10.
Tộc Hung Nô lại phái người đến, không biết đã nói gì với Hốt Hãn Tà mà lúc chạng vạng tối hắn ghé lều ta, mùi rượu nồng đến tận trời. Hắn bước chân vào lều, không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm ta.
Ta không hiểu nổi đầu hắn đang nghĩ gì, chỉ đành dìu hắn lên giường. Hắn kéo ta ngã vào l*иg ngực, mệt mỏi lầu bầu: “Dạo gần đây nàng hay đi với Tang Ca à?”
Ta cười: “Đại Yên thị rất khoan dung.”
Hốt Hãn Tà nâng cằm ta lên, phản bác: “Khoan dung? Nàng cũng biết khen ghê.”
Ta chép miệng, kéo ống tay áo: “Tộc Hung Nô mạnh thế, ta còn biết thế nào đây?”
Hốt Hãn Tà nghe hết câu này thì sắc mặt tối sầm lại. Hắn cúi đầu, nhìn sang chỗ khác. Ánh nến thấp thoáng làm hiện lên thân hình cao lớn khôi ngô của hắn, ánh lửa ấm áp lại thấy rõ vẻ ủ rũ mệt nhọc.
Ta bỗng nhiên đau lòng, vốn đang quỳ gối trước người hắn bằng đứng lên, vòng đôi tay qua cổ hắn, ôm cả người hắn vào trong l*иg ngực.
Ta phải chịu gông cùm xiềng xích trước tộc Hung Nô, chẳng lẽ hắn không vậy?
“Bọn họ lại phái người nói với chàng cái gì?”
Im ắng, là im ắng đến đáng sợ.
Ta thở dài, vượt quá khuôn phép rồi, vốn là ta không nên hỏi.
“Múa cho ta xem đi.” – Hốt Hãn Tà kéo cánh tay ta ra, nhìn ta cười: “Mặc y phục người Hán, múa cho ta xem đi.”
Tháng trước thầy đến có mang theo cho ta ít xiêm y thịnh hành ở Tề quốc, hoa văn chỉnh tề ngay ngắn, đường thêu hoa mỹ cẩn thận, vải dệt cũng là thứ tơ lụa quý giá. Ta trút bỏ trường bào của Nguyệt Thị, Hốt Hãn Tà lại nằm dài trên giường mà nhìn ta.
Chỉ còn mỗi một bộ trung y, ta quay đầu liếc hắn, chỉ thấy hắn nheo mắt nhìn ta đăm đăm: “Sao không tiếp tục?”
Ta thẹn quá hóa giận mà trừng hắn một cái, quay người qua chỗ khác đi lấy xiêm y của Tề quốc.
Lại nghe thấy giọng hắn sau lưng: “Cần ta giúp không nào?”
Ta tức giận đến mức ném cái áo choàng xuống đất: “Đồ háo sắc.”
Hắn càng cười ha hả, hoàn toàn chả quan tâm đến sắc mặt càng ngày càng đỏ của ta: “Đã gả cho ta lâu vậy rồi, còn ngượng làm gì?”
Tên này càng chống đối hắn càng bướng, ta dứt khoát không để ý đến lời hắn, mặc xong thì bước đến giữa trướng. Hốt Hãn Tà nằm trên giường, phất tay với ta: “Mang rượu vào đây.”
Ta bảo đám người hầu đi lấy rượu và đồ nhắm rồi hỏi: “Thiền vu còn gì căn dặn?”
Hốt Hãn Tà hất cằm với ta: “Bắt đầu đi, mỹ nhân.”
Lần đầu tiên ta nghe hắn gọi ta như vậy, hệt như đùa giỡn con gái nhà lành. Ta giận dỗi liếc hắn một cái, khom người kéo ống tay áo, nhẹ nhàng cất lời ca: “Núi nam có cây trụi cao, mọi người chẳng thể tựa vào nghỉ ngơi. Các cô sông Hán dạo chơi, đoan trang chẳng thể trao lời cầu mong. Kìa con sông Hán mênh mông, chớ toan lặn lội mà hòng vượt qua. Trường giang mờ mịt chảy xa, kết bè chẳng thể dùng mà lướt đi.”
Giọng hát ta mang niềm nhung nhớ, lại phải cực kì cố gắng mà khống chế cảm xúc của bản thân. Khúc hết, ta đưa ống tay áo lên che mặt, chỉ chừa mỗi đôi mắt mà nhìn Hốt Hãn Tà. Hắn đã uống không ít, sắc mặt đỏ hồng, mở to hai mắt vẫy tay với ta.
