Mua Phải Omega Muốn Lên Trời

Chương 16

­­­___

Lại cắn người.

Úc Tranh cau mày rên lên một tiếng, Phương Bất Nhĩ hiếm lắm mới phản đòn được một ván nên trong lòng thư thái hơn rất nhiều. Nhưng tác dụng của thuốc còn chưa tới, chỗ bị tiêm lại vừa sưng vừa đau làm cậu bơ phờ như bông hoa héo úa.

Úc Tranh thở dài, không cần nghĩ cũng biết dưới lớp vải quần nhất định đã có một dấu răng đỏ thẫm, quả nhiên là một tiểu hồ ly cắn người không biết nặng nhẹ.

Canh đủ thời gian, hắn mở bông gòn ra liếc mắt nhìn, ở đó chỉ đọng lại một giọt máu nhỏ. Úc Tranh dùng đầu ngón tay xoa thành vòng tròn, trầm giọng đe dọa:

"Còn cắn nữa, ngày mai tôi tìm người làm cho em một cái rọ mõm."

Trong giọng nói không có bao nhiêu tức giận, Phương Bất Nhĩ đoán chắc với cái tính khí tốt lạ thường gần đây của Úc Tranh hắn sẽ không làm thật. Cậu hừ một tiếng hất đầu qua không thèm để ý đến hắn, hồi lâu mới bất mãn lầm bầm: "Mất mặt chết mất."

Da mặt dày như tường thành của Phương Bất Nhĩ cũng biết xấu hổ làm Úc Tranh cảm thấy bất ngờ, buồn cười nói: "Không nghe lời bị đánh mông có gì mất mặt?"

Phương Bất Nhĩ nhớ tới dáng vẻ bình tĩnh gật gù hiểu rõ nhưng không muốn vạch trần của bác sĩ Trương lúc nãy, cậu liền ngượng chín cả người.

Tiêm mông dĩ nhiên không mất mặt, cái mất mặt là mông cậu sưng lên bởi cái tên Alpha đang cười cợt trên sự đau khổ của người khác này đánh!

"Anh thật đáng ghét, ông chủ Úc, tôi chắn chắn sau này anh không tìm được vợ đâu." Phương Bất Nhĩ bực bội nói.

"Chắc chắn không có Omega nào muốn đi theo anh hết."

Úc Tranh nhếch mi không đáp lời, hắn kéo chăn đắp kín cho Phương Bất Nhĩ rồi ôm cả người cậu lên tìm một tư thế thoải mái tựa vào tường.

Hắn vỗ nhè nhẹ vào nửa cặp mông không bị tổn thương còn lại, hờ hững nói: "Phương Bất Nhĩ, lúc trước tôi nói gì có nhớ không?"

Bị kêu đến tên chắc chắn không phải chuyện tốt, Phương Bất Nhĩ đột nhiên cảnh giác, cậu nửa nằm ở trong ngực hắn, ngẩng đầu lên nhìn đường quai hàm tinh xảo hoàn mỹ cùng ánh mắt ôn hòa của hắn, dè dặt thử dò xét nói: "Hơi hơi nhớ..."

Nói xong lại sợ Úc Tranh bắt mình lặp lại một lần, cậu vội vàng nói tiếp: "Nhưng bây giờ không nhớ ra."

Úc Tranh nắm cằm cậu: "Thừa dịp tôi không ở nhà lén ăn đồ lạnh, Phương Bất Nhĩ, em nói xem em có phải bị thiếu đòn không?"

Phương Bất Nhĩ ôm vẻ mặt đau khổ muốn khóc: "Bác Triệu ở bên phe tôi, sao ông ấy có thể tố cáo với anh sau lưng tôi chứ!"

Úc Tranh cong ngón tay gõ lên cái trán đầy đặn mịn màng của cậu, nói: "Vì tôi là người trả tiền lương."

Bỏ qua việc lên án sự xấu xa của chủ nghĩa tư bản vào lúc này, Phương Bất Nhĩ luôn là người biết nhìn sắc mặt và thời thế.

Cậu vươn người lên nhào vào lòng Úc Tranh nịnh nọt, vòng tay nóng bỏng ôm lấy cổ hắn, ủy khuất hít mũi: "Tôi biết lỗi rồi ông chủ Úc, tôi phát sốt rồi, anh không được hung dữ với người bệnh."

Hiếm lắm mới thấy cậu chủ động thân mật với hắn như vậy, nhưng Phương Bất Nhĩ lúc này giống như cái lò sưởi nhỏ, còn là cái lò sưởi nhỏ biết làm nũng. Ngửi được mùi Pheromone sương sớm vô cùng nhạt trên người cậu, Úc Tranh sảng khoái thoải mái đồng ý: "Được."

