Hai người trở về lớp thời điểm vừa đúng lúc tiết học cuối bắt đầu, thầy giáo nhìn thấy lan Tư đi khập khiễng liền cho rằng chân cậu bị thương nặng. Ông tri kỷ hỏi thăm sau đó khuyên cậu trở về kí túc xá nghỉ ngơi, Lan Tư đang rất khó chịu bước đi thôi cũng gian nan nên khi nghe vậy liền hướng thầy giáo cảm kích cười.
Thôi Kỳ sắc mặt bình tĩnh chặn lại ánh mắt thất thố của thầy giáo, hắn lấy lí do đưa lan Tư trở về để rời khỏi lớp học, không ngờ thầy giáo cũng gật đầu đáp ứng rồi, chỉ là sắc mặt anh có chút thất thần.
Trên đường về kí túc xá, Thôi Kỳ đều làm mặt lạnh không nói lời nào, lan Tư vẫn còn đau nên đi rất chậm, cậu vừa động một tý chất lỏng liền chảy ra tẩm ướt cả đũng quần, cảm giác xấu hổ khiến cậu không dám bước tiếp, chỉ biết ủy khuất đứng ở bên đường nước mắt như vỡ đê xoạch xoạch rơi xuống.
Thôi Kỳ trầm mặc đứng nhìn chằm chằm cậu trong chốc lát, cuối cùng vẫn mềm lòng đem Lan Tư ôm lên, Cậu nằm gọn trong lòng hắn khóe môi trộm cong lên như mèo trộm được cá.
Trở lại ký túc xá sau, Thôi Kỳ liền một đường ôm cậu vào thẳng phòng tắm tắm rửa, lúc ra tới Lan Tư đã mệt đến nỗi ngủ quên rồi, bộ dáng thiên chận lại trẻ con vừa đáng yêu vừa đáng đánh. Nếu để ý kĩ còn nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ của cậu, ánh mắt Thôi Kỳ dần nhu hòa xuống, hắn đem cậu ôm đến trên giường của chính mình. Hắn giống như bị nghiện ngồi nhìn chằm chằm Lan Tư trong chốc lát rồi mới nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, âm thanh nhẹ đến gần như biến thành tiếng nỉ non mang theo mười phần chiếm hữu cố chấp.
" Lan Tư".
Cậu thỏa mái ngủ một giấc dài ngọt lành, đến khi tỉnh lại đã là buổi tối, Lan Tư xoa mắt ngồi dậy đau nhức địa phương đã tốt hơn rất nhiều, nhưng cậu vẫn ăn vạ trên giường.
" A Kỳ?".
Cậu nghi hoặc gọi hai tiếng vẫn không có người trả lời, trong lúc Lan Tư còn đang do dự xem có nên xuống tìm hay không thì Thôi Kỳ từ bên ngoài mở cửa bước vào, trong tay còn xách theo một hộp cơm nóng hổi. Lan Tư nuốt nước miếng trông mong nhìn hắn, cộng thêm vẻ ngoài gần như hoàn hảo càng khiến cậu trông giống một con sủng vật xinh đẹp.
Hộp cơm vừa được mở ra mùi thơm liền bay tới, Thôi Kỳ vậy mà lại mua cơm gà rán mà Lan Tư thích nhất. Hắn không ăn mà ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm cậu, Lan Tư liếc hắn mấy cái mơ hồ hỏi:" Anh không ăn cơm sao?".
Thôi Kỳ đơn giản trả lời:" Tôi đã ăn qua ở nhà ăn !".
Lan Tư nga một tiếng liền không hỏi nữa chú tâm đem cơm gà ăn sạch sẽ, Thôi Kỳ ngồi cạnh biết điều rút khăn giấy khom lưng lau miệng cho cậu, ly gần như vậy nên Lan Tư dễ dàng phát hiện trên má hắn có một vệt tím, cậu không kìm lòng được nên hỏi:" Trên mặt anh là bị sao vậy? anh cùng người khác đánh nhau sao?".
Thôi Kỳ đem rác trên bàn thu dọn sạch sẽ rồi mới nhìn cậu nhàn nhạt nói:" Sau này đừng đi trêu chọc Cận Liệt!".
Lan Tư lúc này mới hiểu rõ hắn vừa mới đi tìm Cận Liệt đánh nhau, sau đó mới tiện đường mua cơm cho cậu. Nhận thấy tâm trạng Thôi Kỳ không tốt cậu liền rụt rụt đầu ngoan ngoãn ngước mắt nói:" Là cậu ta khi dễ em trước, em mới không thèm đi trêu chọc!".
Bên ngoài thì nói vậy, nhưng trong lòng lan Tư lại đang nghĩ cách lợi dụng Cận Liệt để kí©ɧ ŧɧí©ɧ Thôi Kỳ, chàng trai này quả thực có tiềm lực to lớn, rất phù hợp để kéo giá trị thù hận. Lúc nãy, khi Cận Liệt nhân cơ hội sờ mông cậu trên sân bóng, hệ thống liền nhắc nhở cảm xúc của Thôi Kỳ đang giao động kịch liệt. Cho nên khả năng cao cậu ta chính là nhân vật mấu chốt giúp Lan Tư hoàn thành nhiệm vụ sớm hơn dự kiến.
