Sổ Tay Thuần Phục Chim Hoàng Yến

Chương 6

Chu Nguyên Thiên thấy biểu tình của anh thật sự nghiêm túc, lại quay đầu nhìn thoáng qua, “Hình như là nghệ sĩ của công ty chúng ta, tôi có chút ấn tượng, tên gọi là gì thì tôi thật đúng là không biết.”

“Công ty chúng ta?” Tề Nhiên nhíu mày, biểu tình lập tức khó coi, “Tại sao trước đây tôi chưa từng gặp qua cô ấy ở công ty?”

Chu Nguyên Thiên trợn trắng mắt, “Một tháng cậu mới đến công ty vài lần, mỗi lần đều đi thang máy tư nhân, trừ tôi ra còn có thể thấy được ai?”

Mặt Tề Nhiên trầm xuống, nhấp miệng ném điện thoại qua một bên.

“Làm sao vậy, coi trọng người ta?” Chu Nguyên Thiên lại nhìn qua TV vài lần, không thể không nói, người mới này thật đúng là rất xinh đẹp, vết roi đầy người đứng ở chỗ kia, đôi mắt nhỏ quật cường, lộ ra một tia mỹ cảm làm nhục.

“Giúp tôi tra xem tên cô ấy là gì, người đại diện là ai, rồi nhanh chóng báo cho tôi.” Anh đứng lên, cài tốt hai nút áo bên trên.

“Ai ai ai. Cậu thật sự có hứng thú với người ta à?” Chu Nguyên Thiên hô to một câu với cánh cửa đã đóng lại, biểu tình giống như gặp quỷ.

Trên mặt Lưu Sở Họa đánh một tầng phấn mỏng, vừa lòng mà nở nụ cười với chiếc gương. Hôm nay cô mặc theo phong cách tươi mát, áo chiffon* màu trắng phối với váy dài màu xanh nhạt gần tới mắt cá chân, mang theo một tầng tiên khí, càng có vẻ duyên dáng yêu kiều. Cô kiểm tra quần áo một lần nữa, ra cửa gọi taxi đến đoàn phim, chuẩn bị đi thử vai cho bộ phim lịch sử do công ty sản xuất.

(*) Vải Chiffon vốn là một loại chất liệu mỏng nhẹ, mịn và đa dạng về màu sắc nên được ứng dụng rất thường xuyên trong ngành công nghiệp thời trang hiện nay.

Ngày hôm qua cô nhận được tin, nói sơ yếu lý lịch của cô đã được thông qua. Thật ra trong lòng cô rất rõ ràng, nhân vật quan trọng trong bộ phim này đã sớm kết thúc thử vai, giờ đang đợi thông báo chính thức, nhân vật không quan trọng cũng đã bị nghệ sĩ của công ty và một vài đơn vị liên quan chia chác. Cho nên, lần này cô tới chỉ để thử vai một nhân vật không có mấy lời kịch, cùng với nhóm người chuyên diễn nhân vật phụ ở Hoành Điếm.

Lúc cô đến chỗ thử vai, ngoài cửa hay trong đại sảnh đều đã đầy người, nam nữ đều có. Cho dù bộ phim này chỉ còn lại vài vai diễn nhỏ, cũng đủ để làm cho bọn họ dù phải tranh nhau vỡ đầu cũng muốn vào.

Lưu Sở Họa nhìn xung quanh một vòng, an tĩnh ngồi xuống một bên. Có người đến đưa kịch bản cho bọn họ, chỉ có một trang giấy và hai cảnh, mọi người lăn qua lộn lại nhìn không biết bao nhiêu lần.

Người phụ trách phỏng vấn bọn họ có lẽ là diễn viên hoặc phó đạo diễn nào đó, tốc độ thử vai rất nhanh, hai ba phút đã xong một người. Đến lượt cô, cô bình tĩnh đi đến giữa phòng, cúi người chào đạo diễn, ánh mắt lập tức biến đổi nhập vai.

“Tướng quân.” Cô thấp giọng gọi, hốc mắt nhanh chóng nổi lên nước mắt, “Tính mạng của nô tỳ là do tướng quân cứu.” Cô rũ mắt xuống, che đi tình cảm mãnh liệt ở đáy mắt, chỉ có nước mắt rơi xuống, “Ngài bảo nô tỳ làm gì nô tỳ cũng đều đồng ý.”

Kĩ năng cơ bản nhất của một diễn viên, chính là mặc kệ cốt truyện có cẩu huyết cỡ nào, lời kịch khiến người xấu hổ bao nhiêu, cũng phải tự thôi miên chính mình, ép buộc bản thân đồng cảm như bản thân cũng bị.

Kỹ thuật diễn của cô chưa nói xuất thần nhập hóa cỡ nào, đời trước cũng được không ít đạo diễn mài giũa qua, khả năng đọc thoại cũng được khen ngợi không ít, câu chữ rõ ràng, tình cảm mãnh liệt, cô chỉ là khóc nức nở một cái, cho dù không có hình ảnh, cũng có thể dễ dàng mang đến cảm xúc cho người xem.

