Chỉ Mình Em

Chương 42

Giơ tay sờ môi bị thương, Sơ Xuân có nỗi khổ không nói nên lời, lúc này lại có nhân viên đi ngang qua, nhìn thấy người lãnh đạo trước mắt thì đương nhiên sẽ đi qua chào hỏi.

Nhân viên cung kính gật đầu, “Tạ tổng.”

Vô tình sẽ thấy Sơ Xuân bên cạnh anh.

Đây không phải là lần đầu tiên Sơ Xuân tới Hưng Hòa, lúc trước đã nghe người ta nói rằng Tạ nhị công tử độc thân ba mươi mấy năm cuối cùng cũng dẫn theo một người bạn gái, nhưng chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy, hôm nay xem như biết là cô gái may mắn nào.

Chẳng qua Boss và cô gái hình như có tâm sự.

Đợi nhân viên đi khỏi, Sơ Xuân mới yên tâm bỏ tay ra, nhìn chằm chằm vào người đàn ông, “Anh làm thế này thì sao em đi ra ngoài được?”

Tạ Yến trông vô tội: “Hở?”

“Rách rồi.” Cô chỉ ngón trỏ vào môi mình, “Ảnh hưởng đến thẩm mỹ.”

“Không sao, anh không quan tâm.”

“……” Đây là chuyện cô quan tâm, liên quan gì đến anh.

Thấy anh không có đủ tự tin khi nhìn mình đi tiễn Tạ Tinh Lâm, Sơ Xuân thở dài, không so đo nữa, nhưng trước khi đi lại quay đầu lần nữa, hỏi anh có muốn đi chung với cô hay không.

Vì đã có một bài học nên lần này hỏi lại, cô lui ra sau vài mét, không cho anh cơ hội cắn môi.

Tạ Yến: “Tự em đi đi.”

Sơ Xuân: “Thật sự không đi hở?”

“Ừm.” Anh nói, “Anh sợ anh quấy rầy hai người nói lời tạm biệt.”

“……?”

Thế nên, đôi khi chuyện trà dư tửu hậu khiến người ta đau lòng.

Sơ Xuân đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, trông có chút hối hận. Theo cô thấy, có đi tiễn máy bay hay không là tùy ý, sẽ không thiên vị bên nào, thậm chí không có bất kỳ yếu tố tình cảm nào, chỉ tiễn bạn bè bình thường. Theo ý Tạ Tinh Lâm, có lẽ vài năm nữa anh sẽ không quay lại An Thành, vì vậy cô đi tiễn anh thì không có gì đáng trách.

Nhưng lúc này đối mặt với Tạ Yến, đáy lòng cô có nhiều cảm xúc lẫn lộn.

“Đừng nhìn anh như vậy.” Tạ Yến đại khái đoán được suy nghĩ trong lòng cô, môi mỏng nhếch lên, cười khẽ, “Em trở về là được rồi.”

Chỉ cần đừng đi cùng Tạ Tinh Lâm.

Không thể đếm được bao nhiêu lần trước đây, anh luôn có cảm giác rằng không tìm thấy cô nữa mỗi khi ngủ dậy.

Giấc mơ lúc nửa đêm suy cho cùng là di chứng của sự thiếu thốn tình cảm đã từng ập xuống.

“Ừ.” Sơ Xuân gật đầu, “Em sẽ trở về, em chưa có giấy đăng ký, sao rời khỏi nơi này được.”

Tạ Yến đưa cô đến thang máy.

Không gian khép kín, hơi thở hai người nặng nề.

Tạ Yến nói: “Trước đây anh tới Mỹ, không phải để tìm Tinh Lâm.”

Sơ Xuân ngẩn người.

“Anh đến tìm em.” Anh nói, “Ở gần ngôi nhà mà em từng sống, suốt ba tháng.”

Ba tháng, tương đương với 6 năm nghỉ phép hằng năm.

Sơ Xuân rất khó tưởng tượng, Tạ nhị công tử làm việc giống như người ta tích trữ vàng, đã vi phạm mệnh lệnh của ông cụ Tạ, rời công ty, ở nơi khác trong suốt ba tháng, sau khi trở về, sẽ phải đối mặt với khó khăn và thử thách bởi các cổ đông lớn nhỏ của công ty.