Sau chuyện ngày hôm đó, Thôi Kỳ liền hết giận, hắn vẫn như cũ dính lấy Lan Tư như hình với bóng , đi đâu cũng phải cùng nhau. Có nhiều lần Lan Tư nhìn thấy Cận Liệt đang đứng ở đằng xa nhưng sợ Thôi Kỳ sẽ nổi giận nên đành làm bộ như không thấy.
Mỗi dịp " Chung Tử" tới, nhà trường sẽ tổ chức một buổi biểu diễn văn nghệ để chào mừng, Thôi Kỳ nằm cũng trúng đạn bị chọn làm người chủ trì chính, nên mỗi lần tan học hắn đều phải lưu lại phòng tập để tập luyện, lan Tư cũng bị mời tham gia mấy cái tiết mục nhưng cậu cậu đã từ chối. Thôi Kỳ cũng không muốn cậu tham dự nên ngày nào Lan Tư cũng phải đợi hắn, lúc nào nhàm chán cậu sẽ lấy sách ra đọc.
Trước ngày biểu diễn, phòng nghệ thuật chật kín người đến luyện tập, lan Tư không có chỗ ngồi nên Thôi Kỳ để cậu trở về kí túc xá trước. Khó có một dịp được tự do nên cậu liền gật đầu đáp ứng, lan Tư đợi đến khi Thôi Kỳ đi hẳn mới dám vui vẻ rời khỏi, cậu không về kí túc xá ngay mà tính toán sẽ đi dạo xung quanh trường.
Lúc xuống cầu thang, lan Tư vô tình đυ.ng phải một nhóm thanh thiếu niên mặc quần áo bóng rổ ồn ào đi lên, cầm đầu đoàn người không ai khác ngoài Cận Liệt. Cậu dừng bước chân do dự không biết có nên tránh đi hay không, động tác của cậu rơi vào mắt Cận Liệt lại biến thành Lan Tư cố tình muốn tránh mặt hắn. Cận Liệt ngả ngớn huýt sáo đút hai tay vào túi quần đi tới nói.
" Nha! tiểu bằng hữu hôm nay đi một mình?".
Lan Tư nhấp nhấp môi xoay người chuẩn bị hướng về phía kí túc xá chạy, không ngờ cận Liệt liền dùng ba bước đã đuổi kịp, hắn chân dài đi nhanh chẳng mấy chốc đã đứng chắn trước mặt cậu, tay vỗ vỗ bóng rổ tà khí mà cười nói:" Chạy cái gì! Lần trước đυ.ng phải cậu còn chưa kịp xin lỗi, không bằng tôi mời cậu một bữa cơm. Thấy thế nào?".
Lan Tư quả quyết lắc đầu cự tuyệt:" Không được! tôi muốn đợi a Kỳ cùng nhau ăn cơm chiều, cậu tránh ra!".
Cận Liệt không chịu làm theo, Lan Tư mím môi ý định luồn sang bên cạnh trốn, không ngờ những đội viên bóng rổ khác đều đã không tiếng động đứng vây quanh cười hì hì khuyên cậu nên đi ăn cùng Cận Liệt.
Các nam sinh đều thuộc dạng cao lớn, đứng sát lại gần nhau nhìn không khác gì một bức tường thịt , bao nhiêu ánh mắt đổ dồn lên gương mặt xinh đẹp của Lan Tư, du͙© vọиɠ trắng trợn không chút che lấp ùn ùn tỏa ra. Người bọn họ toàn là mùi mồ hôi vừa nùng vừa liệt lại huân người không thở nổi. Lan Tư rất không vui nhíu mày nhăn mi nói:" Các cậu thúi quá! tránh xa tôi ra một chút!".
Cận Liệt liếʍ răng nạnh của mình nở một nụ cười lưu manh duỗi tay cường ngạnh nắm lấy cánh tay mềm thụp của cậu, sau đó thân mật ôm lấy vai Lan Tư dúi vào l*иg ngực của mình:" Vậy bé con chịu khó chờ anh đây tắm rửa một cái rồi chúng ta cùng đi ăn cơm nhé!".
" Tôi không muốn cùng cậu ăn cơm, buông ra!".
Trừ bỏ Thôi Kỳ, Lan Tư từ trước đến nay chưa gần gũi với ai như thế này, Thôi Kỳ thích sạch sẽ trên người đều là thanh lãnh hương vị . Nhưng Cận Liệt lại trái ngược, cả người hắn tràn ngập mùi mồ hôi, mặc dù không khó ngửi nhưng nó lại đem lại cho Lan Tư cảm giác như bản thân đang bị vây lại trong lãnh địa của hùng thú.
Cận Liệt kí túc xá ở trên tầng hai gần cầu thang, hắn một tay nắm chặt lấy lan Tư, một tay tắc chìa khóa vào ổ nhanh nhẹn mở cửa. Động tác của hắn đặc biệt gấp gáp giống như muốn lôi cậu vào bên trong làm cái gì đó mờ ám sự tình, sau khi cửa được mở ra, Cận Liệt liền đẩy Lan Tư vào trong sau đó quả quyết khóa cửa lại. Hắn cười nham hiểm thong thả lại gần chỗ Lan Tư đang đứng cố ý đè thấp thanh tuyến tạo ra cảm giác vừa nguy hiểm vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
"Thật tốt! Bây giờ chỉ còn có hai người chúng ta".