Ta nghe lời mà bước qua, tựa vào l*иg ngực hắn.
Bàn tay ấm áp của Hốt Hãn Tà vuốt ve lưng ta, vuốt qua trái tim lạnh giá.
Bỗng nhiên ta thấy an tâm hơn nhiều.
“Hát cái gì thế?” – hắn hỏi.
“Hán quảng(*)” – ta đáp.
(*) Hán quảng: một bài thơ trong Kinh thi
“Có ý gì thế?”
“Yểu điệu thục nữ, sông nước mênh mông, cầu mà không được.”
“Bơi qua không được sao?” – khi Hốt Hãn Tà uống say luôn đáng yêu như thế.
Ta bật cười véo mặt hắn: “Nếu bơi qua được, tình chàng ý thϊếp sớm chiều bên nhau, làm gì còn thơ cho ta xướng chứ?”
Hốt Hãn Tà ôm cánh tay ta thật chặt, im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên lại nói: “Cho dù có bơi qua được, tình chàng ý thϊếp cũng chưa chắc được như xưa.”
Ta mím môi, không tiếp lời.
Kỳ thật bài thơ này còn có một ý khác, nhưng ta không muốn nói cho Hốt Hãn Tà—
Du nữ kia nào phải đang đi dạo chơi, mà là đang trông mòn con mắt, vĩnh viễn chẳng thể quay về chốn quê nhà.
“Mân Quân, ta kỳ thật… rất muốn biết dáng vẻ trước kia của nàng.”
Ta sửng sốt, vỗ vỗ mặt hắn. Hắn lại không có phản ứng gì, chỉ như đang nói mớ.
“Nàng hẳn đã biết nàng sẽ gả cho phụ vương ta.” Hắn không nhìn ta, vẻ mặt ngẩn ngơ mà nhìn ra xa: “Ta rất hay thấy nàng… ngồi bên sườn núi ngắm ánh trăng. Gió núi rất lớn, nàng lại không búi lên, tóc cứ thế mà bị thổi tung…”
“Lúc đó ta cứ một mực suy nghĩ, sao nàng lại trông tội nghiệp đến thế? Nguyệt thị có gì không tốt sao? Ta nghe nói nàng tự nguyện đến đây hòa thân kia mà, sao nàng lại… sao nàng lại buồn đến thế?”
Hắn lầm bầm lầu bầu, ta lẳng lặng nghe, không đáp lại lời nào.
“Ta đã nói rồi, nàng đã gả tới đây, nàng đã thành người Nguyệt thị rồi. Muốn quay về Tề quốc à…” Hắn dừng một chút, hơi thở đều đặn, như là thϊếp đi. “Đợi ta và tộc Hung Nô hạ ba thành Tây Bắc của Tề quốc đi, lúc đó nàng muốn về lúc nào thì về lúc ấy. Còn có… con của chúng ta…”
Hắn còn nói gì đó nữa, nhưng ta không lọt tai nổi.
Quanh tai ta, quanh đầu ta chỉ còn lại câu cuối cùng kia của hắn: đợi hắn và tộc Hung Nô hạ ba thành Tây Bắc của Tề quốc, đợi hắn và tộc Hung Nô hạ ba thành Tây Bắc của Tề quốc…
Chút rung động vì sự ân cần của hắn biến mất không còn sót lại chút gì, chỉ chừa lại lạnh lẽo cùng tuyệt vọng thê lương.
Đây là cái giá khi ngươi thỏa hiệp, Khương Mân Quân.
Ngươi mềm lòng với hắn và Tang Ca, chính là đẩy Tề quốc vào vực thẳm. Bọn họ sẽ không nương tay với ngươi chút nào, thậm chí có khi còn biến ngươi thành tế phẩm để tăng sĩ khí cũng nên.
Ta lẳng lặng nhìn nam nhân đang say rượu ngủ trước mặt, lại liếc mắt nhìn thanh chủy thủ dùng để cắt thịt ở trên bàn.
Đó là bảo bối Hốt Hãn Tà vơ vét từ nơi khác, trên cán khảm lưu ly bảo thạch, hắn thấy đẹp liền mang đến cho ta. Ta đứng dậy bước đến bên bàn, từ từ rút thanh chuỷ thủ ra, lưỡi dao phát ra ánh sáng lạnh băng. Ta nhìn bóng mình phản chiếu trên lưỡi dao, đột nhiên không dám nhìn lại dáng vẻ của mình lúc này.
