Sau khi đóng cửa lại, Chu Hạo để Đường Á Nam ngồi trên giường của mình.
Đây không phải lần đầu tiên cô vào phòng của cậu. Lần trước vào đây, giữa cô và cậu có chút mập mờ nhưng không có gì khác, nhiều lắm chỉ là nắm tay, mà cũng là vì dỗ dành cô nên mới nắm. Cô vào phòng cậu, hoàn toàn chỉ ôm tâm lý quan sát phòng ngủ của bạn cùng lớp, đa phần là cảm thấy mới lạ.
Nhưng lần này có vẻ hơi khác một chút.
Cậu không còn lạnh nhạt với cô nữa, sẽ lo lắng cho vết thương của cô, sẽ chuẩn bị đồ ăn cho cô, còn có thể tức giận và sốt ruột khi cô dầm mưa, thậm chí không tiếc hung dữ với em trai mình.
Trong ấn tượng của cô, cho dù thái độ của Chu Thần đối với cậu có tệ hại đến đâu, cậu cũng chưa bao giờ hung dữ với em trai nửa câu.
Chu Hạo như này, bề ngoài thoạt nhìn vẫn lạnh như băng giống trước kia, nhưng lại giống như có chỗ nào đó khác rồi.
Đường Á Nam ngồi một lúc, cảm thấy không đúng, lại lập tức lại đứng lên: “Tớ vẫn không nên ngồi tiếp nữa, quần áo của tớ ướt rồi, làm ướt giường của cậu sẽ không tốt."
Không biết Chu Hạo đang tìm gì trong tủ, nghe vậy cũng không quay đầu lại: “Ngồi yên đi, đừng để tớ nói lại lần thứ hai."
Đường Á Nam do dự, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.
Cô nghiêng đầu, nhìn cậu ngồi xổm trước tủ bận rộn: “Cậu đang tìm gì thế?” Cậu không nói gì, cô tiếp tục nói: “Thật ra quần áo của tớ khá mỏng, nên cậu không cần lo lắng như vậy đâu, lau qua rồi đợi chừng nửa tiếng là khô rồi... Hắt xì!"
Còn chưa nói xong, cô hắt hơi một cái thật mạnh.
Chu Hạo cầm một cái hộp đi tới, đặt ở bên cạnh cô: “Cãi bướng nữa xem?"
Đường Á Nam ấm ức nhìn cậu, giọng lẩm bẩm đến cả cô cũng sắp không nghe thấy: “Rõ ràng do điều hòa phòng cậu mở quá thấp mà.”
Quần áo của cô vốn đã ướt, vào đây điều hòa thổi tới, cả người giống như rơi vào hầm băng, không hắt hơi mới lạ.
Giây tiếp theo, Chu Hạo giống như nghe được, đi tới trước điều hòa, ấn công tắc.
Điều hòa tắt rồi, cậu quay trở lại, ngồi xuống kế bên Đường Á Nam, đặt hộp thuốc lên đùi.
Đường Á Nam thò đầu sang nhìn một chút: “Bình trường trong phòng cậu đều chuẩn bị mấy thứ này à?"
Chu Hạo cầm một miếng băng gạc sạch và tăm bông: “Mẹ tớ là bác sĩ, bình thường sẽ chuẩn bị mấy thứ này cho hai đứa.” Cậu ngẩng đầu nhìn cô, có ý nói: “Để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn thôi, không ngờ hôm nay tớ thật sự phải sử dụng."
Đường Á Nam không biết nên tiếp lời thế nào.
Chu Hạo lấy hết đồ đã chuẩn bị ra, đặt sang một bên, duỗi tay về phía cô: “Đưa tay cho tớ."
"Cậu có biết làm không đấy?” Đường Á Nam không xác định đưa tay qua: “Thật ra chỉ thấm ít nước mưa, không có việc gì đâu, vết thương cũng sắp lành rồi."
Chu Hạo mặc kệ cô, dùng kéo cắt bỏ phần băng dính trên băng gạc, cậu rất cẩn thận xé nó ra vì sợ làm cô đau.
Băng gạc được gỡ ra, vết thương trên cánh tay đã gần như đóng vảy rồi, vết máu là sót lại từ lần thay thuốc trước đó, vết thương đã hồi phục tốt, chỉ là chỗ vẩy bị ngấm nước mưa, lại bị băng gạc bịt kín nên hơi trắng bệch, nếu lại che kín thì vảy sẽ bị bong ra, không biết vết thương có lại bị hở ra hay không.
Chu Hạo không nói gì, sát trùng cho cô, lại bôi thêm chút thuốc, cuối cùng thay một miếng băng gạc mới.
Lúc cậu làm xong tất cả, Đường Á Nam vẫn nhìn cậu chăm chú.
Bình thường ở trường, cậu rất ít khi lộ ra vẻ tập trung như vậy, cho dù trong lớp rất nghiêm túc nghe giảng, nhưng trong mắt người ngoài vẫn là một bộ dáng thờ ơ cái gì cũng không để ý.
Đường Á Nam thích dáng vẻ hiện tại của cậu, lại cảm thấy dáng vẻ thờ ơ ngày trước cũng rất đẹp trai.
"Chu Hạo.” Thật sự nhịn không được, Đường Á Nam gọi cậu.
Chu Hạo “Ừ” một tiếng, không ngẩng đầu lên.
"Chuyện là, thuốc này của cậu chắc chưa hết hạn đâu nhỉ..."
Bàn tay Chu Hạo đang băng bó cho cô ngừng lại.
Đường Á Nam lo lắng nói: “Hồi nãy cậu nói mà, trước kia chưa từng dùng qua, tớ là người đầu tiên sử dụng, lỡ hết hạn rồi, tớ dùng có sao không?"
"..."
