Tính trốn gặp offline nhưng bị bắt được / Play bịt mắt trong khách sạn / Lần đầu tiền bị ȶᏂασ trong trạng thái tỉnh táo
Ân Thải Vụ dừng video call xong lại vừa thấp thỏm vừa chờ mong phản ứng của Alex.
Sẽ ngả bài thừa nhận anh ta chính là Lộ Bạc Chu, sau đó trực tiếp đến đây tóm lấy cậu sao?
Ân Thải Vụ đợi hồi lâu vẫn không có bất cứ sự hồi đáp nào từ Alex cả. Cậu hơi nhụt chí, chuyển qua acc chính WeChat, lại thấy được tin nhắn Lộ Bạc Chu gửi cho cậu.
Lộ Bạc Chu: 【Bé cưng, ngày mai có thể đi hẹn hò với anh không?】
Lộ Bạc Chu: 【Anh nghe nói, yêu đương luôn phải bắt đầu từ hẹn hò.】
Lộ Bạc Chu: 【Rạp chiếu phim và công viên giải trí ở nội thành, hồ Tình Nhân trong đại học N, những nơi bé cưng đã từng đi qua, anh chưa từng được đến chỗ nào cả.】
Hồ Tình Nhân ở đại học N là thánh địa hẹn hò nổi tiếng, đi dọc theo đường chính phồn hoa đến đầu con đường sẽ thấy một cái hồ tự nhiên có hình trái tim, mỗi năm vào tháng ba tháng tư, ven hồ Tình Nhân này sẽ được vây bởi các cặp đôi.
Ở mặt này Lộ Bạc Chu có một sự ngây ngô đến gần như khờ khạo, có chút lỗi thời và tầm thường.
Tim Ân Thải Vụ bị lỡ một nhịp, rồi lại nhanh chóng tăng tốc lên, cậu xoa xoa mặt mình thật mạnh, cố ngừng tiếng tim đập thình thịch lại.
Không đời nào cậu đồng ý Lộ Bạc Chu dễ dàng như vậy được!
Tưởng tượng đến cảnh trước đó Alex khiến cậu lêи đỉиɦ một cách đáng xấu hổ trước mặt Lộ Bạc Chu, cố ý trêu đùa cậu, nhìn cậu hoảng loạn bối rối, Ân Thải Vụ lại thấy người này thực sự rất quá đáng.
Mù Mịt: 【Hổng được rồi anh Lộ à, ngày mai em có hẹn rồi, em sẽ đi chơi với một anh trai khác đó.】
Lộ Bạc Chu: 【Đi với ai?】
Mù Mịt: 【Dù sao hổng phải đi với anh, hì hì hì.】
Tiếp theo Ân Thải Vụ gửi WeChat cho Alex.
Mù Mịt: 【Anh yêu Alex của em, mai gặp offline nha?】
Alex gửi tới một dấu ba chấm ngắn gọn.
Alex: 【...】
Alex: 【Được.】
Cách màn hình Ân Thải Vụ cũng cảm nhận được Alex đang sa mạc lời, cậu buồn cười chết đi được, tiếp tục to gan đổ xăng vào lửa.
Mù Mịt: 【Vừa nãy có một đồ quỷ đáng ghét muốn đi hẹn hò với người ta đó, anh ta trông chẳng có gì đặc biệt hết mà mơ đẹp lắm nha. Cả cơ thể lẫn trái tim của người ta đều là của anh hết rồi, toàn tâm toàn ý với anh thôi, hổng có tùy tiện hẹn hò với người khác đâu á.】
Alex: 【Vậy à, anh thực sự rất cảm động.】
Mù Mịt: 【Anh à anh biết là được gòi, người ta yêu anh nhất thế giới này đó!】
Một lát sau, Alex gửi một tin nhắn thoại qua: "Đặt phòng rồi, nếu bé cưng nôn nóng như vậy, anh cũng không nên phí thời gian nữa."
Giọng của người đàn ông rất khàn, còn kèm theo tiếng nghiến răng loáng thoáng.
Ân Thải Vụ thấy thật Yomost!
Này! Thì! Diễn!
Alex: 【Phải rồi, mặc bộ này tới đây.】
Alex gửi một tấm ảnh chụp qua, là hình chụp cặp chân của Ân Thải Vụ khi mặc váy lụa xếp ly trắng.