Ta hơi run rẩy, quay đầu nhìn Hốt Hãn Tà đang nằm trên tháp— không hề đề phòng, vừa ngủ vừa thở đều đều. Ta chỉ cần đâm xuống một đao lên cổ hắn, máu tươi của hắn sẽ phun ra, mà hắn không có cơ hội nào để phản kháng.
Chỉ cần một đao, rồi mọi chuyện sẽ ổn.
Ý nghĩ điên cuồng này nhảy loạn trong đầu ta, ta không thể tưởng tượng được nếu Nguyệt thị và tộc Hung Nô thật sự liên thủ xuôi Nam đánh Tề quốc, Tề quốc của ta sẽ thành thể nào? Cuộc đời sau này của ta sẽ còn ý nghĩa gì sao?
Giờ gϊếŧ Hốt Hãn Tà, uy hϊếp với Tề quốc sẽ biến mất sao? Tây Lễ vương không nguy hiểm à? Nếu hắn kế vị, có thể giống như Hốt Hãn Tà, nhân nhượng ta, cưng chiều ta không?
Hốt Hãn Tà, thật sự cưng chiều ta sao?
Ta rút chủy thù lại, lau hết nước mắt trên mặt đi, bước đến cạnh Hốt Hãn Tà. Hắn ngủ rất ngon, hồn nhiên không biết người trước mặt vừa có ý định muốn gϊếŧ hắn.
Ta thay quần áo, đắp chăn lên, nằm bên người hắn, vuốt ve cái bụng mới nhô ra một chút của ta. Nhịp tim của Hốt Hãn Tà vang dội bên tay, nước mắt ta không tự chủ được mà rơi như mưa—
“Các cô sông Hán dạo chơi, đoan trang chẳng thể trao lời cầu mong.
Kìa con sông Hán mênh mông, chớ toan lặn lội mà hòng vượt qua.”
***
Tang Ca lại đến tìm ta, bị ta bắt học tới mười ngàn chữ Hán, nàng rốt cuộc cũng chịu không nổi, ngang ngược muốn kéo ta ra thảo nguyên cưỡi ngựa một vòng.
Ta tránh khỏi bàn tay nàng, lắc đầu cự tuyệt.
Tang Ca tức giận nói: “Sao cô lại không đi? Chúng ta có thỏa thuận mà, cô đổi ý à?”
Ta không nói lời nào, quay người bước lại chỗ giá sách.
Tang Ca không khỏi phân bua, vội giữ chặt tay ta rồi hét to: “Hôm nay cô không đi cũng phải đi! Phải đi cưỡi ngựa với ta!”
Ta bị lôi ra khỏi lều, A Nhã đứng bên cạnh. Ta liếc mắt nhìn con bé một cái, A Nhã cũng nhìn ta, cung kính hành lễ.
“Đại Yên thị, thϊếp thân thật sự không…”
“Ai nha, ta biết cô không cưỡi ngựa được rồi, nên ta mới dạy cô nè.” Tang Ca cười sảng khoái, vẫy tay với người hầu: “Đi, mang Hắc Vũ đến đây.”
Con ngựa đó là sau hôm sinh thần, Hốt Hãn Tà ban cho Tang Ca. Vóc dáng cao to, lông mao đen tuyền, nghe nói ngày có thể đi được ngàn dặm không biết mệt.
Tang Ca nắm lấy dây cương, bảo ta ngồi lên. Ta dè dặt nhìn nàng, nàng khoát vai ta, hưng phấn nói: “Ngồi lên đi, con ngựa này ta còn chưa cưỡi qua đâu!”
Tang Ca nhìn như một đứa trẻ, có thứ gì ngon cũng muốn chia cho bạn bè một ít. Lễ vật đêm đại hôn cũng thế, giờ dạy ta cưỡi ngựa cũng thế. Nàng vươn tay về phía ta: “Đến đây đi, đưa tay cho ta, ta đỡ cô lên, đừng sợ.”
Ta giữ yên ngựa, có chút không nỡ.
“Mau, đưa tay cho ta nào.” Nàng lại vươn tay tới trước mặt ra.
Ta hít sâu một hơi, được nàng đỡ mà leo lên lưng ngựa.
