10: Cô giáo vừa đẩy trứng rung thủ da^ʍ vừa giảng bài
Edit: Wookie
***
Mũi của Dịch Vân Châu thuộc kiểu rất cao, cứ cọ xát huyệt nhỏ của cô như vậy, làm cho cô ngứa ngáy vô cùng.
Hơn nữa, làm chuyện sắc tình như vậy trên sân thể dục, nếu để người khác nhìn thấy sẽ không tốt, cho nên cô vội vàng thúc giục: "Em đừng cọ xát nữa... Không phải muốn nhét trứng rung vào sao? Em nhanh nhét vào đi, cô sợ lát nữa sẽ có người nhìn thấy."
Dịch Vân Châu vừa cọ xát đã thấy nghiện rồi, dù sao cậu cũng chưa từng ngửi qua hương vị dâʍ đãиɠ của phụ nữ, không nghĩ âʍ ɦộ của cô giáo lại da^ʍ như vậy.
Thấy dáng vẻ vội vàng thúc giục của cô giáo, chắc chắn lỗ nhỏ đã ngứa lắm rồi, chỉ hận không thể để cậu cọ nhanh hơn nữa.
Cậu cởϊ qυầи lót của cô giáo xuống, để dưới chân, dùng ngón tay sờ sờ môi âʍ ɦộ của cô.
Da^ʍ thật sự, mới sờ soạng có chút mà dâʍ ɖị©ɧ đã chảy đầy ra ngoài.
Làm cho ngón tay của cậu hơi dính nhớp, cậu còn cảm thấy dính dính ướŧ áŧ như vậy chơi rất vui, nên vẫn còn đang cọ xát lên phía trên.
Diệp Tây lo lắng muốn chết, Dịch Vân Châu sờ soạng một lúc lâu, dùng hai ngón tay tách hai môi âʍ ɦộ của cô ra, để lộ thịt mềm phấn hồng non nớt bên trong, ngày hôm qua còn cách một khoảng, nhưng hôm nay đã có thể đến gần nhìn lỗ nhỏ.
Cậu ngửi được mùi lẳиɠ ɭơ, sau đó nhét trứng rung vào bên trong.
Tròn tròn, nho nhỏ, có hình quả trứng cứ như vậy đút vào trong, Diệp Tây cảm thấy thoải mái rên lên một tiếng.
Dịch Vân Châu chỉ nhét vào, vẫn chưa mở điều khiển từ xa, dù sao thì điều khiển trong tay cậu, cậu thích mở lúc nào thì mở.
Nhưng lúc này cô giáo còn chưa lên lớp, bật bây giờ rất lãng phí.
Nhét vào trong khe huyệt của cô, bên ngoài có một sợi dây nhỏ, nếu muốn rút ra chỉ cần kéo sợi dậy kia là được.
Sau đó, cậu lại mặc qυầи ɭóŧ vào cho cô, rồi sờ soạng quanh mông cô một lúc.
"Hôm nay cô giáo nhét cái này đi. Em đảm bảo cô sẽ rất thích."
Mặt Diệp Tây lúc này đỏ như thiêu đốt, còn trứng rung, nhét vào cả ngày rất khó chịu, đi đường cô cũng sẽ vô thức kẹp chặt chân lại, sợ thứ này sẽ rơi ra ngoài.
Cô cũng không biết có bị người khác nhìn ra cô đi đường có hơi bất thường không.
Chuông vào lớp đúng lúc này vang lên, Dịch Vân Châu không ngăn cản cô, ngược lại còn vỗ mông cô bảo cô vào lớp dạy học.
Tiết đầu tiên là tiết của cô.
Lúc Diệp Tây đi lại rất căng thẳng, nhưng sau khi đã quen rồi, cô không còn cảm thấy bất ổn nữa, nhưng vẫn sợ người khác nhìn ra mình có gì đó khác thường, nên vẫn luôn cố gắng duy trì bình tĩnh.
Cô vào phòng học, mở giáo án, chuẩn bị giảng bài.
Dịch Vân Châu cũng vào lớp, liếc nhìn Diệp Tây, sau đó bật điều khiển từ xa.
Diệp Tây xoay người, vừa định viết chữ lên bảng, đột nhiên trứng rung rung lắc mãnh liệt trong lỗ nhỏ.
Chấn động này không hề nhỏ chút nào mà còn là loại siêu mạnh y như động đất.
Vật kia vẫn đang rung lắc, rung đến mức chân cô cũng nhũn ra. Cô vô thức dựa vào mặt bảng, nhưng trứng rung vẫn không ngừng nảy lên trong lỗ nhỏ.
Chân cô đều đã mềm nhũn, rung lắc quá nhanh nhưng rất sướиɠ.
Giống như có rất nhiều vật nhỏ đang khuấy động bên trong lỗ nhỏ, cô kẹp chặt hai chân, ngứa quá, cảm giác này làm cho cô rất khó chịu, chỉ có thể kẹp chặt chân hơn nữa để giảm bớt.
Vật nhỏ bên trong vẫn không ngừng rung, cô cũng không có cách nào, suýt chút nữa thì rên ra tiếng.
Sướиɠ quá... Thoả mãn quá...
Lỗ nhỏ bị chơi, cô rất muốn được rêи ɾỉ phóng đãng.
Dịch Vân Châu hưởng thụ dáng vẻ dâʍ đãиɠ của cô giáo.
Cô thật sự quá da^ʍ, bị trứng rung chơi sướиɠ đến mức dựa vào bục giảng, chân mềm nhũn.
Cậu ở góc đầu tiên, vị trí này có thể nhìn thấy Diệp Tây kẹp chân trên bục giảng, chắc cô đang siết chặt lỗ nhỏ, nhưng chơi rất vui.
Diệp Tây cũng cảm thấy mình quá lẳиɠ ɭơ.
Cô cố gắng bình tĩnh, giảng bài cho mọi người.
Nhưng học sinh căn bản chẳng muốn nghe giảng, đến lớp toàn dựa đầu vào bàn ngủ, cho nên không ai nhìn thấy sự bất thường của cô.
Chỉ có một mình Dịch Vân Châu, nhìn rất rõ ràng.
Dịch Vân Châu thấy cô còn có thể bĩnh tĩnh giảng bài, nhắn tin nhắn qua WeChat cho cô.
"Lỗ nhỏ cô giáo nhét trứng rung mà vẫn có thể giảng bài được. Vậy cô nhanh vén váy lên lộ huyệt, vừa đẩy trứng rung tự an ủi vừa giảng bài cho chúng em đi."
Diệp Tây liếc tin nhắn mới, nhìn thấy chỉ thị hoang đường này, tức giận trừng mắt nhìn cậu.
Dịch Vân Châu thấy cô tức giận, gửi cho cô mấy bức ảnh chụp.
Là ảnh chụp lỗ nhỏ của cô ngày hôm qua.
"Nếu cô không làm theo, em sẽ chia sẻ mấy tấm ảnh này ra ngoài."
Diệp Tây nghĩ dù sao bây giờ rất nhiều học sinh đã ngủ hết rồi, cũng không có ai nhìn thấy, chỉ có vị trí của Dịch Vân Châu thấy được.
Cho nên, cô duỗi tay xuống dưới người, vén váy lên, kéo qυầи ɭóŧ xuống một chút.
Tay cô đặt trên khe huyệt, kéo dây trứng rung, đẩy ra đẩy vào thủ da^ʍ.
Lén làm chuyện này trên bục giảng, trong khi bên ngoài vẫn bình tĩnh giảng bài cho học sinh.
......