______
Bị thân thể ấm áp mềm mại dụi vào lòng, tim Úc Tranh liền mềm nhũng, hắn nhẹ nhàng ôm lấy Phương Bất Nhĩ. Chờ khi ý thức được đây chẳng qua là kế sách làm nũng lấy lòng của cậu ta, hắn liền hết sức thuận tay vỗ một phát lên phiến mông đầy đặn.
Phương Bất Nhĩ sợ hãi la lên: "Anh đánh lên vết tiêm rồi!" Cậu đẩy hắn ra đưa tay xoa xoa, mặt đầy oán trách như vừa bị ức hϊếp gì ghê lắm.
Úc Tranh buồn cười: "Nghiêm trọng dữ vậy sao?" Vừa nói hắn vừa vươn cánh tay xoay người cậu lại, lật tà áo phủ mông vướng víu rồi kéo lưng quần ra nhìn một cái.
Quả nhiên, vết bầm xanh vàng trên mông vẫn chưa phai, ngay vết kim tiêm vẫn còn một dấu chấm xanh.
Được rồi, là hắn đã đánh giá thấp mức độ yếu ớt của Phương Bất Nhĩ.
Bàn tay ấm áp của Úc Tranh luồn vào xoa xoa, cổ tay bị lưng quần đè chặt cũng không dùng được bao nhiêu lực, hắn cơ hồ chỉ áp tay lên mông chậm rãi vuốt ve.
Hai cái móng vuốt của Phương Bất Nhĩ vẫn nắm lấy cánh tay hắn, cậu hơi đưa mông ra thành thành thực thực cảm nhận từng động tác dịu dàng của người đàn ông. Tâm tình đột nhiên sảng khoái lên không ít, cổ họng thi thoảng khẽ "ân a" hai tiếng bày tỏ hắn phục vụ cũng không tệ.
Da mông đã mịn màng và mềm mại khi sờ vào, có lẽ ngày mai là có thể khôi phục như ban đầu.
Phương Bất Nhĩ không so đo cái vỗ vừa rồi, ỷ vào dạo gần đây tính tình Úc Tranh đã chuyển biến tốt lên, cậu liền muốn làm ông trời con. Một hồi ra lệnh xoa bên này, lúc sau ra lệnh xoa bên kia, Úc Tranh cũng kiên nhẫn làm theo.
Thấy cái đuôi hồ ly của Phương Bất Nhĩ sắp vểnh lên tận trời. Úc Tranh lúc này mới cười một tiếng thấp giọng cảnh cáo cậu đừng quá đắc ý, dẫu sao cái mông cậu vẫn còn thiếu nợ.
Rất hiển nhiên loại uy hϊếp này rất hữu dụng với Phương Bất Nhĩ, cậu mím môi không thèm lên tiếng.
Hai người một trước một sau bước xuống lầu, nói chuyện với Úc Hành Thư và Úc phu nhân mới biết được Diệp Dịch đã bỏ đi không lời tạm biệt.
Phương Bất Nhĩ nghe xong lòng không có gì dao động, cậu hiểu được Diệp Dịch có ác ý với mình, dĩ nhiên cậu hoàn toàn không quan tâm điều đó.
Đào Tri Viễn trước đây từng nói cậu rất giỏi nhìn tâm tư lại có năng lực quan sát sắc mặt. Trên thực tế, có rất nhiều người cùng rất nhiều chuyện cậu căn bản không để trong lòng, xảo quyệt như một con hồ ly, thiếu sự đồng cảm và máu lạnh.
Ngồi trên ghế so-fa được Úc Tranh đút hết một dĩa trái cây, Phương Bất Nhĩ đột nhiên cảm thấy hơi chóng mặt. Hắn lấy mu bàn tay thăm dò trán cậu, quả nhiên đã nóng lên.
Có lẽ ăn kem cộng với bị gió lạnh thổi làm cơn sốt nhẹ lặp lại. Úc phu nhân chú ý tới sắc mặt uể oải của Phương Bất Nhĩ, sau khi hỏi rõ nguyên nhân liền mắng Úc Tranh không biết chăm sóc người khác, rồi tự mình đi lấy thuốc cảm đưa tới.