Phương Bất Nhĩ nghe vậy liền sáng mắt lên, cậu đã cho là hắn còn có chút lương tâm, liền nghe Úc Tranh nói tiếp: "Nhưng em vẫn cần một trận dạy dỗ ra trò, chờ em khỏe lại thì chúng ta tính sổ, ngoan."

Ngoan bà nội anh!!!

Bằng mắt thường cũng nhìn được cậu lại ỉu xìu xuống, cơn sốt khiến cho mắt cậu ửng đỏ, đáy mắt phủ một tầng nước long lanh. Cậu quăng ánh nhìn chán ghét về phía Úc Tranh, sau đó thoát ra khỏi l*иg ngực hắn.

"Mất nhân tính!"

Úc Tranh không nhịn được khẽ cười.

Phương Bất Nhĩ càng tức giận hơn: "Sao anh có thể đáng ghét như vậy, đây không phải là giáo dục, đây là bạo lực cực đoan ép buộc người khác phục tùng, đây là cường quyền!"

Úc Tranh lần đầu tiên nhìn thấy một Omega đã sốt cao vẫn còn ồn ào sinh lực dồi dào như thế.

Xoa nắn cái mặt đang giận lên như con cá nóc, tâm tình hắn không khỏi tốt hơn liền cười nói:

"Hết sốt tôi đưa em về nhà chính ăn bữa cơm, mẹ tôi về nhà vẫn lo lắng, buổi sáng gọi điện nói thế nào cũng phải tận mắt nhìn thấy em mới yên tâm."

Phương Bất Nhĩ vốn đang cáu kỉnh muốn từ chối, nhưng nghe xong nửa câu sau thì bất đắc dĩ gật đầu, Úc phu nhân là một người rất tốt rất dịu dàng, chỉ có điều lại sinh ra một đứa con trai cực kì hung dữ, cực kì đáng ghét.

Tất nhiên đây không phải là lỗi của dì ấy, lỗi hoàn toàn là của Úc Tranh.

Sau khi tiễn bác sĩ Trương đi, quản gia khẽ gõ cửa, ông bưng một cốc nước ấm và thuốc cảm vào.

Phương Bất Nhĩ oán trách nhìn vị quản gia đang cười híp mắt. Cậu nhận lấy ly nước ngửa đầu uống cạn một hơi, sau đó đem ly thủy tinh trống không nhét vào ngực Úc Tranh, còn mình thì lăn vào trong chăn.

Cậu đã quên chuyện mình bị đánh lần trước đã được quản gia gọi cứu binh giúp, cậu quyết tâm hôm nay sẽ không nói chuyện với vị gián điệp hai mang ưa mách lẻo này.

Úc Tranh vỗ một chưởng lên mông cậu: "Không lễ phép."

Phương Bất Nhĩ lúc này mới ỉu xìu nói: "Cám ơn bác Triệu."

Quản gia nở nụ cười bất lực cùng cưng chiều, tuổi Phương Bất Nhĩ cũng xấp xĩ với con trai út nhà ông, nhưng cậu bướng bĩnh hơn nhiều, cũng chỉ có Tướng quân mới có thể trị được cậu.

Uống thuốc xong toàn thân cũng cảm thấy ấm áp hơn, tác dụng của thuốc hạ sốt đến rất nhanh, không bao lâu nhiệt độ liền hạ xuống không ít, sờ trán cũng không còn nóng như trước.

Úc Tranh nhìn cậu đã ngủ liền đi ra ban công gọi điện cho Giản Tông: "Tôi bên này có việc, xin cho tôi nghỉ phép mấy ngày."

Ba ngày xin nghỉ đến hai lần, trước kia Úc Tranh nào có chăm lo gia đình như thế. Độc thân và đã kết hôn quả nhiên khác biệt. Bên kia Giản Tông chỉ biết cười giận: "Hồ ly tinh ở đâu khiến anh thay đổi dữ vậy, Trung tướng Úc, kỷ luật quân đội của Ngài đâu rồi?"

Úc Tranh nhìn Phương Bất Nhĩ đang ngủ say qua tấm cửa kính, đè thấp giọng: "Vợ tôi bị bệnh, không ai chăm sóc."

"Anh ở trong căn biệt thự to tướng như thế mà không có ai chăm sóc?"

Úc Tranh tỉnh rụi nói: "Đi lính thì lấy tiền đâu ra mời bảo mẫu giúp việc."

Nghe Úc Tranh - người đứng tên hàng mớ tài sản, có dùng mười đầu ngón tay cũng đếm không hết đang than khóc nghèo khổ, Giản Tông thiếu chút nữa ném hết tu dưỡng đạo đức của mình mà mở miệng chửi to.

