Mua Phải Omega Muốn Lên Trời

Chương 10

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

《Mua Phải Omega Muốn Lên Trời 》

Chương 10

___

Cách bài trí trong phòng riêng số 23 vẫn hệt như ngày hôm đó, thậm chí nếp gấp trên chăn bông vẫn còn y nguyên.

Úc Tranh không thích người khác động vào đồ của mình khi chưa có sự cho phép, nhân viên ở đây đương nhiên tôn trọng khách hàng và cũng rất biết thân phận.

Chủ đề tối hôm nay là "Mặt nạ", tất cả khách mời đều phải đeo mặt nạ để tham dự. Phương Bất Nhĩ nhìn chiếc mặt nạ thỏ trong tay mà người phụ trách đưa cho cậu sau khi vào phòng, cậu tiện tay ném lên giường.

Phương Bất Nhĩ kéo rèm cửa sổ, cởϊ qυầи và áo khoác ngoài, hóa ra bên trong là chiếc đầm trắng hai dây của phụ nữ.

Phương Bất Nhĩ bỗng cảm thấy gió lùa vào giữa hai chân, một trận gió thổi vèo vèo lạnh lẽo từ dưới váy thẳng lên đầu.

Vội vàng ra trận không thể tránh khỏi có những tình huống bất ngờ xảy đến, nên cậu đã cố ý chuẩn bị chút kỹ xảo cho mình.

Suy xét đến chiếc điện thoại Úc Tranh đưa có thể có chức năng theo dõi, cậu mượn điện thoại của một chị gái giúp việc mà cậu đã làm thân trước đó, rồi thành công liên lạc với Đào Tri Viễn - một Beta vẫn luôn kết nối với cậu.

Theo lời Đào Tri Viễn, Trương Hoài Khôn có sở thích tìиɧ ɖu͙© cực kì bí mật không muốn để người khác biết. Nỗi đau mất em gái mười mấy năm trước khiến hắn tổn thương tâm lý nghiêm trọng, từ đó có khuynh hướng thích các thiếu niên non nớt ăn mặc trang điểm như các cô gái. Thõa mãn nhìn bộ dạng điềm đạm đáng yêu của bọn họ thành khẩn quỳ rạp dưới chân mình.

Nói trắng ra, tên này đam mê "bê đê".

Phương Bất Nhĩ nhìn mình trong gương, lòng thầm "Đệt" một tiếng.

Nếu Úc Tranh nhìn thấy khẳng định sẽ đập chết mình.

Đây là lần đầu tiên cậu giả gái.

Nếu không phải vì kiếm chút miếng cơm manh áo, cậu có mà thèm hy sinh lớn như vậy. Dù sao thì trước khi kết thúc quan hệ với Úc Tranh, cậu cũng phải kiếm một khoản tiền để ngày sau nuôi sống bản thân.

Phương Bất Nhĩ đứng bên cửa sổ, âm thầm ghi nhớ vị trí camera và những góc chết khó bị phát hiện trong hội trường.

Ánh mắt quét qua đám đông, không mất nhiều thời gian để cậu khóa chặt tầm nhìn vào một cái đầu trụi tóc tròn nhẵn như quả trứng, bóng loáng đến mức có thể phản chiếu ánh đèn.

Lúc này còn chưa chính thức khai tiệc, Trương Hoài Khôn đã vén mặt nạ lên ngẩng đầu uống rượu, khuôn mặt to béo của hắn nhuộm một màu đỏ gay.

Đây là nơi đã đυ.ng đến tiền thì con số phải từ chục triệu đến cả tỷ. Những người đến đây hoàn toàn có thể rũ bỏ tất cả ngụy trang của bản thân, đắm chìm theo những du͙© vọиɠ sâu kín nhất trong lòng, sống thật với chính mình nhất.

Trương Hoài Khôn biết mình có vô số kẻ thù, biết bao nhiêu người căm thù đến tận xương tủy chỉ muốn lấy mạng của hắn. Thường ngày ra ngoài xung quanh hắn toàn là vệ sĩ.

Hắn có đủ thận trọng, nhưng hơn hai mươi năm bình an vô sự không chút hao tổn làm hắn dần dần cũng có đủ tự tin với an nguy của chính mình. Vào lúc này hắn không khỏi buông lỏng cảnh giác.

Phương Bất Nhĩ đeo mặt nạ thỏ, làm ướt tóc rồi vuốt ngược hết ra sau. Cậu phủ lên mình một chiếc áo khoác dài để che đi dáng người. Đợi một hồi khi ánh đèn trong hội trường tối lại, thang máy không có ai cũng không có camera giám sát ở lối đi riêng.

Phải thừa nhận rằng, thân phận của Úc Tranh "đã" vô cùng.