Tuy nhiên, anh chưa hề đề cập đến bất kỳ điều gì, chỉ nhẹ nhàng một câu: “Nhưng anh không tìm thấy em.”

So với sự khó xử của người khác, không tìm được cô mới là khó khăn lớn nhất.

“Em ở bên ngoài.” Sơ Xuân nói, “Sau khi hết bệnh, em rất ít khi ở trong nhà.”

Vì thư giãn, để bản thân thoát khỏi ma quỷ trong lòng, cô đi tìm vui sướиɠ trong những trải nghiệm mới.

Tình cảm giữa hai người bọn họ tựa như một hố lửa, ba năm trước cô đã cố hết sức để thoát đi với sự trợ giúp của vật lạ, không ngờ cùng lúc đó có người nhảy vào không chút do dự.

Tạ Yến nói: “Anh tưởng em cố ý tránh anh.”

Sơ Xuân: “…… Không có cố ý.”

Cô không đến mức vô tình như vậy.

Chỉ thuận theo tự nhiên để rời khỏi anh.

Tưởng tượng một chút, nếu ba Sơ không xảy ra chuyện gì, có lẽ cả đời này cô sẽ không trở lại An Thành.

Nếu cô ở lại Hải Thành và Tạ Tinh Lâm nhân cơ hội tiến vào, như vậy hai người bọn họ gặp lại ở trong đám cưới của cô và Tạ Tinh Lâm là chuyện có thể xảy ra.

Chỉ nghĩ đến đã thấy vô cùng đáng sợ.

Có lẽ một ý tưởng có thể khiến người ta bỏ lỡ vĩnh viễn.

Nhìn theo Sơ Xuân rời đi, Tạ Yến vô thức rút ra một điếu thuốc.

Nghĩ đến vài giờ sau sẽ gặp lại, anh từ bỏ, kẹp điếu thuốc ở giữa hai ngón tay, nhìn tàn thuốc đột nhiên thừa nhận, anh hơi nhớ cô, chỉ hai phút sau khi cô rời đi.



Biệt thự nhà họ Tạ.

Lâu lâu Tạ Yến sẽ trở về nhà chính, gần đây do ông cụ bị bệnh, anh trở về nhiều hơn một chút, nhưng cũng không được ông cụ Tạ chú ý, hiện tại đầu óc của ông cụ đã tương đối mơ hồ, rất ít khi tỉnh táo.

Các triệu chứng bệnh Alzheimer của ông cụ Tạ không khá hơn những ông cụ khác, đôi khi chỉ số thông minh của ông đặc biệt thấp, ngay cả lúc bình thường cũng rất khó phân biệt ai đang ở trước mặt mình.

Lần này Tạ Yến tới một cách tình cờ, ông cụ Tạ không những nhận ra anh, còn thân thiết gọi anh tới ngồi.

Đánh giá bằng cảm giác, trí nhớ của ông cụ Tạ có lẽ khôi phục hai ba mươi năm trước, Tạ Yến không quá mười tuổi, mẹ Tạ vẫn còn sống, gia đình yên ấm vui vẻ.

“Tinh Lâm đi rồi.” Tạ Yến nói.

“Vậy à.” Ông cụ Tạ nhìn đứa con thứ hai trước mặt, tựa như không quan tâm, cười ngớ ngẩn chào hỏi: “Con tới đúng lúc lắm, mẹ con đã ngồi vào bàn chờ con.”

Cánh tay của Tạ Yến bị bàn tay gầy guộc của ông cụ nắm lấy, muốn dẫn đi, nhưng sức lực không đủ, ông cụ Tạ tự mình đi lại có chút khó khăn, vì thế Tạ Yến đỡ ông một tay, không mặn không nhạt nói: “Ba.”

Ông cụ Tạ chống gậy, đi từng bước một rất chậm rãi, mái tóc hoa râm hơi rối bù, lẩm bẩm trong miệng: “Đã bảo bà ấy đừng bận rộn, mấy hôm trước lỡ cắt trúng tay, nếu người khác thấy sẽ tưởng rằng ba ngược đãi vợ mình.”

Có vẻ ký ức đang lùi dần, nhưng thực ra nhớ rất rõ, thậm chí có thể nhớ các chi tiết nhỏ rất lâu trước đây.

Tạ Yến nhìn bóng dáng gù lưng của ba mình, im lặng thật lâu.

