng, làm sao, sợ em cùng hắn chạy sao, người ta sẽ không đánh mông Omega đâu!"

Úc Tranh vỗ một cái không nặng không nhẹ lên mông cậu: "Nói chuyện đàng hoàng."

Phương Bất Nhĩ lắc eo muốn tìm đường chui ra nhưng không thành, thấy Úc Tranh lại nâng tay lên, cậu vội vàng run sợ nói chít chít: "Hắn nói anh làm nổ căn cứ của em rồi, em sẽ làm nhiệm vụ gϊếŧ anh."

"Vậy em nói thế nào?" Úc Tranh mặt không đổi sắc, bàn tay ấm áp xoa nắn cái mông nhỏ mềm mại, lộ ra mấy phần uy hϊếp "Ngoan ngoãn trả lời."

Phương Bất Nhĩ bỉu môi: "Còn nói thế nào, em đương nhiên cự tuyệt rồi, mưu sát chồng sẽ ngồi tù đó."

Úc Tranh không nhịn được cười, kéo cậu đặt lên đùi nâng tay lên vỗ hai phát, Phương Bất Nhĩ cúi đầu siết chặc ống quần hắn, mông dâng lên một trận nổ đau tê dại liền há miệng kêu khóc: "Đồ không biết điều! Em vừa tha cho anh một mạng, sao còn đánh người!"

Úc Tranh lại vỗ xuống mấy bàn tay, đánh cho Phương Bất Nhĩ sợ hãi kêu hai tiếng. Lực đạo nặng không giống như đang đùa, nhưng giọng nói tràn đầy ý cười chế nhạo: "Cảm tạ phu nhân khai ân không gϊếŧ, vi phu thưởng em một trái táo đỏ có được không?"

Phương Bất Nhĩ gân giọng: " A.. hu hu, không được, không muốn!"

______

Sẵn tiện nói nhỏ một xíu là nhà mình có truyện mới đó.

( ⸝⸝•ᴗ•⸝⸝)੭⁾⁾