Mù Mịt: 【? Anh!!】
Alex: 【Nhớ phải mang thêm hai đôi quần tất tới.】
Alex: 【Không thì không đủ dùng đâu.】
Đυ. mẹ nó chứ anh muốn "dùng" bao nhiêu đôi hử?
Alex đã gửi số phòng, Ân Thải Vụ nằm lăn qua lộn lại trên giường, cảm nhận được rõ ràng khuôn mặt đang từ từ nóng lên.
Thật ra cậu cũng hơi muốn......
Cậu trở nên da^ʍ như bây giờ, Alex phải chịu một nửa trách nhiệm.
Lúc sắp đến khách sạn, Alex lại gửi Ân Thải Vụ mấy tấm ảnh chụp.
Ân Thải Vụ click mở ảnh chụp, sợ tới mức thiếu chút nữa ném phắt điện thoại đi.
Toàn là sεメ toys......
Người đàn ông này dường như còn sợ cậu không biết, cố ý hướng dẫn từng cái một.
"Quả trứng rung này không giống cái hôm bữa cho bé cưng chơi, anh có thể điều khiển nó từ xa, sau này lúc cưng đi học anh sẽ nhét chơi vài cái vào l*и cưng."
"Cu giả, trên thân có bi, lúc ȶᏂασ vào l*и cưng sẽ làm cưng sướиɠ phát khóc."
"Đồ hút âʍ ѵậŧ, chuyên dùng để hút cái hộŧ ɭε dâʍ đãиɠ của cưng, bé cưng thích được anh bú l*и như vậy, chắc chắn sẽ thích thứ này đấy."
A a a a biếи ŧɦái quá!
Ân Thải Vụ nhìn hình dạng thô to của c̠ôи ŧɧịt̠ giả, trên thân bị lấp đầy bởi những chỗ nhô lên, trông còn đáng sợ hơn cả cái dươиɠ ѵậŧ của Lộ Bạc Chu.
Còn cái thứ quỷ sứ gì mà đồ hút âʍ ѵậŧ kia, Ân Thải Vụ dường như có thể nhớ được kɧoáı ©ảʍ khi được người đàn ông này liếʍ l*и, thứ này chắc sẽ làm cậu vỡ tan rồi điên cuồng phun nước mất......
Đùi Ân Thải Vụ run lẩy bẩy, tay cũng bắt đầu run run, cậu dựa lên tường hít sâu một hơi, định thử thương lượng với Alex.
Mù Mịt: 【Anh à, người ta chỉ muốn anh thôi, hổng cần mấy thứ đâu không được sao.】
Alex: 【Nhưng anh không thể ở cạnh bé cưng mỗi ngày được, sợ lỡ l*и cưng đói khát quá sẽ lén anh đi ăn vụng.】
Mù Mịt: 【Sẽ không đâu mà!】
Mẹ nó anh mới đói khát ấy!
Alex: 【Không phải hôm nay có người muốn đi hẹn hò với bé cưng à?】
Mù Mịt: 【...】
Anh hay lắm, anh còn nhớ vai diễn kia của mình cơ đấy.
Alex: 【Anh muốn khóa cả hai cái bướm trước lẫn sau của bé cưng, sau này ngay cả tay của cưng cũng không được chạm vào.】
Alex: 【Còn dám lén chơi à?】
Alex: 【Dọn tới ở cùng với anh có được không, anh thực sự đã không nhịn nổi nữa rồi.】
Alex: 【Ngày nào anh cũng sẽ khiến cho cưng thật sung sướиɠ, l*и ngậm tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh từ sáng tới khuya, vυ' cũng phải để anh bú.】
Ân Thải Vụ không nhịn nổi rùng mình một cái, cậu đột nhiên sợ hãi một cách kỳ lạ, bắt đầu thấy hối hận rồi.
Du͙© vọиɠ của Lộ Bạc Chu với cậu thực sự hơi khủng khϊếp, anh ta sẽ không dùng tới mấy món đồ chơi đáng sợ đó thật chứ......
Huống hồ còn bảo cậu dọn tới ở chung vào kỳ nghỉ đông, vậy gia đình cậu lại phải hỏi cho rõ mọi chuyện, chung quy lại Lộ Bạc Chu đang muốn gặp mặt gia đình để giải quyết hết vấn đề cùng lúc luôn à?
Đời nào có chuyện tốt như vậy chứ!
Ân Thải Vụ quyết tâm, cậu đã quyết định phải dạy cho anh Lộ này một bài học, cho anh ta biết dáng vẻ một người đang theo đuổi nên như thế nào.