Nhưng nghĩ đến trước đây Úc Tranh không hề nghỉ phép, lần này lại có lý do, Giản Tông trầm ngâm nói:

"Được, vậy anh chăm sóc vợ đi. Chuyện bên này tôi giúp anh giải quyết. Nhưng phải nhanh một chút, chúng ta sắp tìm được vị trí đại khái của tổ chức kia rồi."

" Ừ, cảm ơn."

-

Thuốc tiêm quả nhiên có tác dụng.

Hôm sau khi tỉnh dậy, cơn sốt của Phương Bất Nhĩ cơ bản đã biến mất, thần thái cả người lại trở nên sáng láng như mọi khi. Nhưng vết tiêm đã bị bầm tím, chạm nhẹ cũng thấy đau. Vì hôm qua giãy giụa nên cậu đoán trước được nó sẽ như thế.

Phương Bất Nhĩ trăm ngàn lần không vui khi bị Úc Tranh ôm đến phòng vệ sinh rửa mặt, bệnh dậy vẫn khiến cậu thèm ngủ. Trên đường về nhà chính, cậu còn nằm trên đùi Úc Tranh chợp mắt một lát.

Mặc dù hai ngày trước mới ra ngoài một chuyến, nhưng lần bị bệnh này làm cậu cảm thấy thời gian trôi thật lâu, cộng thêm vết thương sau lưng khiến hành động bất tiện, Phương Bất Nhĩ thấy mình như sắp chết ngạt mất rồi.

Không dễ dàng được ra ngoài hóng mát, mặc dù có tên xấu xa đi cùng nhưng cũng đủ khiến tâm tình cậu thoải mái.

Nhà chính vẫn là tòa nhà kiến trúc nguy nga đó, Úc phu nhân vẫn là người dì dịu dàng xinh đẹp, Úc tiên sinh vẫn là người chú nho nhã hiền hòa, chỉ có điều ở bên cạnh họ có thêm một người đàn ông mà Phương Bất Nhĩ không biết là ai.

Úc phu nhân chủ động giới thiệu y tên Diệp Dịch, là con trai của một gia đình bạn bè thân thiết với họ.

Phương Bất Nhĩ vừa nhìn thấy y đã cảm thấy hơi quen mắt, nhưng lại không nhớ nổi đã gặp ở đâu. Hơn nữa mùi Pheromone rượu Tequila thuộc về Alpha trên người Diệp Dịch toát ra một cổ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đắng lạnh cay nồng.

Bộ não nhanh chóng truyền dữ liệu và phân tích rằng đây là một tín hiệu không mấy thân thiện.

Phương Bất Nhĩ gật đầu với y coi như chào hỏi. Ánh mắt lạnh lùng của Diệp Dịch quét một vòng quanh người cậu cùng Úc Tranh. Những người khác không nhận ra điều đó, nhìn y có vẻ như chỉ có nụ cười nhẹ trên mặt.

Úc Tranh vỗ vỗ đầu cậu, cười với Úc phu nhân: "Mẹ, con đem nhóc tới nguyên vẹn không tổn thương miếng nào cho mẹ đây."

Nghe được sự trêu tức trong lời nói, Phương Bất Nhĩ thiếu chút nữa đứng tại chỗ liếc trắng mắt nhìn hắn, sao có thể nói láo không chớp mắt như thế, mông cậu còn sưng đây có chỗ nào hoàn hảo nguyên vẹn!?

Úc phu nhân nắm lấy tay Phương Bất Nhĩ, quở trách nhìn Úc Tranh: "Bất Nhĩ, hắn có ăn hϊếp con không?"

Phương Bất Nhĩ lắc đầu: "Không có, dì yên tâm đi."

Có chứ, hắn ăn hϊếp cậu nhiều là đằng khác, nhưng Phương Bất Nhĩ không dám nói.

Phòng bếp đã làm xong thức ăn, Úc phu nhân dắt tay Phương Bất Nhĩ vào phòng.

Sau khi ăn xong, Phương Bất Nhĩ ngồi trên ghế so-fa nói chuyện cùng Úc tiên sinh và Úc phu nhân. Vừa quay đầu lần nữa, cậu bất ngờ phát hiện không thấy Úc Tranh và Diệp Dịch đâu.

Phương Bất Nhĩ cẩn thận suy nghĩ một chút, nhớ lại ánh mắt khi Diệp Dịch nhìn Úc Tranh đè nén rất nhiều ưu tư phức tạp. Hai người bọn họ nhất định không chỉ là quan hệ người ngoài.

Cậu đột nhiên cảm thấy có một thảo nguyên rộng lớn trên đầu mình.

­______

Nhĩ Nhĩ: ông chủ Úc cắm sừng tui rồiiiiii:"(