Người ngoài, bao gồm chính bản thân anh đều từng cho rằng ông cụ Tạ là người nhạt nhẽo bạc tình, chưa bao giờ yêu người vợ mà mình kết hôn, thậm chí ngày mẹ Tạ qua đời cũng không trở về, không có bất cứ lưu luyến nào.

Mọi người, có lẽ ngay chính anh cũng đều bị lừa.

Đàn ông thời đó luôn cho rằng tình cảm nam nữ là chuyện tầm thường, ai để trong lòng thì người đó không phải là người đàn ông chân chính, hiếm thấy người đàn ông cứng rắn nào có nét dịu dàng, càng không cần phải nói tới truyền thống bảo thủ có lịch sử trăm năm của nhà họ Tạ.

Có lẽ chỉ mình ông cụ Tạ mới rõ, khi đó sau khi nghe nói vợ mình qua đời, ông rốt cuộc có nghĩ trở về hay không.

Liệu có tiếp tục ở bên ngoài làm ăn hay là gặp người vợ mà đến già cũng không chịu thừa nhận mình nhớ nhung trong lòng.

Nếu ông thật sự không quan tâm, ông hoàn toàn có thể tái hôn sau khi Tạ phu nhân qua đời, cưới một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp là chuyện dễ như trở bàn tay đối với một người giàu nứt vách như ông cụ Tạ.

Nhưng ông đã không có.

Thậm chí giữ lại phòng và đồ đạc của vợ, cho dù ông chưa bao giờ đặt chân đến hoài niệm.

Tạ Yến đi theo cha vào nhà ăn.

Trống trơn không có ai, không có chút sinh khí.

Còn vài phút nữa mới tới giờ ăn, chưa đến giờ thì nhà bếp sẽ không đưa đồ ăn lên, đây là quy tắc do ông cụ Tạ đã đặt ra trước đó.

Những quy tắc do ông đặt ra ngược lại tự nhốt mình.

Nhìn nhà ăn trống trải sạch sẽ, ông cụ Tạ ngẩn người hồi lâu như một đứa trẻ, ngẩng đầu hỏi con trai thứ hai của mình: “Mẹ con đâu, sao còn chưa tới?”

Tạ Yến không nói lời nào.

“Ca Anh?”

“Không phải kêu chúng ta lại đây ăn cơm à.”

“Em đi đâu rồi.”

Ông cụ Tạ liên tục gọi ba lần.

Trước mặt vẫn tĩnh mịch.

“Ba.” Tạ Yến nói, “Mẹ đã qua đời hơn hai mươi năm.”

Câu nói này giống sét đánh, não của ông cụ Tạ như bị nổ tung, mọi suy nghĩ hỗn loạn, thế giới quan do mình tạo ra hoàn toàn sụp đổ.

Chính vào lúc này, ông cụ Tạ nhận ra, bệnh mất trí nhớ của ông có lẽ không phải do tuổi già gây ra.

Trong trường hợp ăn uống có quy luật, tập thể dục hợp lý, kiểm tra sức khỏe thường xuyên mà còn bệnh như thế, rõ ràng là bệnh tim.

Nói tóm lại, ông đã bị tra tấn thành bệnh bởi những suy nghĩ bị kiềm chế và không kiểm soát được.

Người muốn gặp đã qua đời hơn hai mươi năm, đừng nói là nhớ nhung, sợ là ngay cả áy náy cũng quá muộn.

6 giờ tối.

Tạ Yến xuất hiện ở bãi đậu xe của sân bay An Thành, gọi điện thoại cho cô gái bé nhỏ.

Lúc đó Sơ Xuân còn ở sân bay, giọng điệu trả lời điện thoại rõ ràng vui vẻ và nhẹ nhàng: “Dạ?”

“Anh cũng đang ở sân bay.”

“Hở?” Cô dừng lại, “Chẳng phải là không thể nói à?”

“Nói rồi.”

“Đừng nói là anh chỉ đi ngang qua.”

“Không phải.” Tạ Yến nói, “Anh nhớ em.”

“……”

Người đàn ông chó chết cũng biết nói.

Sơ Xuân vui mừng: “À, em cũng nhớ anh.”

“Anh chờ em bên ngoài, em về sớm chút.”

“Dạ.”

