Sổ Tay Thuần Phục Chim Hoàng Yến

Chương 4: Chương 2.2

Cuối cùng, Tề Nhiên quyết định quay lại với mối tình đầu của mình, cô bạn gái nhỏ kia cuối cùng cũng đành im hơi lặng tiếng.

Dù sao đây cũng là mối tình đầu thời còn ngây thơ thuần khiết! Hơn nữa anh vào nghề nhiều năm rồi mà vẫn còn giữ mình trong sạch, khó khăn lắm mới có bạn gái, mặc dù ngay từ đầu thì địa vị của bọn họ đã chênh lệch rất lớn, fan hâm mộ cũng dần dần tin tưởng hai người họ mới chân ái, thế nhưng cứ nói chia tay là chia tay như vậy, làm cho người khác không ngừng chửi rủa anh là đồ cặn bã, nhưng anh vẫn mặc kệ thờ ơ với những lời đồn đại bêu xấu anh.

Lưu Sở Họa bật cười một tiếng, đúng là rất si tình.

Nhưng mà chính là bởi vì như thế cho nên anh mới là người thích hợp nhất để cô dựa vào, anh có đủ năng lực để giúp cô nổi tiếng, chỉ riêng cái này, đã đủ cho cô tính toán mọi thứ thật cẩn thận. Mà cô tự tin sẽ làm tốt hơn cô gái ngây thơ kia nhiều, cô cũng sẽ không bị sa vào thứ tình cảm không chân thật này, đợi đến khi mà mối tính đầu của Tề Nhiên về nước thì cô sẽ chủ động lui ra sau màn, rồi cổ vũ cho hai người họ là được, từ đó cô cũng sẽ không cần tiếp tục phụ thuộc vào bất kỳ ai nữa.

Cô lại uống vào vài chén rượu, nụ cười càng thêm xinh đẹp động lòng người. Cô yên tĩnh ngây người một lát, đợi đến lúc Tề Nhiên định rời khỏi đại sảnh thì rốt cuộc cô mới đặt ly rượu xuống, bước lên một bước, cô bước tới ngay vào lúc thang máy sắp đóng cửa.

Bốn mắt nhìn vào nhau.

Lưu Sở Họa lễ phép nhẹ gật đầu, cô đứng ở một chỗ cách xa anh hơn một chút.

Trong thang máy cực kỳ yên tĩnh.

Tề Nhiên nhìn phía trước, mặt không thay đổi, một hồi lâu, rốt cuộc anh mới nhàn nhạt mở miệng: “Em định theo tôi lên lầu sao?”

“Dạ không.” Lưu Sở Họa dường như là lo lắng bị hiểu lầm là kẻ bám đuôi, cho nên cô giơ chiếc thẻ phòng lên, “Em cũng đi lên tầng mười ba.”

Tề Nhiên gật đầu, không nói gì.

Cô cúi đầu nhìn xuống chiếc thẻ phòng trong tay, cô khinh thường cười cười. Cho dù người này là nhà đầu tư thế nào thì cũng chả đáng là gì, nếu cô có thể dựa vào Tề Nhiên thì còn sợ gã ta sao? Cho nên lúc trước cô cũng không quan tâm đến người này lắm, cô trực tiếp theo đuôi Tề Nhiên rồi tạo ra một cuộc gặp mặt ngẫu nhiên nọ, khắc sâu ấn tượng vào anh. Nếu đã trùng hợp là anh cũng ở tầng mười ba thì càng tốt hơn. Ánh mắt của cô bắt đầu di chuyển, nhanh chóng giả vờ nở ra một nụ cười nhỏ.

‘Đinh’ một tiếng, thang máy mở cửa.

Lưu Sở Họa khẽ gật đầu, “Cám ơn anh vì vừa rồi đã ký tên cho em.”

“Chuyện này cũng cần cám ơn sao?”

Đột nhiên nhắc đến chuyện kí tên, làm cho Tề Nhiên lại nhớ tới dáng vẻ lúc mà cô gái này trốn ở trong góc ngồi vừa khóc vừa gọi điện thoại, “Không cần cám ơn.”

Hai người họ cùng đi về phía bên phải thang máy, một người đi trước một người đi sau, Lưu Sở Họa nhìn thấy anh ngừng lại ở trước phòng 1311, cô nhẹ nhàng cười một tiếng, tiếp tục đi lên phía trước.

Lúc Lưu Sở Họa bước vào phòng của cô thì cô đột nhiên sững sờ, sắc mặt lộ ra vẻ ngoài ý muốn, nhìn lại thẻ phòng trong tay một chút, cô áy náy nói: “Thật xin lỗi, hẳn là ...... tôi đi nhầm phòng rồi.”

Người ở trong phòng vùi điếu thuốc trong tay xuống gạt tàn, đứng người lên rồi cởi chiếc áo choàng tắm ra, mang theo chiếc bụng bia mà đi tới gần cô, “Cô không có đi nhầm, nhưng mà vì sao bây giờ cô mới tới, tôi đã sắp hút xong cả hộp thuốc rồi, cô muốn tắm rửa trước hay là chúng ta làm luôn.

Lưu Sở Họa cũng chưa đóng cửa phòng lại, cô lo lắng lùi về sau hai bước, “Xin lỗi, tôi không hiểu ý của ông là gì”

“Chậc chậc, đúng là như lời cậu ta nói, người đại diện của cô nói với tôi cô vẫn là chim non, cô thật sự rất là thuần khiết nha. Cô có biết không? Tôi cực kỳ thích vai công chúa nhỏ kia mà cô đóng, đặc biệt là cảnh cô bị bắt làm tù binh rồi bị tra tấn.” Người đàn ông kia cười hai tiếng xấu xa, trong mắt của ông ta tràn đầy sự ham muốn và du͙© vọиɠ.

Nói xong, ông ta chạy tới trước người Lưu Sở Họa, nhanh chóng đưa tay sờ soạng trên mặt của cô. Lưu Sở Họa nghiêng đầu né tránh, sắc mặt cô đã cực kỳ tức giận, cô lập tức quay người chạy ra bên ngoài, “Xin lỗi, nhất định là tôi đi nhầm phòng rồi.”

Cô vừa bước khỏi phòng nửa bước thì bị bắt lại, một giây sau, cả người cô bị một sức mạnh lớn đánh vào trong khung cửa, ngay lập tức choáng váng nửa giây.

Cùng lúc đó, người đàn ông kia ghé vào lỗ tai của cô rồi cười nói, “Làm gì vậy, cô đúng là khó chơi mà.”

Cô mím chặt môi, còn chưa đến lượt tên đó làm gì, bỗng nhiên cô dùng sức, nhanh chóng quay người về đối diện gã ta. Dùng sức đá một cái, cũng không đoái hoài tới chuyện xem nét mặt của gã ta, cô nhanh chân chạy về phía cầu thang.