“Cô nhớ phải giữ chắc yên ngựa biết chưa.” – nàng dặn dò.
Tang Ca dắt Hắc Vũ chở ta đi dọc theo triền núi, nàng quay lại nhìn ta: “Sao rồi? Cũng không quá khó đúng không?”
Ta nhìn nàng, cười khổ gật đầu: “Cũng ổn.”
“Đi, cô nắm dây cương từ từ đi đi. Hắc Vũ ngoan lắm, cô đừng sợ.” Nàng trả dây cương lại cho ta, ta nhận lấy, mồ hôi đổ ròng ròng dưới chân, tim đập như trống trận.
“Ta đi ngay phía sau cô, chúng ta xuống dưới chỗ sườn núi đi.”
Ta không đáp lời, trước mặt là thảo nguyên và đồi núi mênh mông, xa xa là tuyết trắng vô ngần. Núi tuyết như hòa làm một thể với bầu trời, phía sau đó là quê nhà mà ta không với tới.
Ta hồi thần, bắt lấy dây cương, từ từ di chuyển.
Tang Ca đứng phía sau thấy ta có thể cưỡi chầm chậm thì vui vẻ kêu lên: “Không biết cô thông minh thế đấy! Cô cưỡi chậm một chút thôi, không phải người Hán thường nói dục tốc bất đạt sao… Từ từ! Cô, cô, giữ lấy dây cương mau lên— Khương Mân Quân—”
Giọng Tang Ca càng ngày càng xa, rút mấy cây châm đâm vào cổ Hắc Vũ ra, ôm nó chạy như bay trên lưng chừng núi. Doanh trại càng lúc càng gần, ta nhắm chuẩn chỗ triền núi thấp nhất, lại đâm cho Hắc Vũ một châm. Nó điên cuồn vùng vẫy, như muốn hất ta xuống khỏi lưng ngựa.
Ta rất sợ. Cho dù ta đã nhắm chuẩn chỗ triền núi thấp nhất, ta vẫn rất sợ. Người trong doanh trướng nghe thấy tiếng đổ hết ra ngoài, Hốt Hãn Tà cũng chui từ trong lều ra. Ta thấy bóng dáng của hắn thì buông cổ Hắc Vũ ra.
Đau quá.
Cho dù đang là mùa hạ, đồng cỏ Nguyệt thị có đủ nguồn nước nên tươi tốt, ta bị Hắc Vũ hất từ trên lưng ngựa xuống dưới, khoảng khắc ngã lên mặt đất vẫn rất đau. Giống như dùng đao chặt hết từng cái xương, lục phủ ngũ tạng đều bị nghiền nát.
Ta nghe thấy tiếng đám người thét chói tai, tầm mắt ngày càng mơ hồ. Một dòng nước ấm áp chảy từ cơ thể ta ra ngoài, hình như có người bế ta dậy. Ta đau quá, đến mở mắt xem là ai cũng không được.
Ta nhìn thấy một màu tuyết trắng xóa, phụ thân đang ngồi viết chữ trên nền tuyết.
Ta bước qua, ngồi xổm bên người phụ thân, hỏi: “Phụ thân, người đang viết cái gì vậy?”
Người hỏi ta: “Niệm Niệm, con biết sao phụ thân lại đặt cho con tên này không?”
“Mân, là ngọc quý.” Ta trả lời.
“Không phải, Mân chỉ là thứ đá đẹp như ngọc thôi.”
“Là đá thôi sao?” Ta đau lòng hỏi lại.
Phụ thân không nói tiếng nào, người ôm ta vào l*иg ngực, an ủi ta như trước đây vậy: “Niệm Niệm của ta ấm ức rồi.”
Ta muốn khóc, nhưng nước mắt không chảy ra nổi.
“Niệm Niệm biết sao con muốn về nhà không?”
“Con biết, ở nhà có mẫu phi.”
“Nhưng mà… nếu con đi theo cha, sẽ không được thấy mẫu phi nữa.”
Không biết sao ta lại đau nhói, không chỉ đau lòng, mà cả người đều rất đau.
“Niệm Niệm, con còn muốn đi theo cha sao?”
Ta không nói nữa, mở mắt ra, tuyết trắng, cha, toàn bộ đều biến mất, chỉ còn người hầu qua lại trong căn phòng nồng nặc mùi máu.