Mù Mịt: 【Em xin lỗi anh nha, người ta lừa anh á, thật ra ngoài đời người ta có bạn trai rồi, không thể ở cùng anh được đâu.】
Mù Mịt: 【Người ta cũng hổng phải con gái luôn, hổng mặc được váy anh thích đâu, thật sự đã khiến anh phải thất vọng rồi.】
Mù Mịt: 【Tuy rằng người ta thích anh thật lòng, nhưng người ta cũng biết thích cùng lúc hai người là hổng đúng đâu, bé ngoan không thể làm chuyện hư hỏng được, cho nên hy vọng sau này anh có thể tìm được hạnh phúc, gặp được người xứng đáng để anh thích ạ.】
Gửi xong cái tin nhắn sặc mùi trà xanh này xong Ân Thải Vụ định tẩu.
Anh Lộ biếи ŧɦái như thế, vậy cậu thả thính một tí để anh ta khó chịu một hồi, không quá đáng lắm nhỉ?
Nhưng rất nhanh.
Một đôi tay thon dài rắn chắc bóp lấy cái gáy trắng muốt của Ân Thải Vụ, Ân Thải Vụ ngơ ngẩn trong một cái chớp mắt, chạm phải tầm mắt của Lộ Bạc Chu.
Dường như cả thế giới đều an tĩnh.
Sao mà cậu vừa định tẩu đã bị tóm được vậy nè.
Lộ Bạc Chu rốt cuộc đã đến từ lúc nào, chẳng lẽ anh ta vẫn luôn nhìn cậu ư?
"Định chạy không gặp offline à?"
"Anh à em ——"
"Không phải yêu anh nhất trên thế giới này à?"
"Bình thường em thính anh thế nào, lát nữa phải nhận hết cho anh." Giọng của Lộ Bạc Chu rất lạnh, nhấc tay lên thắt đồ bịt mắt lại cho Ân Thải Vụ, bẻ ngoặt hai tay cậu bắt chéo ra sau lưng, trực tiếp vác cậu lên vai.
Động tác của anh rất gọn gàng hiệu quả, có thể nói là chuẩn không cần chỉnh.
Ân Thải Vụ vừa định giãy giụa, vòng eo đã bị anh ta véo mạnh một phát.
"Đừng lộn xộn, có tin anh làm em ngay bây giờ không?" Lộ Bạc Chu nhếch môi, lực kiềm hãm Ân Thải Vụ dần dần tăng lên, như muốn bóp nát cậu vậy.
Hơi thở nóng rực quét qua cổ Ân Thải Vụ, cái mũi cao thẳng của anh thậm chí còn cọ nhét vài cái trên làn da sau gáy cậu, thể hiện sự tồn tại mãnh liệt của mình.
Các giác quan bị phóng đại, như cả cơ thể cậu đều đang bị xâm chiếm vậy, Ân Thải Vụ hít hít mũi, tiéng nói hơi không rõ: "Anh ơi, em không thấy được, anh cởi bịt mắt cho em đi."
"Ngoan chút nào." Lộ Bạc Chu quay mặt làm ngơ trước lời cầu xin của Ân Thải Vụ, nắm lấy cổ tay cậu rồi hôn lên nó, như đang đối xử với một món trân bảo, động tác thân mật lại tự nhiên.
Người Ân Thải Vụ cứng lại, nhõng nhẽo mang theo tiếng nức nở: "Nhưng mà người ta hổng nhìn thấy anh được."
Lộ Bạc Chu ừ một tiếng, từ từ tốn tốn nói: "Anh đang cho bé cưng thấy, không nên tùy ý gặp offline với đàn ông lạ."
"Em không ——"
Em không gặp offline với đàn ông lạ mà!
Ân Thải Vụ không nói hết được câu này, thịt má phúng phính đã bị người đàn ông này cắn một miếng.
"Bé cưng à." Lộ Bạc Chu cong môi, nói gằn từng chữ một, "Em sẽ bị cưỡиɠ ɧϊếp thật đấy."
Vãi cứt, anh ta nói nghe thật quá con mẹ nó sợ a......
Vào phòng khách sạn, Lộ Bạc Chu thấy cơ thể Ân Thải Vụ đang run nhè nhẹ bèn quay sang liếʍ khóe môi cậu.
Anh nắm lấy tay Ân Thải Vụ, đặt lên yết hầu của mình: "Hôn chỗ này của anh một cái đi nào."
