Buổi chiều, Đường Á Nam chiếm đoạt bàn ghế Chu Hạo học bài.
Chu Hạo ngồi dưới tấm thảm lông nhung phía sau cô, dựa lưng vào giường, tay ôm laptop. Trên màn hình tinh thể lỏng hiển thị một nhân vật hoạt hình đang điều khiển xe đua phóng nhanh vèo vèo vượt qua các chướng ngại vật, dễ dàng giữ vững phong độ mà dừng ở vạch về đích.
Chơi xong một ván, Chu Hạo ngẩng đầu.
Mỗi khi học tập Đường Á Nam đều rất nghiêm túc, không nhúc nhích không nói chuyện, im lặng yên tĩnh. Cô ngồi bất động, dường như tất cả tinh thần đều tập trung vào bài làm.
Cậu nhìn bóng lưng cô chăm chú, mãi đến khi bắt đầu ván game thứ hai mới cúi đầu tiếp tục chơi.
Trong phòng yên tĩnh, Đường Á Nam chỉ nghe được tiếng ngòi bút trên trang giấy của mình và tiếng bàn phím thỉnh thoảng truyền từ phía sau.
Cứ thế trong vô thức đã làm xong một đề, chỉ là có khúc mắc trong bài cuối cùng, bất luận cô giải như thế nào đều khác biệt quá lớn với kết quả đúng.
Loay hoay hồi lâu cuối cùng đành chịu thua, quay đầu lại xin trợ giúp: “Chu Hạo, có một bài tớ không biết làm, cậu hướng dẫn tớ được không?”
Chu Hạo nghe thấy tiếng cô, thao tác tay vô tình chậm mất một nhịp khiến xe đυ.ng vào chướng ngại vật.
Đột ngột dừng lại, mấy chiếc xe vốn đang bị cậu bỏ lại phía sau lần lượt từng chiếc vượt qua, trong đó có một chiếc màu vàng khi ngang qua còn cố tình đâm vào cậu một cái.
Chu Hạo đặt máy tính xuống, đứng lên đi đến cạnh Đường Á Nam.
“Không biết làm bài nào?”
“Bài này.” Đường Á Nam chỉ vào đề thi rồi lại giở giấy nháp ra: “Đây là cách làm của tớ, nhưng cứ khi đến đoạn này lại không tính tiếp được, cậu nhìn xem tớ làm sai chỗ nào rồi?”
Cô đứng lên, muốn nhường ghế cho Chu Hạo.
“Không cần, cậu ngồi đi.”
Chu Hao nhìn thoáng qua đề, sau đó cầm đáp án cô viết kiểm tra từng bước, nhanh chóng phát hiện ra vấn đề.
“Chỗ này.”
Cậu đặt giấy nháp xuống bàn, dùng bút đỏ khoanh tròn.
Đường Á Nam ngồi lại xuống ghế, ngẫm nghĩ hồi lâu cũng không nhìn ra vấn đề ở đâu: “Chỗ này sai ở đâu vây?”
“Cách làm này quá tắt. Mặc dù giản lược được nhiều bước nhưng rất dễ xảy ra nhầm lẫn. Cậu thử giải lại bằng hàm số xem.”
Đường Á Nam làm theo, dùng hàm số giải lại từng bước một.
Quả nhiên nhanh chóng giải ra đáp án đúng.
Cô buông bút, ngửa đầu cười nhìn Chu Hạo: “Cậu đỉnh thật đấy, vừa rồi nhìn thế nào tớ cũng không thấy có vấn đề ở đâu, thế mà cậu chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra!”
Chu Hạo không nói gì, quay lại ngồi xuống thảm ôm laptop đặt lên đùi.
Chỉ mới rời đi chưa đến mấy phút, kênh chat với đồng đội đã bùng nổ.
Chu Hạo di chuột, lướt lên trên.
[Hòa Tử Mộc Mộc: Ôi vãi, gì thế này, ông đây thế mà về nhất?]
[Một người siêu cấp nhàn rỗi: A Hạo đâu?]
[Phong Hoa Tuyết Nguyệt: Không biết, nãy mới đi được nửa đường tớ thấy chẳng nhúc nhích gì, còn đυ.ng một cái mà cậu ta chẳng phản ứng gì cả.]