“Công chúa… Công chúa… Người rốt cuộc cũng tỉnh rồi…” Ngọc Đường quỳ gối bên cạnh, khóc không thành tiếng.
Tào Lô đổ mồ hôi đầy đầu, thấy ta rốt cuộc cũng tỉnh thì thở dài hổn hển, nước mắt rơi không ngừng được.
Phía sau tấm bình phong làm từ da thú ta mơ hồ thấy bóng dáng Hốt Hãn Tà, hắn đang nói với người khác cái gì đó.
Ngọc Đường vội vàng bước qua bình phong báo cho Hốt Hãn Tà: “Thiền vu, phu nhân đã tỉnh.”
Hốt Hãn Tà đưa tay cắt ngang lời người kia nói, bước qua bình phong leo lên giường. Hắn nhẹ nhàng nắm đôi tay của ta, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, như sợ dọa ta chạy mất: “Còn đau không? Đau chỗ nào? Nàng nói ta biết.”
Ta nói không thành tiếng, tay cũng run nhè nhẹ. Ánh mắt ta đưa xuống phía dưới, nhìn hơn nửa ngày mới thốt ra mấy chữ: “Bụng… đau…”
Hốt Hãn Tà cúi đầu không nói lời nào, hắn sờ đầu ta, trấn an nói: “Không sao, Tào Lô nói nàng sẽ không sao.”
Ta hiểu cực kì rõ trong lòng, vẫn phải nhíu mày với hắn— rốt cuộc có chuyện gì vậy?
Hốt Hãn Tà vẫn im lặng.
Ta nhìn hắn, vẻ mặt từ từ hiểu rõ— ta đã đoán được rồi, chàng vẫn không nói cho ta sao?
Hắn vẫn không nói tiếng nào, chỉ hôn nhẹ lên trán ta: “Ngủ đi. Tối nay ta lại đến thăm nàng.”
***
Tào Lô kiểu gì cũng không nghĩ tới ta sẽ làm ra loại chuyện thế này. Nàng chăm sóc ta vài ngày, đợi người ta khỏe lên đôi chút, thừa dịp trong lều không có ai mà bước vào giường hỏi ta: “Công chúa, người tội gì phải thế?”
Ta ngơ ngác nhìn lên trần nhà, thản nhiên hỏi: “Hốt Hãn Tà và Tang Ca sao rồi?”
Tào Lô cúi đầu, thì thào: “Ầm ỉ vài ngày, Đại phi cũng không nhịn được. Công chúa, nếu người muốn ly gián Nguyệt thị và tộc Hung Nô vẫn còn cách khác… Tội gì giày xéo bản thân như thế…”
“Nguyệt thị và tộc Hung Nô dựa vào lợi ích, ta không thể ly gián chỗ nào. Trừ phi… tộc Hung nô muốn nhúng chàm vào người thừa kế Nguyệt thị.”
Tào Lô nhìn ta, che mặt rơi nước mắt, nói không ra lời.
Ta vuốt cái bụng trống rỗng, giọng run rẩy: “Là con trai hay con gái?”
Tào Lô thở dài: “Là một công chúa.”
Nước mắt ta không nhịn được mà rơi, là một công chúa, là một tiểu cô nương, chỉ còn sáu tháng nữa ta đã có thể thấy con bé chào đời, ta có thể nhìn thấy dáng dáng vẻ của nó, có thể nghe nó gọi một tiếng mẹ ơi.
Thế nhưng ta lại lợi dụng nó, gϊếŧ chết nó.
Ta lấy chăn che nửa mặt, không biết nói cho mình nghe hay nói cho Tào Lô nghe: “Ta bỉ ổi quá.”
Mặc kệ thế nào.
Hốt Hãn Tà đến thăm ta, mỗi câu ta nói với hắn đều phải uốn lưỡi bảy lần—
“Chàng đừng trách đại Yên thị, đến ta còn không biết.”
“Đại Yên thị thực tâm đối xử tốt với ta, chàng đừng giận nàng ấy làm gì.”
“Nàng là ngũ công chúa của tộc Hung Nô, chàng cãi vả với nàng, ai cũng không tốt.”
Ta nói nhiều với hắn như vậy, mỗi một câu đều mang theo mục đích. Ta làm như vô tình nhắc đến lúc trước ta không biết mình nghén, ngây ngô ngơ ngác. Ta nhớ trong đống lời nói đó, chỉ có một câu là thật—
“Hốt Hãn Tà, ta thật sự đau quá.”