Anh thấp giọng nói như đang cám dỗ: "Ngoan, em không thích những món đồ chơi đó thì anh không dùng đâu."
"Anh đồng ý rồi nha, không dùng mấy cái đó." Ân Thải Vụ lặp lại lần nữa, nhận được lời khẳng định của Lộ Bạc Chu rồi, cậu cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên yết hầu của người đàn ông này, vòng đôi tay mình quanh eo anh.
Yết hầu Lộ Bạc Chu lăn lộn rất rõ, anh thở dốc mấy tiếng, đáy mắt dần đen kịt, lý trí dần bị cắn nuốt bởi đầu lưỡi đang không ngừng liếʍ láp yết hầu anh của Ân Thải Vụ.
Lộ Bạc Chu cúi người giữ Ân Thải Vụ lại, luồn tay vào trong sờ sờ mông cậu, lại hơi bất mãn nhíu nhíu mày: "Sao không mặc quần tất hử."
Ân Thải Vụ ngượng chết đi được: "Em đi từ nhà em mà, mặc cái thứ đó thiếu điều về lò nấu lại mất."
Lộ Bạc Chu ừ một tiếng có vẻ mang chút tiếc nuối.
Tuyết bên ngoài còn chưa tan, nhiệt độ không khí rất thấp nên Ân Thải Vụ mặc rất dày, trông như một cục len vo tròn, quần áo một tầng tiếp một tầng, không tiện khi cởi ra lắm.
Nhưng Lộ Bạc Chu lại kiên nhẫn một cách kỳ lạ với chuyện này, anh như đang mở lớp giấy gói của món quà, những ngón tay thon dài từ cổ áo Ân Thải Vụ chạy dọc xuống, kiên nhẫn cởi bỏ từng cái cúc một.
Động tác của Lộ Bạc Chu thong thả ung dung, có vẻ bình tĩnh tao nhã, cho tới khi anh thấy được lớp áo bó ngực nằm ở tận phía trong cùng.
Hơi thở của anh đột nhiên trở nên thô ráp, để lộ sự nôn nóng hiếm thấy, anh gần như kéo phắt áo bó ngực ra, khiến cặρ √υ' trắng tuyết đầy đà bật ra.
Giọng của Lộ Bạc Chu khàn đặc: "Bé cưng, vào ở với anh ngay bây giờ có được không, dẫn anh đi gặp cha mẹ em, anh sẽ làm rất tốt, khiến cho họ yên tâm giao bé cưng cho anh đây."
Tầm nhìn của Ân Thải Vụ bị đồ bịt mắt che mất, cả người run run vì hồi hộp lo sợ nhưng cậu vẫn bật lại theo bản năng, "Giờ anh còn đang theo đuổi em mà, phải học cách làm cún ngoan liếʍ láp nịnh bợ em (1), chỉ được liếʍ em, không được nói ra bất kỳ yêu cầu gì với em hết!"
Lộ Bạc Chu cắn đầṳ ѵú của Ân Thải Vụ, rồi liếʍ một cái cực kỳ kiêu ngạo: "Liếʍ như thế này à?"
Ân Thải Vụ run bắn lên, vòng eo run lẩy bẩy trong chớp mắt, đầṳ ѵú của cậu thực sự quá nhạy cảm, cảm giác tê dại truyền từ cặρ √υ' no tròn đến khắp toàn thân, cậu ngửa cổ lên, bản năng theo đuổi kɧoáı ©ảʍ khiến cậu duỗi thẳng eo, chủ động đưa đầṳ ѵú về phía cặp môi của người đàn ông kia.
"Xem ra bé cưng thực sự thích được anh liếʍ lắm." Vân lưỡi thô ráp của Lộ Bạc Chu quét qua quét lại đầṳ ѵú ngây ngô, rồi ngậm đầṳ ѵú dần đứng thẳng vào miệng mà mυ'ŧ liếʍ, quầng vυ' dần trở nên ướt hồng, anh liên tục dùng răng cạ qua núʍ ѵú cho đến khi Ân Thải Vụ không thể chịu nổi nữa mà rên thành tiếng.
"Anh ơi... Hưʍ... Ngứa quá ngứa ưm ưʍ.."
Ánh mắt Lộ Bạc Chu tối sầm xuống, giật mạnh đống quần áo còn treo trên người Ân Thải Vụ xuống.
