《Mua Phải Omega Muốn Lên Trời》
Chương 8
Hợp tác đóng vai Úc phu nhân với hắn, dĩ nhiên không thể chỉ nói đầu môi. Phương Bất Nhĩ đã sớm nghĩ đến lí do tại sao đêm qua hắn giúp mình khôi phục thân phận. Điều này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, nhưng không ngờ nó lại đến sớm như thế.
Phương Bất Nhĩ gật đầu, trong lòng cũng không có gì dao động, cậu chớp mắt hỏi:
“Vậy khi nào chúng ta ly hôn?”
Úc Tranh không ngờ còn chưa lãnh giấy cậu ta đã nghĩ đến chuyện ly hôn, ánh mắt hắn liền sa sầm xuống.
Ranh con Omega tâm tư linh hoạt cẩn thận này nhìn bề ngoài trông sợ hãi yếu ớt, nhưng thực tế trong lòng không hề sợ hắn.
Nếu không sẽ không dám nói năng thẳng thắn chẳng hề kiêng dè như vậy.
“Nhanh cút đi ngủ.”
Phương Bất Nhĩ không hiểu tại sao tâm tình của Trung tướng đại nhân lại lên xuống thất thường như thế, chắc hắn vẫn còn thù dai chuyện tắm uyên ương trong phòng tắm ban nãy.
Cậu vừa ngã dập mông xuống bồn tắm trơn nhẵn bóng loáng đây, cả mông đều đau nhức tê rần, cậu còn chưa mất hứng thì thôi!
Mùi lẩu đã tiêu tan hết, lúc này tuyến sau cổ của cậu tiết ra Pheromone mùi đào nhàn nhạt.
Úc Tranh đột nhiên cảm thấy mình chọn cho cậu ta bom tắm mùi này không phải là một quyết định sáng suốt.
Đặc biệt là khi da thịt Phương Bất Nhĩ được nước ấm ngâm ra một thân trắng hồng mềm mại, giống đi một quả thủy mật đào biết đi. Không, là một quả thủy mật đào biết chọc tức người khác.
Chất Pheromone không chút che giấu phản phất trong không khí, khiến bất kì Alpha nào cũng đều kích động du͙© vọиɠ muốn nhào tới cắn một cái.
Thà nằm cạnh một nồi lẩu bơ còn hơn.
Úc Tranh lạnh mặt cầm gối lên đi ra khỏi phòng, để lại Phương Bất Nhĩ đang vắt óc suy nghĩ cho ra mấy câu ngon ngọt dỗ hắn vui vẻ.
Dù sao thì tâm tình ông chủ không vui, kẻ xui xẻo chính là người làm công như cậu.
Úc Tranh vừa đi, Phương Bất Nhĩ đã nằm trên giường lớn lăn hai vòng. Căn phòng yên tĩnh, nội thất tối giản trông vô cùng trống trải dường như làm hơi thở của cậu vang vọng hơn.
Phương Bất Nhĩ quấn chặt chăn bông mềm mại, sợ hãi vội vàng rút cái chân đang lộ ra bên ngoài chăn vào.
Cậu sợ bỏ sót phần da thịt nào ở ngoài.
Còn chưa lãnh giấy đã để cậu phòng đơn gối chiếc.
Úc Tranh đúng là một tên tra nam vừa hung ác lại nhẫn tâm.
____
Đêm qua Phương Bất Nhĩ sợ đến nổi sau nửa đêm mới ngủ thϊếp đi.
Sáng sớm Úc Tranh đi vào thấy người còn chưa tỉnh dậy, hắn ngồi bên mép giường bóp gương mặt non mịn của cậu.
“Dậy đi, buổi sáng đi với tôi một chuyến.”
Vừa mới nói xong giây tiếp theo đã bị Phương Bất Nhĩ mơ màng hung hăng tát một phát lên mu bàn tay, miệng hừ hừ hai tiếng rồi trở mình tiếp tục giấc mộng đẹp.
Úc Tranh nhìn vết hồng hồng trên tay mình, tức muốn xì khói. Hắn xách hai mắt cá chân của người nào đó lên, quất hai phát vào mông cậu ta.
