Sổ Tay Thuần Phục Chim Hoàng Yến

Chương 29: Chương 23.1

《 Thất Sát 》 kể về một vị cảnh sát sắp về hưu bị phái đến làm gián điệp một bang phái xã hội đen, trải qua bao nguy hiểm rốt cuộc cũng gặp được đại ca bang phái trong truyền thuyết, cứ tưởng rằng người này hẳn là một người đàn ông hung hăng độc ác, nhưng lại không, đó là một cô gái trẻ với khí chất ôn hòa, hơn nữa ông ta cũng biết cô gái đó.

Nữ chính nguyên bản là một cô gái hơn hai mươi tuổi diện mạo thanh thuần, nguyên nhân chính là vì như thế nên đời trước đạo diễn Lý Hâm mới mãi không chọn được một người vừa lòng. Người phù hợp với nhân vật thì tuổi còn quá trẻ, không chỉ không đạt được yêu cầu về trình độ đánh võ, cũng không diễn được vẻ tàn nhẫn với phức tạp của những cảnh sau đó, người có thể phù hợp với những yêu cầu ở mặt sau thì lại không phù hợp diện mạo hơn hai mươi tuổi thanh thuần của nữ chính. Sau đó đạo diễn Lý Hâm do dự hồi lâu mới lựa chọn cô, còn đặc biệt sửa chữa tính cách của nữ chính.

Thời điểm đi thử vai Lưu Sở Họa ăn mặc rất giản dị hào phóng, trang điểm tươi tắn, mái tóc buộc đơn giản ở sau gáy, mỉm cười nhẹ nhàng với các vị đạo diễn.

Lý Hâm lật lật sơ yếu lý lịch trên tay, “Trình độ đánh võ của cháu thật không tồi.” Đoạn video hai người đánh nhau từng quyền mang theo cảm giác sảng khoái, làm cho ông rất kinh diễm.

Lưu Sở Họa hơi hơi mỉm cười, “Vâng, bởi vì trước kia cháu đã học về vũ đạo, đã có kỹ năng nhất định. Trước khi thử vai 《 Thất Sát 》, cháu đã cố ý mời một huấn luyện viên luyện tập hơn nửa tháng.”

“Ừm.” Lý Hâm vừa lòng gật gật đầu, ông thưởng thức loại thái độ nghiêm túc này, càng thưởng thức động tác đánh võ xinh đẹp có lực của cô, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là ông có thể dễ dàng đồng ý cho cô diễn vai nữ chính.

Ngay cả khi Lưu Sở Họa là người được Tề Nhiên đề cử, cũng phải xem diễn xuất của cô rồi nói sau.

“Biểu diễn đoạn ba cảnh thứ năm kia đi, Nhậm lão sư, ngài lên hỗ trợ đáp diễn đi.”

Nhậm Hoành năm nay mới năm mươi mốt tuổi, là một cựu diễn viên nổi danh, hai năm trước ông ta bị gãy hai cái xương sườn vì đóng phim hành động, đã lâu chưa có quay cảnh đánh võ. Bây giờ Lý Hâm mời ông ta tới đây, cũng phải ra yêu cầu rất cao.

Lưu Sở Họa gật đầu, đứng lên, đôi tay vòng lại ở trước ngực làm động tác giống như đang nhẹ nhàng vuốt ve sủng vật trong lòng ngực, nụ cười trên mặt đơn thuần, “Mèo nhỏ, tìm mày đã lâu, tại sao lại chạy đến nơi này.”

Nhậm Hoành mới từ một bên đi qua, thấy thế dừng lại bước chân, nhịp tim căng chặt hồi lâu thả lỏng một chút, ông ta nhẹ nhàng cười cười, “Đây là mèo cháu nuôi sao?”

Lưu Sở Họa đột nhiên run lên, lui về phía sau một bước nhỏ, trừng mắt hơi khẩn trương mà nhìn Nhậm Hoành. “Ông là ai?” m thanh nhẹ nhàng, giống như sợ quấy nhiễu cái gì, “Trước đây sao tôi chưa thấy ông trong bang?”

Đôi mắt của cô giống như một dòng suối, có thể tràn vào trong tâm của người khác. Nhậm Hoành hơi hơi ngẩn người, thẫn thờ nói: “Chú vừa mới vào bang không lâu, lại nói tiếp… Con gái của chú hẳn cũng tầm tuổi cháu đấy.”

Lưu Sở Họa cắn cắn môi dưới, nghi ngờ mà nhìn ông ta, “Thật sao?”

“Loại người như chúng ta lưỡi dao liếʍ máu người, cháu còn trẻ như vậy, tại sao lại gia nhập xã hội đen?”

Cô hạ mi mắt xuống, nhẹ nhàng sờ sờ con mèo trong lòng ngực, giọng điệu hạ thấp xuống, “Nghe họ nói rằng tôi bị một nhóm người bắt cóc trẻ em lên núi làm con dâu nuôi từ bé, về sau thời điểm các bang phái đối đầu nhau không biết vì sao lại mang theo tôi trở về.” Cô nhẹ nhàng cười cười, có vẻ thực hiểu chuyện, “Từ khi tôi bắt đầu có ý thức đã sinh hoạt ở chỗ này, làm chút việc nấu cơm quét tước…”

Lời nói phiêu tán trong gió nhẹ, đáy lòng Nhậm Hoành câu lên ý hận, ông ta nắm chặt hai bàn tay, cắn răng, kiềm chế chính mình không nói những lời nói không nên.

“Được rồi.” Lý Hâm đánh gãy lời họ. Lật kịch bản đến phần sau, “Thử tiếp một màn này, trang 137.”

Có nhân viên công tác đưa kịch bản tới, Lưu Sở Họa lại mỉm cười từ chối, “Không cần, tôi biết chỗ nào rồi.”

Nhậm Hoành mới nhìn qua kịch bản, nghe vậy ngẩng đầu nhìn cô một cái, “Tự tin như vậy?”

Lưu Sở Họa cười mà không nói.

“Bắt đầu đi.”

Cảnh này không có nhiều lời kịch, ông ta nhìn qua một lần, đứng ở trước mặt cô, vươn tay cầm súng chỉ vào phía cô, “Buông anh ta ra.”