Cậu tiện tay nhặt một tấm mặt nạ hồ ly bình thường đeo lên, kín đáo giấu mặt nạ thỏ và áo khoác ở sau luống hoa để tránh bị giám sát.

Trong bữa tiệc linh đình, dòng người đan xen qua lại như con thoi, tất cả đàn ông và phụ nữ có mặt ở đây đều là những người có quyền lực. Với chủ đề đêm nay thì ăn mặc phô trương sặc sỡ kiểu gì cũng có, Phương Bất Nhĩ lúc này nhạt nhòa với cách ăn mặc giản dị.

Mặc dù dáng người cậu mỏng manh, da trắng, eo lại thon nhỏ mềm mại như cành liễu rũ, nhưng nếu đứng ở nơi đủ sáng, cẩn thận quan sát vẫn có thể nhìn ra cậu là nam.

Ánh đèn bên trong tương đối mờ, Phương Bất Nhĩ đi một đường như thế cũng chẳng hấp dẫn được ánh mắt của ai.

Cậu tiện tay lấy ly rượu vang trên khay người phục vụ, chủ động cụng ly với một gã đeo mặc nạ báo đen đang đứng cách Trương Hoài Khôn vài bước chân.

Ánh mắt gã báo đen sáng lên, Phương Bất Nhĩ cố ý hạ thấp giọng ho khan một tiếng, mặt gã liền lộ vẻ thất vọng. Rất hiển nhiên gã không hứng thú với loại đàn ông giả gái này, gã lịch sự cười một tiếng rồi xoay người rời đi.

Phương Bất Nhĩ cầm ly rượu đứng một mình ở chỗ cũ, nhìn từ sau lưng trông vô cùng cô đơn.

Chẳng qua đây chỉ là một góc nhỏ trong hội trường.

Mặc dù như vậy, sự động chạm ngắn ngủi của hai người cũng khiến một vài người xung quanh chú ý đến, nhưng phần lớn đều chỉ nhìn lướt qua cậu một cái.

Phương Bất Nhĩ chú ý đến một ánh mắt nóng bỏng đang liên lục đảo quanh trên người mình, tập trung vào quả táo Adam không quá rõ ràng của cậu và ngay sau đó hắn trở nên vô cùng thích thú.

"Người đẹp, muốn trò chuyện một chút không?"

Bả vai Phương Bất Nhĩ bị một bàn tay mập mạp đặt lên, cậu nhìn sang, quả nhiên là nhân vật trong tầm ngắm - lão bại hoại Trương Hoài Khôn.

Phương Bất Nhĩ thản nhiên xoay người lại, còn chưa lên tiếng, bàn tay mập mạp đã sờ lên ngực cậu.

Cách tấm mặt nạ con hổ, Phương Bất Nhĩ cũng có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt hưng phấn đến sôi trào của hắn:

"Sao ngực em phẳng như vậy?"

Phương Bất Nhĩ chỉ chỉ cổ họng, điềm đạm lắc đầu.

"Nam?"

Trương Hoài Khôn sáp tới gần ôm eo cậu, ánh mắt nham hiểm lại dung tục:

"Sao em biết anh thích nhất là như thế này hả?"

Phương Bất Nhĩ bỗng rất muốn đánh cho hắn sưng thành cái đầu heo.

Cùng lúc đó, MC phía trên đang vô cùng nhiệt huyết lựa chọn một vị khách may mắn lên chơi một trò chơi vừa hồi hộp lại khích thích với Omega trên sân khấu.

Âm thanh vừa phát ra, ánh sáng xung quanh liền tối dần, một ánh đèn chói mắt lia qua dòng người phía dưới. Ánh mắt của tất cả mọi người bị thu hút, dán chặt theo ánh đèn đang không ngừng di chuyển.

Phương Bất Nhĩ bị Trương Hoài Khôn kéo ngồi lên đùi, móng heo men theo đường cong sống lưng sờ đến cặp mông căng tròn mềm mại.

"Một lát nữa kết thúc, có muốn vào phòng chơi với anh không?"

Phương Bất Nhĩ cảm thấy tốt hơn hết là chặt cây kim đang chọt vào đùi mình trong đũng quần hắn, một tay móc cổ, một tay bịt mõm hắn lại.

Cậu thở ra luồng khí nóng, gãi đến bên tai Trương Hoài Khôn làm hắn ngứa ngáy một trận.

"Đến tên anh, người ta còn không biết, ai thèm chơi với anh chứ."

Âm thanh trong trẻo, bộ dạng muốn nhưng nũng nịu làm giá khiến cả người Trương Hoài Khôn nóng ran.

Đang giơ tay muốn tháo mặt nạ hồ ly của Phương Bất Nhĩ để hôn một phát, ánh đèn di chuyển không ngừng dưới sân khấu cuối cùng cũng khóa chặt vào một người đàn ông ở phía xa.