Thần trí Phương Bất Nhĩ đang ở trong mộng bị buộc kéo trở về, cậu mở đôi mắt ngái ngủ, mơ màng một lúc mới nhìn ra người đàn ông hung tợn bên giường này là ai, nhất thời sợ hết hồn một phen.
Phương Bất Nhĩ lắc lắc cổ chân thoát khỏi bàn tay giữ chặt của Úc Tranh, cậu ngồi dậy ngáp đến chảy nước mắt.
“Chào buổi sớm, ông chủ Úc.”
Nếu không phải do hắn mua ngôi nhà lớn thế này, lại chẳng có hàng xóm láng giềng gì. Đã thế bỏ người ta một mình trong phòng, khiến cậu sợ đến không ngủ được, buổi sáng làm sao mà dậy nổi chứ.
Úc Tranh ném quần áo cho cậu: “Không còn sớm.”
Vừa dứt lời, Phương Bất Nhĩ đã gục đầu xuống không phản ứng, không gian yên tĩnh trong chốc lát, khẽ đẩy đầu cậu ta cũng không có động tĩnh gì, mới nháy mắt đó đã ngủ rồi??
Úc Tranh hết nói nổi, cầm áo chụp lên đầu cậu ta, lạnh giọng ra lệnh:
“Giơ tay lên.”
Phương Bất Nhĩ mơ mơ màng màng giơ tay trái luồn qua ống tay áo màu trắng.
“Tay phải.”
Phương Bất Nhĩ vẫn nhắm hai mắt tiếp tục ngoan ngoãn làm theo.
Lòng Úc Tranh thấy phiền một trận.
Phương Bất Nhĩ tuyệt đối là Omega lười nhất hắn từng nhìn thấy, lại còn để hắn phục vụ mặc quần áo thế này.
____
Phương Bất Nhĩ hơi căng thẳng vì sắp gặp mặt ba Úc Tranh. Nhưng khi đến nơi cậu phát hiện ra Ngài Úc là một người nhẹ nhàng nho nhã, ngay cả Pheromone trên người cũng là mùi sảng khoái ấm áp của ánh mặt trời chiếu trên cỏ khô.
Phương Bất Nhĩ không nhịn được lại bắt đầu hoài nghi, có lẽ Úc Tranh không phải con đẻ của họ, nếu không thì do đột biến gien quá mạnh gây nên.
Tính cách Úc Tranh đơn giản chính là trái ngược hoàn toàn với ba mẹ hắn.
Úc Hoành Thư vừa nhìn thấy cậu đã ôn hòa hỏi vài câu về chuyện gia đình.
Tất nhiên mấy lời khai này Úc Tranh đã nói khi ở trên xe nên cậu có thể trả lời thuần thục.
Lần này Phương Bất Nhĩ không cố ý phá hư mối quan hệ của ba con hai người, cậu đọc được chữ “hài lòng” từ biểu cảm khó nhìn ra được trên gương mặt Úc Tranh.
Dù cho cậu rất muốn tố cáo với Úc Hoành Thư và phu nhân Úc rằng con trai bọn họ dã man và bạo lực biết bao.
Quan trọng nhất là bỏ cậu ngủ một mình trong phòng.
Điều này quá đáng hết sức!
Phương Bất Nhĩ xấu hổ cười một tiếng:
“Chú, anh Úc đối với con tốt lắm, giúp con xoa bụng, giúp con mặc quần áo, hôm qua tụi con còn cùng tắm uyên… ô hô.”
Úc Tranh nhanh tay khóa miệng cậu ta:
“Ba mẹ, tụi con tới cục dân chính đây.”
_____
Xã hội này có rất nhiều sự bất bình đẳng, ưu tú thượng đẳng nhất là Alpha, họ như sinh vật đứng đầu chuỗi thức ăn. Là những người thuộc tầng lớp thượng lưu và thường nắm giữ vị trí trụ cột của đất nước.
Beta bình thường, họ chiếm 90% dân số, là lực lượng lao động phổ biến nhất.
Mà Omega thì trời sinh thân thể yếu ớt, có khả năng sinh sản tốt, nhưng bọn họ thưa thớt và ít được coi trọng.