[Hòa Tử Mộc Mộc: Đờ mờ không phải chứ, ông đây vất vả lắm mới thắng một lần, cậu ta mà nói bàn phím không nhạy là tôi đi đập đầu vào tường chết đấy.]
[Phong Hoa Tuyết Nguyệt: Đập tường cái gì, chẳng may không đập chết còn phải vào phòng ICU, thà cứ cầm dao cắt cổ còn hơn, nhớ xuống tay dứt khoát một chút là xong hết mọi chuyện.]
[Hòa Tử Mộc Mộc: ...Mẹ nó nữa, đồ thần kinh, khai giảng solo đi!]
[Phong Hoa Tuyết Nguyệt: Anh trai, em sai rồi, tha em.]
[Một người siêu cấp nhàn rỗi: Mấy người muốn tán nhảm thì chat riêng đi, A Hạo chơi game trước giờ không có chuyện đánh một nửa thì đi, lẽ nào quỷ nhỏ lại tới gây sự rồi?]
[Hòa Tử Mộc Mộc: Không thể nào, tớ nghe đồn dạo này quỷ nhỏ ngoan hơn nhiều rồi mà?]
[Phong Hoa Tuyết Nguyệt: Quỷ nhỏ là cái quỷ gì?]
[Một người siêu cấp nhàn rỗi: Em trai cậu ta.]
[Phong Hoa Tuyết Nguyệt: Em trai cậu ta làm sao đấy?]
[Hòa Tử Mộc Mộc: Việc này nói ra thì dài lắm, tớ lười nói, cậu hỏi Tiểu Hiền Tử đi, cậu ta rất nhàn.]
[Một người siêu cấp nhàn rỗi: Tớ nhàn, nhưng tớ cũng lười.]
[Phong Hoa Tuyết Nguyệt: ...]
Chủ đề kết thúc tại đây.
Chu Hạo xem xong, tiện tay gõ một ký hiệu phản hồi lại.
[ZH:.]
[Hòa Tử Mộc Mộc: A Hạo xuất hiện rồi, vừa rồi cậu bị sao thế?]
[ZH: Có người nhờ tớ giảng bài cho cô ấy.]
[Hòa Tử Mộc Mộc: Gì cơ? Quỷ nhỏ nhờ cậu giảng bài á? Chậc chậc chậc, đúng là mặt trời mọc đằng tây.]
[Một người siêu cấp nhàn rỗi: Quỷ nhỏ cái gì, cậu không thấy A Hạo dùng “cô ấy” chứ không phải “cậu nhóc” à?]
[Hòa Tử Mộc Mộc: Không phải vì đánh chữ nhanh nên lộn à?]
[ZH: …Có cậu mới ẩu như vậy thôi.]
[Hòa Tử Mộc Mộc: Không viết sai? Không phải quỷ nhỏ, chẳng lẽ là … Chị Nam?]
Chu Hạo đang định trả lời “Đúng vậy”, mới ghi được nửa còn chưa kịp gửi màn hình đã nhảy lên dòng chữ khác.
[Hòa Tử Mộc Mộc: Lừa ai vậy, chị Nam lúc nào cũng cao hơn cậu mấy chục điểm mà còn cần hỏi cậu á, cậu nói điều này chả ai tin đâu.]
Chu Hạo: “...”
Mấy người lại châm chọc tán dóc với nhau một lúc rồi mới vào ván game mới.
Sau khi làm xong một đề thì Đường Á Nam không muốn làm đề thứ hai nữa, bèn ném bút, hưng phấn chạy đến cạnh Chu Hạo sóng vai ngồi xuống: “Cậu đang xem gì thế?”
Chu Hạo không trả lời, tay thao tác xe tăng hết tốc độ vượt xa bọn Quý Lâm.
Nhà Đường Á Nam không có máy tính, từ nhỏ đến lớn được dùng máy tính đều là lúc học tin trong phòng máy của trường, thế nên thứ như máy tính này nói cô dốt đặc cán mai cũng không quá.
Cô ngây ngốc nhìn Chu Hạo chơi, màn hình chuyển động hiển thị vị trí cùng với hiệu ứng đặc hiệu khiến cô hoa cả mắt.
“Đây là trò đua xe à?”
Chu Hạo “Ừ” một tiếng, tay không ngừng thao tác xe tiến thẳng đến vạch đích.