Đó là người may mắn được lựa chọn trong trò chơi lần này, đám đông bất ngờ nổ ra những tràn pháo tay vang dội.

Tầm mắt của mọi người đều nhìn qua đó.

Không ai chú ý tới bọn họ.

Phương Bất Nhĩ ghé vào một bên mặt của Trương Hoài Khôn kêu "Suỵt" một tiếng nhẹ như gió lướt. Giây tiếp theo, cây kim kẹp giữa hai ngón tay cậu chợt đâm xuyên vào tuyến của hắn, đầu kim được đặc chế như chiếc ô bung ra trong máu thịt, khuấy động một vòng ở đó rồi co rút lại.

Kim dài đủ nhỏ, rút ra chỉ tràn ra một giọt máu, thực chất bên trong đã bị xé toạt. Từ từ, một đường máu chảy xuống cổ áo hắn.

Ngay cả mùi máu tanh cũng rất nhạt, càng không rõ ràng trong vô số các mùi Pheromone lẫn lộn ở đây.

Đây là vũ khí gϊếŧ người mà Đào Tri Viễn để lại cho Phương Bất Nhĩ khi cậu trên đường đến hội trường.

Trương Hoài Khôn thậm chí còn chưa kịp kêu đau, con ngươi bắt đầu đυ.c ngầu mất tiêu cự, như bị một tầng nước đọng trắng xám che phủ.

Phương Bất Nhĩ kinh tởm điều chỉnh cái đầu đang vô lực cúi xuống của hắn, lau lau quần áo trên người rồi mới từ chân hắn đứng lên. Thừa dịp người may mắn đi lên khán đài, cậu đã lui sang một bên.

Chờ đến khi Phương Bất Nhĩ đã mặc lại áo khoác và đeo lên chiếc mặt nạ thỏ, thi thể của Trương Hoài Khôn cuối cùng vì không có gì chống đỡ đã ngã xuống ghế sô-fa. Người phụ nữ đầu tiên phát hiện ra hắn ta chết đã phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Đám đông đang hưng phấn trở nên ồn ào và hoảng loạn.

Xảy ra án mạng, nhân viên công tác vội vàng chạy tới vây quanh, khẩn cấp ngừng trò chơi đang sắp bắt đầu trên khán đài và tìm kiếm người phụ nữ tóc ngắn váy trắng đeo mặt nạ hồ ly.

Phương Bất Nhĩ cắm sâu cây kim dài vào bùn đất trong chậu cây trúc phú quý, sau đó đi đến sau tấm màn hậu trường.

Cách che giấu hành vi gϊếŧ người chính là gây thêm một chuyện lớn nữa.

May mắn đã có kinh nghiệm làm vật phẩm đấu giá một lần nên cậu hết sức quen thuộc với nơi này.

Nhân viên công tác bây giờ đang bận giữ trật tự ở hiện trường thi thể, hiếm khi không có ai trông coi mấy tủ kính trong suốt.

Cậu bỗng nhiên nhìn vào ánh mắt của Omega trong tủ kính.

Vẫy vẫy tay: "Haiiiii ~ "

____

Kì nghỉ phép ngắn ngủi kết thúc, Úc Tranh mặc quân phục trở lại quân khu, đồng nghĩa với việc một đống quân vụ đang chờ hắn xử lý.

Buổi chiều trải qua huấn luyện cường độ cao, buổi tối được đồng đội mời đi ăn bữa cơm tối.

Một người đàn ông độc thân hai mươi bảy năm chưa bao giờ tỏ ra hứng thú với bất kì ai đột nhiên có tin đã kết hôn, khiến cho rất nhiều người bất ngờ.

Bề ngoài là ăn cơm, thực chất là muốn từ trong miệng hắn moi ra tin tức người vợ trẻ mới cưới của Trung tướng rốt cuộc là thần thánh phương nào. Chẳng có tín hiệu gì, vậy mà lúc chẳng ai chú ý đến, Úc Tranh đã cất giấu một hồ lô bảo bối.

Đám đàn ông đã "bà tám" thì cũng đừng hòng hết chuyện, Úc Tranh vất vả lắm mới có cớ chuồn đi.

Trở về chỗ ở trong quân khu, còn chưa kịp ngồi nóng mông, hắn liền nhận được cuộc gọi của phe chủ hội trường đấu giá.

"Ngài Úc, phu nhân của ngài tự tiện cạy khóa, thả bảy vật phẩm đấu giá của chúng tôi chạy ra ngoài rồi."

Úc Tranh: "?"

Úc Tranh không hề nghi ngờ bản lĩnh của Phương Bất Nhĩ, cái này rất giống như chuyện cậu ta sẽ làm.

