Cận Liệt toàn thân đều mặc đồ da, so với ngày thường lại càng thêm tà khí. Đặc biệt nhất vẫn là thời điểm ánh đèn chiếu đến trên người hắn, Cận Liệt nở một nụ cười tựa như ác ma dụ dỗ con người sập bẫy.
Lan Tư chỉ liếc hắn trong chốc lát rồi lại nhìn về phía khán đài nghiêm túc xem Thôi Kỳ phát biểu, bàn tay nhỏ hơi đẩy hắn ra nói.
“ Đừng ngồi gần tôi như vậy”.
“ Sợ cái gì! Thôi Kỳ hiện tại cũng không ở bên cạnh cậu. Lan Tư, chúng ta ra ngoài chơi đi, tôi đưa cậu đi đưa xe đảm bảo chơi rất vui”.
Không đợi Lan Tu cự tuyệt Cận Liệt đã đem cậu kéo lên, cánh tay túm lấy cổ cậu xoa nhẹ cưỡng bánh hướng về phía cửa đẩy đi. Lúc này buổi lễ cũng đã sắp hạ màn, đám học sinh chưa đã thèm lũ đυ.c sôi nổi kéo nhau đứng lên múa máy bật đèn pin điện thoại hò hét cũng thuận lợi đem thân ảnh của hai người che lấp. Lan Tư vội vàng đem đầu nhìn về phía đài biểu diễn ý đồ hướng Thôi Kỳ cầu cứu,
Tuy nhiên nơi đó bây giờ chỉ còn nhấp nhô chật kín đầu người, đến bóng dáng của hắn cậu cũng không nhìn thấy. Các học sinh chen nhau tiến lên để chụp lại ảnh kỉ niệm nên nhóm của Thôi Kỳ không biết đã bị đẩy đến nơi nào.
Cái tên Cận Liệt này như thế nào lại chọn đúng thời điểm như vậy, thật là phiền toái mà!
Cậu bị hắn ta cưỡng chế lôi ra khỏi nhà văn hóa, những âm thanh ồn ào cùng tiếng hò hét cũng trở nên xa dần. Hai bên đèn đường đem tĩnh lặng đường phố nhuộm thành một tầng ánh sáng nhàn nhạt, xung quanh ngoài họ ra cơ hồ không còn ai khác.
Lan Tư rất không cao hứng ném ra Cận Liệt tay sau đó xoay người hướng về phía nhà văn hóa chạy đi, thái độ lẫn biểu cảm không che dấu nổi sự sốt ruột.
“ Cậu đừng có làm như vậy nữa, A Kỳ không thấy tôi sẽ lo lắng!”.
Cận Liệt chặn đường đi của cậu lại, hắn đứng ngược sáng khiến cả khuôn mặt chìm trong bóng tối thanh âm khó có khi đứng đắn.
“ Lan Tư, cậu theo tôi đi, Thôi Kỳ tên điên kia vừa hung vừa tẻ nhạt, còn tưởng nuôi nhốt cậu như chim hoàng yến, hắn chính là bị bệnh tâm thần”.
“ Cậu mới bị bệnh tâm thần”.
Lan Tư tức giận phản bác lại, cậu vòng sang bên phải hắn định trở lại hội trường nhưng con người này vẫn cứ thích chắn đường, Lan Tư vòng qua bên nào hắn liền đứng chắn ở bên đấy, quyết tâm không cho cậu rời đi,
Lan Tư cuối cùng vẫn bị chọc cho sinh khí, cậu ngẩng đầu trừng mắt nhìn đối phương, nhưng lại chẳng có tý hung ác nào mà ngược lại càng giống mèo con đang xù lông dơ móng vuốt nhỏ lên, không biết bản thân có bao nhiêu chọc người thèm muốn lại tự cho bản thân là lợi hại, nhưng kì thực trong miệng toàn mùi sữa ( ý nói ẻm yếu còn thích ra gió)
Thiếu niên tiếng nói ngây ngô nhưng mang theo sự tức giận không thể áp, bàn tay nhỏ cố sức đẩy l*иg ngực của hắn nhưng lại chẳng có xe dịch tý nào:” Cận Liệt, cậu tránh ra cho tôi!”.