Khoảnh khắc danh hiệu về nhất hiện ra, Đường Á Nam vui mừng đến mức suýt nhảy dựng lên.
Cô kích động lắc lắc cánh tay cậu, líu lưỡi: “Chu Hạo, cậu đỉnh quá, cậu đứng đầu đó!”
“Tớ biết.” Chu Hạo bị cô lắc điên cuồng kéo cả tay ra khỏi bàn phím: “Muốn chơi không?”
Ánh mắt Đường Á Nam mang theo vẻ chờ mong, lại có chút do dự: “Cậu hỏi tớ á, nhưng mà tớ chưa từng chơi bao giờ.”
“Không hỏi cậu thì hỏi ai, trong phòng này trừ cậu ra còn có người thứ ba à?”
Chu Hạo lấy một cái bàn gấp nhỏ từ bên cạnh mở ra đặt laptop lên, đẩy tới trước mặt Đường Á Nam rồi nắm lấy tay cô dạy cách chơi: “Chỗ nút trên dưới trái phải này là để điều khiển phương hướng, hai phím này một phím là tăng tốc, một phím để cua gấp lúc rẽ, cậu không biết không dùng cũng không sao, chỉ là đâm tường vài lần thôi.
“Cua gấp là gì?” Đường Á Nam chưa từng chơi mấy trò như thế này, nhìn cái gì cũng thấy tò mò.
“Giống như thế này.” Chu Hạo làm mẫu cho cô: “Cậu muốn quẹo hướng bên trái, đầu tiên đi về phía trước, đến chỗ này thì nhấn giữ đồng thời phím trái và phím xuống, cộng thêm phím này là được.”
“Két” một tiếng, xe của Chu Hạo đã cua nửa vòng quanh khúc cua.
Đường Á Nam xem mà đôi mắt sắp dán cả vào, hưng phấn nói: “Để tớ để tớ thử!”
Chu Hạo bỏ tay ra, nhìn cô đi lòng vòng tại chỗ.
Kênh chat đồng đội lại sống lại.
[Hòa Tử Mộc Mộc: Các cậu nhìn xem A Hạo đang làm gì đấy?]
[Một người siêu cấp nhàn rỗi: Chắc ấn loạn bàn phím.]
[Phong Hoa Tuyết Nguyệt: Tớ thấy không giống lắm…]
[Hòa Tử Mộc Mộc: Tớ cũng thấy thế…]
[Phong Hoa Tuyết Nguyệt: Hình như cậu ấy đang tập cua đúng không?]
[Một người siêu cấp nhàn rỗi: Lạy thần, kĩ thuật A Hạo đỉnh cao như vậy luyện cái gì mà luyện, các cậu nhìn xem cậu ấy cứ đâm vào tường suốt, chắc chắn là lấy mặt lăn bàn phím rồi.]
[Hòa Tử Mộc Mộc: Lăn lộn như này đúng là có cá tính đấy.]
Đường Á Nam nhìn thấy lịch sử trò chuyện của bọn họ, bật cười: “Đừng nói mấy người này là Quý Lâm với Phạm Dật Hiền nhé?”
Thế mà cô lại đoán trúng, Chu Hạo hỏi: “Sao cậu biết?”
“Vậy còn phải hỏi hả, cái nickname Hòa Tử Mộc Mộc bốn chữ hợp lại chính là Quý Lâm mà, mấy trò ghép chữ không não kiểu này không ngờ cậu ta vẫn chơi.”
Đường Á Nam nói xong, cảm thấy mình chơi cũng không tệ lắm bèn ngang ngược dùng nick Chu Hạo chat: [Chơi tiếp!]
Mấy người Quý Lâm ngoan ngoãn tạm dừng cuộc trò chuyện.
Ngay khi chuẩn bị ổn thỏa, một giây sau khi kết thúc đếm ngược, ba chiếc xe kia vèo một cái lao lên phía trước.
Chiếc xe do Đường Á Nam điều khiển vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Cô đè phím lên trước một lúc vẫn không thấy gì, đáng thương nhìn Chu Hạo: “Sao nó không nhúc nhích?”
Khóe miệng Chu Hạo nhiễm ý cười, nhún vai nói: “Cậu không ấn chân ga.”