Chỉ là thằng nhãi ranh lúc hắn không chú ý liền sau lưng hắn làm một chuyện lớn như vậy. Úc Tranh hít sâu một hơi, chân mày nhíu lên, sắc mặt bỗng âm trầm xuống.

Đầu dây bên kia yên tĩnh chờ phản ứng của Úc Tranh.

Số tiền tổn thất vô cùng to lớn, tối nay lại xui xẻo xảy ra án mạng, lật hết camera giám sát đến bây giờ vẫn không tìm được hung thủ. Đây là lần đầu tiên gặp phải tình cảnh hỗn loạn như vậy.

Bọn họ mặc dù vội đến độ sứt đầu mẻ trán, nhưng cũng không dám mất kiên nhẫn đắc tội vị khách lớn này.

Yên lặng mấy giây, Úc Tranh nhức đầu không thôi: "Coi như tôi đã mua đi."

Người của phe tổ chức thở phào nhẹ nhõm: "Vâng, vâng!"

"Cậu ta bây giờ ở đâu?"

"Đi thang máy chuyên dụng của Ngài rời đi rồi..."

Úc Tranh tức đến bật cười: "Tiền còn chưa đến tay, các ngươi để cậu ta rời đi?"

Người của phe tổ chức có chút ấm ức:

"Cái này còn không phải vì mặt mũi của Ngài sao, cậu ấy đã đưa tận giấy kết hôn ra, chúng tôi không để cậu ấy đi cũng không tốt, Ngài nói..."

Lời còn chưa nói hết, Úc Tranh cũng đã cúp điện thoại.

_____

Di động không gọi được, may mắn bên trong thuốc ức chế và ngăn chặn mà Phương Bất Nhĩ tiêm vào người có một chất nano có thể định vị, hoàn toàn vô hại với cơ thể.

Úc Tranh lái xe đến một con phố ẩm thực, lúc tìm được Phương Bất Nhĩ, ranh con Omega lá gan lớn bằng trời này đã thay quần áo, đang ngồi ở một sạp bên đường ăn hàu nướng tỏi.

Thấy hắn liền vẫy vẫy tay, cười sáng láng:

"Ông chủ Úc, muốn ăn chung bữa khuya hông?"

Úc Tranh sải bước đi tới, không nói một lời mặt lạnh duỗi tay nắm gáy cậu ta xách lên như xách cổ một con gà, ném vào ghế sau xe.

Phương Bất Nhĩ lúc này khẳng định mình không thoát khỏi một trận đòn no, ngón tay chọt chọt ghế lái của Úc Tranh, vừa đáng thương muốn mở miệng nhận sai, liền nghe Úc Tranh đang lái xe lạnh giọng cảnh cáo:

"Dám nói một câu, mông cậu đừng hòng còn."

Phương Bất Nhĩ run sợ rụt trở về, dẫu môi.

Cậu cảm thấy cho dù mình không nói lời nào, nhưng nhìn vẻ mặt kinh khủng của Úc Tranh, phỏng đoán mông cậu tối nay cũng sẽ gặp họa.

Không gian cứ yên lặng chết ngắt một đường như thế. Trong xe nồng nặc mùi Pheromone hàu nướng tỏi, Úc Tranh không chịu nổi mà bốc hỏa.

Vừa xuống xe, Phương Bất Nhĩ vừa định cách xa hắn một chút, tránh cho không khí lạnh của hắn đông chết mình.

Chưa kịp làm gì, cậu đã bị Úc Tranh kéo một cái vác lên vai, Phương Bất Nhĩ theo bản năng muốn giãy giụa, mông liền bị đánh mấy cái thật vang dội, đau đến mức đôi mắt xinh đẹp nhăn tít cả lại.

Xong rồi xong rồi, xem ra lần này bị đánh thật rồi.

Nhìn thấy quản gia đang đứng lúng túng ở cổng Phương Bất Nhĩ liền gào khóc huhu:

"Bác, bác, mau mau cứu cháu, Trung tướng nhà bác sắp đánh chết cháu rồi.

Úc Tranh không thể chịu được nữa, lại quất cho cậu ta một cái thật mạnh: "Câm miệng!"

Phương Bất Nhĩ bị ném lên ghế so-fa trong phòng ngủ, Úc Tranh đang nhìn bốn phía xem có vũ khí tiện tay đánh người hay không. Mới vừa cầm cây chải giường lên đã thấy thằng nhãi ranh ôm mông chạy ra ngoài như một làn khói.

"..."

Úc Tranh tức đến đau tim, hắn cầm điện thoại gọi cho quản gia:

"Chú Triệu, đóng hết tất cả cửa sổ cho tôi, một con ruồi cũng không được thoát ra ngoài."

_______

*cây chải giường:_____

Đoán xem chap sau bạn Nhĩ có ngoan ngoãn ăn đòn hay không!?