“ Không thích! Không thích! Tôi không thích đấy, cậu định làm gì”.
Cận Liệt mặt dày đáp lại, lúc này tiếng cười nói ồn ào vang lên ngày một gần, học sinh giống như hồng thủy sắp tràn ra ngoài. Cận Liệt không tiếp tục lằng nhằng nữa, hắn ôm lấy lan Tư hướng về phía cổng trường chạy đi, một bên cố ý chỉ về hướng rừng cây âm u phía xa xa thấp giọng đe dọa.
“ Cậu mà la lên tôi sẽ lập tức đem cậu vào trong kia thao đến khi cậu khóc ra tiếng mắt sưng húp đi không nổi mới thôi! Lan Tư cậu nghe hiểu mà đúng không.”
Bàn tay ở trên đầu vai Lan Tư tăng thêm chút lực đạo như một cục đá khổng lồ ép tới mức cậu không tránh thoát được, cậu cắn cánh môi dưới hoảng loạn ánh mắt nhìn về phía Cận Liệt mang theo vài phần sợ sệt, sau đó lại nhút nhát nhỏ giọng cầu xin.
“ Tôi đi theo cậu là được, cậu đừng làm như thế, tôi rất sợ”.
Cận Liệt sớm đã bị xem đến mềm nhũn, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác muốn bảo vệ cậu không để ai khác làm tổn thương đến cậu. Hắn thả lỏng lực đạo ngữ khí cũng trở nên cực kỳ ôn nhu.
“ Tôi thực sự chỉ muốn mang cậu ra ngoài chơi một chút thôi, Thôi Kỳ dựa vào đâu mà hạn chế tự do của cậu chứ, cậu không thể chịu đựng cậu ta mãi như thế được!”.
Hắn bỗng nhiên dừng lại một chút, âm thanh càng nhẹ giống như thủ thỉ hỏi cậu:” Lần trước hôn môi sự tình cậu ta có khi dễ cậu không, tôi thực sự không có cố ý”.
Biết hắn sẽ khi dễ tôi mà cậu còn làm thế?
Lan Tư nhấp khẩn môi dời đi tầm mắt sau đó chầm chậm lắc đầu.
Cận Liệt không tiếp tục hỏi về chuyện đó nữa, hắn bắt đầu chuyển đề tài nói về mấy chuyện xảy ra trong trường mục đích là dỗ cậu vui vẻ, chờ tới lúc đến cổng trường sau đã có một hàng xe phân khối lớn đợi sẵn, dọa cho Lan Tư một trận mô hôi hột, cậu sợ tới mức tránh ở sau lưng Cận Liệt không dám lo đầu ra:” Nhiều người quá, tôi không muốn đi nữa”.
Cận Liệt xoa đầu cậu cười nói:” Không có việc gì, họ đều là anh em của tôi”.
Lan Tư từ phía sau hắn lộ ra nửa khuôn mặt nhìn qua, cậu có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy diện mạo của họ, khác với tưởng tượng những người này ăn mặc rất đứng đắn thậm chí có chút ngầu, cũng không xăm mình hay hút thuốc giống như trong TV. Bên trong đội ngũ còn có mấy gương mặt quen thuộc, hình như họ thuộc đội bóng đi cùng với Cận Liệt vài hôm trước.
Sắc trời tối hẳn, đám thiếu niên choai choai cố ý đợi cho học sinh ra hẳn mới lớn tiếng kêu Lan Tư hai tiếng “ chị dâu”, thanh âm vừa vang vừa xa khiến cậu ngượng chín mặt. Cậu bị cận Liệt kéo ra ngoài giới thiệu với mấy anh em của hắn, bọn họ sau khi nhìn thấy mặt Lan Tư đều thất thần, ánh mắt không che dấu nổi sự kinh diễm. Sau đó ngoài ầm ĩ hỗn loạn âm thanh ra còn xen lẫn một vài câu nói chứa đựng sự ghen ghét.