Điều hòa trong phòng khách sạn được chỉnh nhiệt độ rất cao, cho dù cởi hết cũng sẽ không thấy lạnh, hơi thở cực nóng ngược lại khiến nhiệt độ cơ thể càng dâng lên cao hơn, ánh sáng mờ ám hắt lên cơ thể Ân Thải Vụ, khung xương của cậu bé rất mảnh khảnh, làn da còn trắng hơn cả tuyết đầu mùa ngoài cửa sổ, khiến cho đầṳ ѵú bị mυ'ŧ vào quá độ càng trở nên đỏ ưng ửng, tạo thành dáng vẻ khiêu da^ʍ quyến rũ đến chín rục. Hai hõm eo rất sâu liên tục lắc qua lắc lại, dụ dỗ người ta đặt tay lên ấn vào chúng.
Lộ Bạc Chu cũng đặt tay lên thật, anh bóp lấy vòng eo thon thon kia, đầu lưỡi đẩy ra đôi môi mềm của Ân Thải Vụ, dỗ cho Ân Thải Vụ đưa đầu lưỡi của mình ra, rồi dịu dàng mυ'ŧ mát nó, chờ đến khi Ân Thải Vụ đã bị anh hôn đến mơ mơ màng màng, anh tách hai chân của Ân Thải Vụ ra, đưa ©ôи ŧɧịt̠ đã cương cứng từ lâu vào giữa hai chân cậu, đặt qυყ đầυ ở chỗ cửa mình dính ướt.
Lỗ l*и múp hồng hơi hơi mở ra, mấy sợi nước nhờn chảy ra từ lỗ thịt ướt mềm, tiếng hít thở của Ân Thải Vụ đã hoàn toàn rối loạn, cậu bám lên người Lộ Bạc Chu có vẻ hơi bất lực: "Gỡ bịt mắt xuống đi mà, anh ơi......"
"Không được, anh muốn thấy em đeo nó, để phạt em hôm nay định bỏ lại anh mà chạy mất." Lộ Bạc Chu không chỉ không gỡ bịt mắt xuống giúp Ân Thải Vụ, còn tàn nhẫn lấy cà vạt trói hai tay cậu ra sau lưng, đầu khấc cạ cạ ở miệng l*и một cách không hề nể nang gì.
"A hưm ưʍ..." Đây là lần đầu tiên Ân Thải Vụ chạm vào cây gậy thịt nóng bỏng này ở trạng thái hoàn toàn tỉnh táo, tầm mắt bị che khuất, cậu chỉ có thể dùng cơ thể để cảm nhận kích cỡ của thứ đó.
Côи ŧɧịt̠ cứng rắn không ngừng cạ lên chỗ thịt non mềm, khiến cơ thể Ân Thải Vụ liên tục rùng mình, ngay cả đùi trong của cậu cũng run lên khe khẽ, lỗ l*и phun ra dâʍ ŧᏂủy̠ dính nhớp, tưới lên hạ bộ đang gắn kết của hai người.
"Bé cưng ướt nhanh thật, sẽ nuốt anh vào được liền đây." Giọng của Lộ Bạc Chu bình bình như đang trần thuật một sự thật hết sức bình thường.
Mặt Ân Thải Vụ đùng một cái đỏ lựng hoàn toàn, cả cơ thể cũng được phủ một lớp hồng nhạt như đánh phấn. Cậu nhắm chặt mắt lại, tiếng thở run run, không thể nói rõ là đang chờ mong hay đang xấu hổ.
"Giờ anh có thể ȶᏂασ vào không?" Lộ Bạc Chu thấy Ân Thải Vụ không trả lời bèn giữ lấy hõm eo hai bên, kéo mạnh cậu xuống, lỗ l*и ướt nhẹp nuốt một phát đến nửa thân ©ôи ŧɧịt̠ thô cứng vào trong.
"Aa... Ưm!!! A!! Đừng hự hức hức đừng mà... Căng quá..." Ân Thải Vụ hít hà một hơi, tiếng thở dốc dần dần trở nên dồn dập, toát ra một cảm giác ngọt ngấy khó tả.
Anh không hề chột dạ chút nào, cả vυ' lấp miệng em: "Anh có nhúc nhích đâu, là cái l*и của em nứиɠ lên tự nhét vào đấy chứ."
_________________
Nai có lời muốn nói:
Tính đột kích mấy bồ bằng hai chương nước nôi lênh láng nhưng mình quá rề nên thôi ăn trước một chương ạ.