Đường Á Nam: “...Ồ.”
Cô ấn xuống phím chân ga, quả nhiên, xe bắt đầu tăng tốc.
Mấy người Quý Lâm kia đã không thấy bóng dáng.
Đường Á Nam vì đuổi theo bọn họ mà đè tăng tốc không ngừng, xe phóng đột nhiên mất đà vọt ra, phía trước không xa là một thùng xăng chướng ngại vật: “Bùm” một tiếng nổ, cô bị đâm bay ra ngoài.
Cùng lúc đó, xe Đường Á Nam cũng bị lật úp.
[Hòa Tử Mộc Mộc: …]
[Phong Hoa Tuyết Nguyệt: …]
[Một người siêu cấp nhàn rỗi: …]
Trong vài giây khi xe được đặt lại, Đường Á Nam nhìn đống dấu ba chấm tràn trên màn hình, bình tĩnh gõ chữ: [Xin lỗi, chưa tỉnh ngủ, mặt đập xuống bàn phím.]
Ván này Đường Á Nam thua rất thảm, cô không phục lại chơi thêm mấy ván nữa, lần nào cũng thua, thậm chí không có đến một lần chạy hoàn chỉnh đến vạch đích.
Mấy người Quý Lâm không chơi nữa, mở mic trêu chọc.
“A Hạo, cậu bị làm sao thế, trúng tà?”
Chu Hao nhàn nhạt đáp: “Không.”
“Không có mà chơi gà thế?”
Chu Hão vẫn bình tĩnh: “Vừa rồi không phải tớ.”
“Thế là ai, quỷ nhỏ?” Phạm Dật Hiền hỏi.
Chu Hạo liếc người bên cạnh một cái, Quý Lâm và những người khác không thèm chơi với cô ấy, cô đang vào phòng luyện tập tự chơi một mình trông rất vui vẻ.
“Bạn cùng bàn của tớ.”
“...”
Phạm Dật Hiền kinh ngạc: “Chị Nam vẫn đang ở nhà cậu?”
Chu Hạo không trả lời.
Quý Lâm cũng gân cổ lên: “Chu Hạo, cậu thành thật khai báo ngay, rốt cuộc cậu với chị Nam phát triển đến bước nào rồi, đã ôm ấp hôn hít bế bồng chưa?”
Đường Á Nam đang uống nước nghe thấy suýt nữa phun ra, cô nỗ lực nuốt nước xuống, mặt đỏ lên, quay đầu nhìn nét mặt Chu Hạo.
Tuy nhiên vẻ mặt Chu Hạo dường như vẫn chẳng có phản ứng gì.
Trước giờ cậu đều như vậy, nếu không muốn trả lời cái gì thì dù mấy người Quý Lâm với Phạm Dật Hiền kêu la chọc ngoáy thế nào cũng chẳng quan tâm.
Bên kia không ngừng bàn tán xôn xao, Chu Hạo ngại phiền, tắt âm, mặc kệ bọn họ lảm nhảm.
Cậu dịch sang bên cạnh Đường Á Nam ngồi gần một chút, vòng tay từ phía sau cô, tay trái nắm tay trái cô, tay phải nắm lấy tay phải cô, cậu hơi nghiêng đầu, dựa sát bên tai cô nói: “Chơi game cũng yêu cầu kỹ thuật…”
Cậu vừa dạy cô, vừa cầm tay cô cùng thao tác.
Hô hấp cậu gần trong gang tấc, đặc biệt là lúc nói chuyện hơi thở như có như không phảng phất bên tai cô.
Đường Á Nam tĩnh tâm vài phút, cuối cùng không nhịn được khe khẽ quay đầu nhìn cậu.
Cô vừa cử động, Chu Hạo nhanh chóng phát hiện: “Nhìn cái gì?”
Đường Á Nam cắn môi: “Ừm, tớ muốn…”
Cô nói một nửa rồi dừng lại, Chu Hạo đợi hồi lâu cũng không nghe được nửa câu còn lại, lại hỏi: “Muốn cái gì?”
Vừa dứt lời, trước mặt đã phủ xuống một bóng người.
Chu Hạo cảm giác được một vật thể xa lạ phủ lên môi mình, mềm mại như bông lại còn mang theo hương vị ngọt ngào thanh mát.