Phương Bất Nhĩ cười ngọt ngào trấn an nàng, trong lòng như được sưởi ấm.
Diệp Dịch nói đúng, cậu từ nhỏ không cha không mẹ, lần đầu tiên cảm nhận được hơi ấm gia đình. Mặc dù vẫn ngại ngùng chưa dám mở miệng xưng hô thân thiết, nhưng đáy lòng thật ra đã xem Úc phu nhân là mẹ.
Úc Tranh ôm cậu đặt lên giường trong phòng ngủ, nhìn cậu rúc vào chăn với dáng vẻ khó chịu. Úc Tranh nghĩ trong đầu hắn vốn tính tình độc đoán nói một không hai nhưng khi đứng trước Phương Bất Nhĩ thì cứ như đánh vào tấm chăn bông. Quả thật có chút không biết làm sao với Phương Bất Nhĩ.
"Hay là gọi bác sĩ Trương tới tiêm một mũi nữa?"
Úc Tranh thân thiện đề nghị, Phương Bất Nhĩ nghe xong liền lấy chăn cuốn chặt người mình, trừng hai mắt phản ứng kịch liệt, hừ hừ gạt bỏ: "Tôi không muốn!"
"Vậy nếu em ngủ dậy còn chưa hết sốt thì phải ngoan ngoãn nghe lời tôi." Úc Tranh nhéo một cái lên gương mặt cậu.
Nghe giọng điệu cứng rắn của hắn, Phương Bất Nhĩ trở mình, ảo não nói: "Anh thật đáng ghét."
Úc Tranh ngồi ở mép giường nhìn cậu một lúc, sau đó nhận cú điện thoại của Giản Tông.
Y nói bọn họ đã nhận được một manh mối ẩn danh gửi tới, nhìn như một bức tranh phong cảnh, nhưng thực tế bên trong lại chứa một lượng thông tin to lớn.
Giản Tông thấp giọng: "Thời tiết trong hình cho thấy khoảng cách giữa mây và mặt đất tương đối thấp, cộng với độ che phủ của thảm thực vật khá cao, mặt đất ẩm ướt có rêu, chứng tỏ không khí chứa hàm lượng nước cao. Khả năng đây là vùng ven sông hoặc ven biển, giống phạm vi mà chúng ta đã để mắt trước đó."
Úc Tranh liếc nhìn, phát hiện trong hình có rất nhiều cây dương hòe. Giản Tông lại nói:
"Trước mắt 25-47 độ vĩ bắc, 86-122 độ kinh đông có trồng loại này, là loại cây vùng ôn đới có khả năng thích nghi cao, kháng lại khí SO2 và Clo, thường được trồng để xanh hóa khu vực khai thác mỏ, công xưởng hay những nơi ô nhiễm nặng."
Úc Tranh hơi nhíu mày, nghe Giản Tông ở trong điện thoại tiếp tục phân tích kết quả suy đoán của bọn họ.
Một lúc lâu sau, Giản Tông nói đến họng cũng khô khốc, y thở phào nhẹ nhõm:
"Manh mối lần trước cộng thêm tấm hình này, chúng ta cơ bản đã xác định được căn cứ chính xác của tổ chức kia."
Úc Tranh tựa vào lan can trên sân thượng, cười một tiếng: "Không tồi."
Khoảng thời gian này Giản Tông bận sứt đầu mẻ trán, nghe vậy cười mắng một câu: "Trở lại nhanh đi Úc tướng quân, cơ hội chỉ có lần này, chúng ta cần hành động nhanh một chút."
Úc Tranh cúp điện thoại đi vào nhà, phát hiện Phương Bất Nhĩ đã ngủ say. Liếc nhìn đồng hồ đeo tay, cách thời gian lên đường còn 6 tiếng.
Phương Bất Nhĩ đổ mồ hôi ướt đẫm sống lưng, sau khi tỉnh dậy cơn sốt không thuyên giảm mà còn tăng lên. Úc Tranh mặc kệ sự phản đối của cậu mà gọi bác sĩ Trương đến tiêm một mũi vào nửa bên mông còn lại.