Rất nhiều người bị trở thành món đồ chơi, một số không được bước chân ra khỏi nhà, một số có hoàn cảnh gia đình tốt thì trở thành vật trao đổi gả đi để duy trì mối quan hệ.
Rất nhiều người không coi hôn nhân ra gì.
Pheromone hợp nhau, Omega phát tình bị Alpha đánh dấu, phải có người nối dõi… đây đều là những thứ có thể làm lý do để kết hôn.
Bao gồm cả việc cậu giúp Úc Tranh thoát khỏi sự thúc giục hôn nhân của cha mẹ.
Những năm này Phương Bất Nhĩ dựa vào Pheromone đặc biệt của mình ngụy trang thành Beta, lại có thuốc ngăn chặn và thuốc ức chế giúp cậu, vì vậy cậu có được sự tự do hơn các Omega khác.
Mặc dù đây là những điều cậu chiến đấu cho mình trong rất nhiều năm mới trải nghiệm được.
Nhìn khung cảnh lướt nhanh bên ngoài cửa xe, chú Trần vô cùng vui vẻ vì có người lấy Trung tướng nhà mình. Mặt mày ông hồ hởi lái xe, chỉ thiếu điều ngâm nga một bài ca lỗi thời.
Úc Tranh ngồi một bên im lặng, Phương Bất Nhĩ đột nhiên không cảm giác được tâm tình dao động gì ở hắn.
Nếu dùng hai chữ hình dung, vậy hẳn là bình tĩnh.
Bình tĩnh giống như cậu.
Đến cục dân chính, Úc Tranh cầm giấy chứng nhận làm thủ tục đăng kí mà nhân viên công tác hướng dẫn. Phương Bất Nhĩ đứng một bên nghe qua loa có lệ, ánh mắt cậu bỗng lướt qua một chồng sách được đặt trên bàn tiếp khách cách cậu vài bước chân, ở đó kẹp một tờ giấy.
Không ai chú ý đến tờ giấy này được gấp thành một hình thù kì quái, nhưng đối với Phương Bất Nhĩ nó không thể quen thuộc hơn được nữa.
Cậu lặng lẽ cầm lên nhét vào túi, quay đầu thấy Úc Tranh đang đưa mắt về phía mình: “Lại đây.”
Phương Bất Nhĩ bước đến, đã đến lượt cậu kí tên và ấn vân tay.
Đột nhiên cậu cảm thấy khẩn trương không rõ lí do.
“Ông chủ Úc, anh nghĩ kĩ chưa, đến lúc hợp đồng kết thúc, anh chính là gã đàn ông lớn tuổi đã có một đời vợ đấy.”
Úc Tranh: “?”
“Lấy vợ lần hai không dễ đâu.”
“…”
Nhân viên công tác đứng một bên cười ngượng ngùng.
Má, chuyện hài hước gì thế này, đang kết hôn hai người này lại nói chuyện ly hôn.
Phương Bất Nhĩ nuốt nước miếng:
“Sau khi lãnh giấy, anh còn hung dữ với tôi không?”
“Còn đánh tôi không, anh nên giả vờ đối xử tốt với tôi một chút chút đúng không?”
Mặc dù cậu biết những vấn đề này không nên hỏi, vì cậu được Úc Tranh bỏ số tiền lớn mua về. Úc Tranh đã nói chờ đến lúc kết thúc sẽ để cậu rời đi, khôi phục thân phận và sự tự do cho cậu.
Nhưng cậu vẫn không nhịn được hỏi ra.
Đây là lần đầu tiên kết hôn trong mười tám năm của cậu, còn cùng một người xa lạ mới chung đυ.ng mấy ngày, một gã Alpha tính khí thúi, tính cách tệ, thích đánh người lại hung dữ xấu xa.
Úc Tranh nhìn chằm chằm đôi mắt xinh đẹp to tròn như quả nho đang lộ ra tâm tình bất an, trầm mặc chốc lát, hắn nâng lên tay nhéo nhéo gương mặt Phương Bất Nhĩ.
“Cho đến lúc đó, tôi sẽ đối tốt với em.”
_____
Chương sau:
- "Tôi là vợ của vị khách bao phòng số 23."