Cận Liệt chân dài sải bước đến một chiếc xe phân khối màu đen ngồi lên sau đó đưa mũ bảo hiểm trắng cho cậu, hắn ngẩng cao cằm tựa như một con khổng tước nói:” Lên xe! Ngồi sau ôm chặt tôi”.
Lan Tư không muốn ngồi liền mũ cũng không chịu cầm, cậu nhăn mũi hỏi hắn:” Đừng có nói tôi là người đầu tiên được ngồi lên ghế sau xe của cậu nhé”.
Cận Liệt sờ sờ mũi, bộ dáng giống như không cẩn thận bị nói trúng, hắn nghiêng đầu cười rộ lên thời điểm đều mang theo chút tà khí, chuẩn hình mẫu mà nữ sinh thường thích, hắn bắt đầu dụ dỗ cậu.
“ Tôi thề rằng cậu chính là người duy nhất được ngồi ở vị trí này, cũng chỉ có thể là cậu thôi”.
“ Tôi mới không thèm, chính cậu tự đi mà ngồi một mình”.
Sau khi nói xong Lan Tư liền nhân lúc hắn còn đang ngồi trên xe không đuổi kịp liền chạy đi, phía sau ngay lập tức vang lên âm thanh tức hộc máu của Cận Liệt sau đó là tiếng bước chân đuổi theo ngày càng gần.
Cổng trường không có đèn nhưng một loại các loại đèn xe máy lại đem cậu chiếu ra rõ ràng, cậu một bên hoảng loạn chạy một bên ngoái đầu về sau nhìn nên không may đυ.ng phải l*иg ngực của ai đó, Lan Tư ăn đau kêu một tiếng, ngay lập tức âm thanh của Thôi Kỳ từ đỉnh đầu vang lên không thèm che dấu phẫn nộ cùng tức giận.
“ Sao em lại ở đây mới rời mắt khỏi em một lúc thôi liền đã chạy theo người khác đến đây rồi!”.
Lan Tư ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của hắn liền đem mọi tội trạng đẩy lên người của Cận Liệt, cậu ủy khuất ôm lấy hắn cáo trạng nói.
“ Là Cận Liệt một hai phải kéo em đi, em căn bản không muốn để ý đến hắn, muốn tìm anh cứu em nhưng mà người đông quá em lại không tìm được”.
Thôi Kỳ đã chứng kiến hết thảy nên tự nhiên hắn liền tin lời mà Lan Tư nói. Ánh mắt hắn lạnh như băng hướng về phía Cận Liệt lườm một cái, dù cách một khoảng xa đi chăng nữa thì hàm ý lạnh thấu xương của nó cũng không giảm. Thôi Kỳ ôm lấy Lan Tư lạnh giọng hỏi.
“ Cận Liệt, lần trước giáo huấn cậu chẳng lẽ không nhớ rõ sao, một hai phải tìm Lan Tư kiếm chuyện là như thế nào”.
Cận Liệt đút hai tay vào túi quần trên mặt đã không còn ý cười ngược lại lạnh như tiền nói:” Ngươi dãy nảy lên như vậy làm gì, Thôi Kỳ, cái gì cũng phải có giới hạn của nó, Lan Tư căn bản không thích cậu, cậu như vậy phải gọi là cưỡng ép cậu ấy, cho nên chúng ta nên cạnh tranh công bằng”.
“ Em ấy vốn dĩ là của tôi”.
Thôi Kỳ ném xuống những lời này liền muốn mang theo Lan Tư rời đi nhưng làm gì có chuyện Cận Liệt lại chịu ngầm bồ hòn như thế, hắn ta nở nụ cười ác liệt hướng về phía Thôi Kỳ kɧıêυ ҡɧí©ɧ làm hắn dừng bước chân.
“ Cậu sợ à, có muốn đua xe với tôi một lần không? Người nào thắng sẽ có được Lan Tư”.
Cánh tay đang ôm Lan Tư của Thôi Kỳ siết chặt lại một chút, hắn khí áp quanh thân đều thấp xuống. Vài giây sau , Thôi Kỳ giương mắt nhìn về phía Cận Liệt ngữ khí lãnh vô cùng.
“ Được thôi”.