Phó đạo diễn vốn dĩ có chút buồn ngủ, lúc này hơi nhướng mày, phất tay, “Được rồi, thứ hai tuần sau nếu có thời gian thì đến đoàn phim đi.”

Lưu Sở Họa nhoẻn miệng cười, lau nước mắt trên mặt, “Có thời gian, cảm ơn đạo diễn.”

Cô một bên còn coi là vừa lòng đi về nhà, một bên còn đang suy nghĩ kiếp trước Tề Nhiên sắm vai nào trong bộ phim này? Chỉ là kiếp trước cô thật sự không tính là chú ý tới Tề Nhiên, ngày thường fans cũng không nhắc tới vai diễn này của anh, cho nên cho đến cuối cùng, cô cũng không nhớ ra cái gì.

Sau khi trở lại căn phòng đơn nhỏ kia của bản thân, Lưu Sở Họa phát ngốc một lúc, quyết định lên Weibo của mình nhìn xem. Tuy rằng cô không tính là nổi danh, nhưng lần thi tài nghệ năm đó cũng cọ qua một đợt lưu lượng, ảnh chụp bị lôi ra đặt cạnh mấy học sinh có nhan sắc trong giới cho mọi người bình luận, hút một đợt fan, sau đó lại diễn một vài vai nhỏ, miễn cưỡng dưới mỗi bài Weibo còn có mấy chục bình luận.

Cô điều chỉnh góc độ một chút, chụp một tấm ảnh đăng lên, không chỉnh sửa mặt, cũng không thêm hiệu ứng.

Thời tiết càng ngày càng khô nóng nặng nề, đến mức làm cho người ta có chút thở không nổi, cô hít sâu mấy cái, đi vào phòng bếp, đơn giản làm bát cơm chiên trứng, lúc ngồi lại vào bàn ăn đã không còn muốn ăn uống, vì thế lại cầm lấy di động, phát hiện bình luận dưới Weibo đã đột phá năm mươi.

Lúc này mới qua bao lâu.

Cô theo bản năng đổi mới Weibo, bình luận lại biến thành 80.

“Má ơi, tại sao thiếu gia lại like đến đây rồi?”

“A a a a a a, thiếu gia like ảnh của cô!”

“Cảm giác phát hiện được chuyện lớn rồi!!!”

“Chủ weibo, nhìn tôi, rốt cuộc cô và Tề Nhiên có quan hệ gì?”

“Weibo của em gái này không lên hotsearch, cũng không gắn tags, càng không có tên Tề Nhiên, dù như nào thiếu gia cũng không thể quét đến đây. Tin tưởng lần này là thiếu gia trượt tay, nở nụ cười sống sót [ mỉm cười ].”

“Em gái này thật xinh nha.”

“Che lỗ tai lại hô to, tôi không tin tôi không tin tôi không tin.”

“Tôi mặc kệ, bổn thiếu nữ mới là chính cung của Tề Nhiên, bổn cung bất tử, cô cuối cùng cũng chỉ có thể là phi.”

Lưu Sở Họa có chút buồn cười, cô xem lượt like của mình một chút, quả nhiên phát hiện ảnh Tề Nhiên ở bên trong. Hai phút sau, Tề Nhiên unlike, nhưng mà cũng không có tác dụng gì, vô số fans của anh đã sớm bổ não không biết bao nhiêu thứ.

Những người này thật đúng là sẽ suy nghĩ, sớm như vậy đã đoán trúng, tiếp theo nên làm gì bây giờ? Cô lại nhìn tin của fans anh nhắn, không đáp lại.

Chỉ là cảm thấy tâm tình đột nhiên tốt lên không ít, ăn hết bát cơm chiên trứng với rau đóng hộp.

Tề Nhiên có chút đau đầu nhìn di động, tin nhắn Chu Nguyên Thiên gửi đến rất nhanh đã chiếm đầy màn hình di động của anh.

“Tề Nhiên cậu điên rồi sao? Tự cậu ngẫm lại nửa tháng trước là ai đã đồng ý với tôi về sau nhất định sẽ chú ý không bao giờ trượt tay, là ai nói? Cậu thích người ta thì nói với tôi, tôi gọi người ta tới ăn cơm với cậu, cậu không có việc gì thì điều tra người ta làm gì? Like ảnh chụp của người ta làm gì? Cậu không nhận công việc thì thôi, lúc ở nhà có thể để cho tôi nghỉ một chút không, một lúc tay lại không yên được đúng không, cậu có biết bởi vì cậu mà tôi có thêm công việc không, tóc lại dài thêm vài centimet không?”

Lướt xuống dưới, vẫn là một đoạn dài oán giận, nội dung giống nhau, nhưng cách nói thay đổi, có chút chuyện như vậy mà cứ dông dài mãi.