Phương Bất Nhĩ đau đến chảy nước mắt, nhưng không tiện nổi giận vì đây không phải ở nhà riêng. Sau khi mũi kim được rút ra cậu vẫn giữ nguyên tư thế, uể oải rúc vào lòng Úc Tranh để hắn xoa xoa.
"Nhĩ Nhĩ, kì phát tình (động dục) của em khi nào sẽ tới?"
"Có lẽ ba ngày nữa." Phương Bất Nhĩ nhấm nháp cơn đau phía sau, dừng một chút rồi bổ sung: "Nhưng mà kì phát tình của tôi không đều lắm đâu."
Úc Tranh tính toán thời gian, mục tiêu địa điểm không xa, chiều mốt hắn có thể chạy về, vẫn kịp.
Kì phát tình làm cho các tuyến Pheromeno tiết ra mất kiểm soát, hoặc là Alpha giúp vượt qua giai đoạn này, hoặc là tiêm thuốc ức chế làm chậm quá trình.
Nhưng bác sĩ Trương đã đặc biệt dặn dò, Phương Bất Nhĩ đang bệnh làm rối loạn hệ thống miễn dịch và cần được phục hồi. Nếu dùng thuốc ức chế sẽ gây nhiều tác dụng phụ, ảnh hưởng lớn đến cơ thể Omega. Vì thế Úc Tranh trực tiếp gạch bỏ phương án này.
Phương Bất Nhĩ biết ý của hắn, trong lòng cũng không bài xích ý tưởng này. Cậu từ trước đến nay đều một mình dùng thuốc ức chế vượt qua kì phát tình.
Nhưng nếu như là Úc Tranh, có lẽ... cũng có thể chấp nhận được.
Cậu nắm lấy vạt áo Úc Tranh lau nước mắt nơi khóe mắt, lầm bầm: "Anh có nhiệm vụ quan trọng sao?"
"Ừ" Úc Tranh cười một tiếng, "Ngày mốt có thể trở về, em ở đây với ba mẹ đi."
Phương Bất Nhĩ gật đầu, đột nhiên nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn rít lên một tiếng: "Anh xoa lộn chỗ rồi!"
Úc Tranh liếc mắt nhìn xuống rồi nhanh chóng di chuyển ngón tay đến đúng vị trí, thầm nghĩ đúng là ông trời con "được sủng mà kiêu."
Úc Tranh ăn cơm tối xong liền nhìn thời gian chuẩn bị rút về doanh trại, trước khi đi hắn đặc biệt dặn dò:
"Ở đây hai ngày ngoan ngoãn nghe lời, nhớ uống thuốc đúng giờ, còn đυ.ng vào kem nữa thì tôi trở về đánh nát mông em."
Nói xong đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại thêm một câu: "Còn nữa, ba mẹ không chịu nổi quậy phá của em, đàng hoàng một chút cho tôi, có nghe không?"
Phương Bất Nhĩ suy nghĩ mình biết điều như vậy sao Úc Tranh có thể nghĩ xấu mình thế chứ, bèn bất mãn nói:
"Tôi chỉ quậy mỗi anh thôi được chưa."
Úc Tranh cười ra tiếng: "Có chuyện gì thì tìm ba mẹ hoặc nói với chú Triệu, hai ngày này tôi có thể sẽ không liên lạc được."
Hành động bí mật để tránh bị lộ thông tin, hắn không thể nhận tin nhắn hay cuộc gọi.
Úc tướng quân sấm rền gió cuốn từ sau khi kết hôn đã trở thành một bà mẹ dong dài thích lo nghĩ lung tung, Phương Bất Nhĩ mấy ngày nay vô cùng ngạc nhiên trước sự thay đổi của hắn.
Vì để cho Úc Tranh an tâm đi làm, cậu tỏ ra nghiêm túc gật đầu: "Được, anh yên tâm đi đi."
"..." Úc Tranh muốn nói lại thôi.
"Ông chủ Úc, chú Trần chờ anh đến sốt ruột rồi kìa."
Úc Tranh thấy mặt cậu chả có bao nhiêu quyến luyến, đành bất lực cười một tiếng, vỗ vỗ mông cậu.
"Chờ anh trở về."
_______
.
.
.