Cúp điện thoại, không giấu được tâm tư, ánh mắt Sơ Xuân sáng ngời khi nhìn người khác, đôi khi tình yêu kỳ diệu như vậy, nghe được giọng nói của anh, ngay cả trái tim cũng ấm áp.

Tạ Tinh Lâm ở bên cạnh đương nhiên nhận thấy được sự thay đổi của cô, môi mỏng gợi lên nụ cười khẽ, “Chú gọi à?”

“Ừ.”

“Ở cùng chú hai sẽ không thấy nhàm chán hay sao?”

“Sẽ.” Cô nói, “Nhưng nếu không ở cùng nhau thì sẽ tiếc nuối.”

Thay vì tiếc nuối, nhàm chán cũng được.

Hơn nữa không phải lúc nào anh cũng nhàm chán như vậy.

Thỉnh thoảng cũng có thể làm cô vui vẻ.

Tạ Tinh Lâm quen với đủ loại phụ nữ, có người ỷ lại anh và thích anh, nhưng anh chưa từng trải nghiệm kiểu nếu không ở cùng nhau suốt đời này thì sẽ cảm thấy thật đáng tiếc.

Anh chỉ chơi với sự mới mẻ.

Khác với chú hai, bề ngoài anh đa tình, nhưng nội tâm thì vô tình.

Thời gian trôi qua thật sự nhanh.

Trước khi đi, Tạ Tinh Lâm hỏi: “Có lẽ cả đời này sẽ không gặp anh nữa, trước khi đi, cô muốn ôm anh hay không.”

Sau đó nghịch ngợm nháy mắt: “Chú hai không có ở đây.”

“Không sao.” Sơ Xuân không để ý đến yêu cầu của anh, nói tránh đi, “Tôi có thể tìm thấy anh trên INS từ ảnh chụp của các em gái.”

Thay đổi cách từ chối.

Tạ Tinh Lâm không ép buộc, cũng xua tan ý định muốn ôm cô trước khi rời đi.

Khoảnh khắc xoay người, anh cho rằng mình sẽ không tiếc nuối.

Nhưng khi anh quay đầu lại nhìn Sơ Xuân, trái tim chợt quặn thắt.

Vẫn tiếc nuối.

Vẫn tưởng tượng, có thể ở cùng người mình thích là chuyện tốt đến nhường nào.

Anh tình nguyện dứt bỏ vì cô, cúi đầu xưng thần, nhưng vận mệnh vẫn chú ý đến thứ tự đến trước và sau, nếu gặp cô sớm một chút, nếu lúc trước không đi nước ngoài, có phải sẽ có vận mệnh khác hay không.

“Sơ Sơ, anh thích cô, thật sự rất thích.”

Đám đông đang dao động, màu sắc hỗn độn, dáng vẻ vội vàng, Sơ Xuân nghe thấy giọng nói của Tạ Tinh Lâm, quay đầu lại nhìn nhưng không thấy bóng dáng anh, bên tai dường như còn văng vẳng lời anh nói.

Cô không khỏi cảm thán.

Ai lại kết thúc bằng một lời thú nhận.

Điều này không hợp với phong cách của Tạ tiểu thiếu gia.

Rời khỏi sân bay, bên ngoài trời dần tối, cây cối nơi xa phía tây bị ánh hoàng hôn làm cho tối sầm.

Sau một đoạn đường rất dài, Sơ Xuân tìm thấy bóng dáng mình đang kiếm, chạy chậm tới đó.

Giữa rất nhiều xe, người đàn ông cao lớn với điếu thuốc chưa đốt trên tay có vẻ quá cô đơn, khi cô quay lại, cô nghĩ, sẽ không, sau này sẽ không để anh như vậy, sẽ không để anh chờ, càng sẽ không khiến anh cảm thấy cô sẽ rời đi.

Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng ngắn, lúc sắp tiếp cận, Tạ Yến nhìn thấy cô.

Giống như chú thỏ con chạy về phía anh.

Chưa kịp kêu cô, Sơ Xuân đã nhào vào lòng anh, hai cánh tay ôm chặt eo anh, nói với giọng nghẹn ngào: “Xin lỗi anh!”

Tạ Yến hơi giật mình.

Cô ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Em đã tới chậm.”

Anh mím đôi môi mỏng, ánh mắt cụp xuống khẽ nhúc nhích, xoa tóc cô, “Về nhà thôi.”