Triệu chứng thời kỳ mãn kinh của người đại diện nhà mình càng ngày càng rõ ràng, Tề Nhiên ném điện thoại qua một bên, cầm lấy kịch bản được đóng dấu ra bắt đầu xem.

Tuy nói công ty cho anh rất nhiều tự do, bộ phim này ngoại trừ một vài nhân vật đã được định sẵn, còn lại có thể mặc anh chọn lựa, nhưng anh dùng cả một buổi chiều xem xong toàn bộ kịch bản, vẫn nhấc không nổi hứng thú.

Thật ra anh cũng không có yêu cầu gì cao với kịch bản như fans nói, chỉ cần có thể thỏa mãn yêu cầu về một phương diện của anh là đã đủ tư cách, hoặc là có chiều sâu có thể làm cho anh nhìn thấy ánh sáng sau lưng nhân vật, hoặc là có nhiệt độ có thể hấp dẫn người xem, thỏa mãn nhu cầu của bọn họ.

Nói ngắn gọn, hoặc là có thể lấy thưởng, hoặc là có thể kiếm tiền.

Mà cái kịch bản này, kết hợp với đoàn đội này, có lẽ là bên trên miễn cưỡng hoàn vốn một cách hoà bình.

Có kết luận này, anh tùy ý chọn một nhân vật có số lần lên sân khấu thiếu đến đáng thương, nghĩ có thể trong một hai ngày quay xong là tốt nhất.

Tề Nhiên đứng lên vặn vẹo cái cổ có chút cứng đờ, hơi tiếc nuối bản thân đã lãng phí cả một buổi chiều. Anh cầm lấy di động, giao diện Weibo vẫn dừng lại ở trang chủ của Lưu Sở Họa, nhìn đến cái tên này, cuối cùng anh cũng nhớ tới chuyện mình tính làm lúc đầu, mở danh bạ tìm số gọi cho chú Bành.

“Tề Nhiên, có chuyện gì sao?”

“Công ty có người đại diện tên Triệu Khiêm, chú điều tra xem, cháu hoài nghi hắn ép buộc nghệ sĩ tham gia công việc mại da^ʍ.”

Bành Lượng Tiết hoảng sợ, “Mại… mại da^ʍ?”

“À, có khả năng hơi khoa trương, nhưng dù sao cũng là ý này.” Thật ra ngữ khí của anh vẫn nhẹ nhàng, nhưng không biết lời nói ra khiến người nghe kinh sợ cỡ nào.

Biểu tình của Bành Lượng Tiết nghiêm túc lên, “Chú biết rồi, chú sẽ điều tra rõ ràng.”

Gọi điện thoại xong, cuối cùng anh cũng có thể yên tâm, mở game mobile Parkour, tập trung tinh thần chơi tiếp.

Rất nhanh đã đến ngày quay phim, Lưu Sở Họa đến đoàn phim từ sớm, mới vừa nói được một câu với phó đạo diễn, đã bị ông đuổi ra một bên hoá trang tạo hình.

Vai diễn của cô là một nha hoàn được đại tướng quân Vũ quốc cứu, cho nên từ nhỏ đã hầu hạ ở bên người anh, tổng số lời kịch không đến mười câu, nhưng số lần lộ mặt lại ngang hàng với tướng quân. Nhưng mà, nếu như tập trung diễn, có lẽ một ngày là có thể quay xong tất cả các cảnh. Nhưng ở phim trường, đều là phối hợp với hành trình của diễn viên chính, còn bọn họ, một ngày có thể quay một cảnh đã là không tệ rồi.

Mặc tốt quần áo đội xong tóc giả, người phụ trách trang điểm cho cô vừa vặn là một chàng trai, thoạt nhìn mười bảy tám tuổi, có lẽ mới vừa lên làm trợ thủ của chuyên viên trang điểm, không có kinh nghiệm, lại bởi vì đuổi thời gian, trên tay không biết nặng nhẹ, thiếu chút nữa chọc lông mi vào mắt cô.

Cô hơi rụt người về phía sau, ôn nhu nói: “Thật xin lỗi, tôi có chút đau, có thể nhẹ tay một chút không?”

Thanh âm như châu như ngọc, giòn tan, lại mang theo nhút nhát, làm người cảm thấy như bản thân đang bắt nạt cô. Mặt nam sinh có chút đỏ, gãi gãi đầu, “Xin lỗi, tôi sẽ cẩn thận hơn.”

Lưu Sở Họa nhẹ nhàng cười, “Không có, là tôi khá mẫn cảm, chậm trễ thời gian của cậu, thật ngại quá.”

Vì thế nam sinh kia cẩn thận trang điểm cho cô, cô nói cảm ơn, đi đến phim trường ngoan ngoãn đứng chờ đến cảnh quay của bản thân.

Mới đứng một lát, một bên phim trường đột nhiên bắt đầu xôn xao.

Lưu Sở Họa quay đầu nhìn, Tề Nhiên mặc áo giáp, cao lớn uy vũ, khí vũ hiên ngang đi đến chỗ cô.