Chu Hạo hít sâu một hơi: “Cậu yên tâm, trước khi bôi thuốc tớ đã nhìn qua rồi, thuốc này vẫn chưa hết hạn."
Lúc này Đường Á Nam mới yên tâm mà gật đầu: “Vậy là được rồi."
"Đường Á Nam."
"Ơi."
"Cậu sợ chết đến vậy cơ à? Hôm qua tớ đã nói với cậu hôm nay sẽ có mưa lớn chưa, bảo cậu đừng đến nữa, sao cậu còn đến? Rõ ràng biết trên người mình có vết thương, trước khi ra ngoài cũng không biết mặc áo mưa che lại, nếu hôm này không phải đến nhà tớ mà là nhà người khác, người ta mặc kệ để cậu mặc đồ ướt mấy tiếng đồng hồ, lúc về vết thương bị nhiễm trùng thì sao?"
Từ khi Đường Á Nam quen biết Chu Hạo đến nay, mấy câu cậu nói thường chỉ có vài từ vài chữ, thỉnh thoảng dài một chút cũng không quá nổi ba câu.
Cậu đột nhiên nói một tràng dài như vậy, đủ để khiến Đường Á Nam chấn động.
Sau khi phục hồi tin thần, ý thức được cậu đang lo lắng cho cô, Đường Á Nam rất vui vẻ: “Chu Hạo, tớ không có ý gì khác, tớ biết cậu làm vậy là vì tốt cho tớ, đừng tức giận mà."
Chu Hạo không nói gì, đặt hòm thuốc trở lại chỗ cũ.
Mở cửa, đang định đi ra ngoài, cậu lại dừng lại quay đầu: “Chờ ở đây, đừng chạy lung tung."
"..."
Đường Á Nam không biết cậu đi đâu, cô ngồi một mình trong phòng một lúc, thấy buồn chán, đang nghĩ có nên đi canh Chu Thần không thì cậu đã trở lại, trong tay cầm một cuộn màng bọc thực phẩm.
"Cậu đang làm gì vậy?” Đường Á Nam khó hiểu hỏi.
"Lại đây.” Chu Hạo đặt màng bọc thực phẩm lên bàn, dùng kéo cắt một dải dài.
Đường Á Nam tò mò, ngoan ngoãn đi tới.
"Tay."
Cô đưa tay trái ra.
Chu Hạo quấn vòng tròn quanh cánh tay của cô, rồi buộc hai đầu bằng dây chun, không quá chặt, chỉ để màng bọc không bị rơi xuống.
Đường Á Nam nhìn mà hơi sững sờ.
Không phải mới thay thuốc à? Có cần dùng cả màng bọc thực phẩm nữa không? Chẳng lẽ cậu sợ vết thương bị hư nên dùng bảo quản cho tươi mới hả?
Chu Hạo lấy một cái áo thun và một cái quần ở trong tủ ra cho cô: “Đây là quần áo của tớ, chưa mặc lần nào, cậu đi vào tắm nước nóng rồi thay đồ ướt ra đi."
Quần áo của cậu...
Đường Á Nam nhận lấy, cầm trong tay vẫn thấy sững sờ.
Cho đến khi Chu Hạo đẩy cô vào phòng tắm, phòng tắm mờ tối bỗng sáng lên, một luồng hơi ấm chiếu vào trên người cô, Đường Á Nam mới hoàn hồn: “Chu Hạo, cậu..."
"Tắm xong rồi ra.” Chu Hạo đóng cửa lại.
Đường Á Nam mới đi vào chưa được bao lâu, Chu Thần đã đứng ngoài gõ cửa.
Chu Hạo mở cửa ra, Chu Thần thò đầu vào nhìn hỏi: “Chị gái tôi đâu?"
Gần đây cậu gọi chị càng ngày càng thuận miệng rồi.
"Phòng tắm."
"Phòng tắm của anh?"
"Ừ."
Chu Thần nghi ngờ nhìn cậu: “Trong nhà có phòng tắm, sao anh lại để chị ấy vào phòng tắm của anh?"
Chu Hạo nhướn mày hỏi lại: “Không vào phòng của anh, chẳng lẽ vào phòng của em à?"
Chu Thần bị anh trai hỏi nghẹn họng: “Tôi, tôi không phải ý đó!"
"Vậy là ý gì?” Chu Hạo không khách sáo với cậu, hỏi.
Thật ra Chu Thần chỉ đơn thuần coi Đường Á Nam như chị gái, không có ý gì khác, bị anh hỏi như vậy, hình như lại có chút gì đó.
Cậu suy nghĩ một lúc lâu, không biết nên tiếp lời Chu Hạo như thế nào: “Tôi về thư phòng trước, khi nào chị tôi tắm xong, anh bảo chị ấy đến thư phòng tìm tôi.” Sợ Chu Hạo không đồng ý, cậu ta lại bổ sung thêm: “Giờ là thời gian học thêm của tôi, tôi hiểu tính của chị ấy, học thiếu một phút cũng phải dạy bù lại, nếu anh không muốn để chị ấy nghỉ trưa thì cứ tiếp tục giữ chị ấy đi!"
Nói xong, cậu lập tức xoay người ngạo nghễ bước đi.
Chu Hạo: “..."
Ranh con, còn biết dùng Đường Á Nam để đe doạ anh nó nữa à?
***
Đường Á Nam vốn dĩ đã đến muộn rồi, thay thuốc và tắm rửa cũng mất khá nhiều thời gian, phải hơn chín giờ cô mới bắt đầu dạy cho Chu Thần được.
Trên người cô mặc quần áo của Chu Hạo, tuy anh nói là đồ mới chưa từng mặc, nhưng nó đã ở trong tủ anh từ lâu, được xếp chung với những bộ quần áo khác, cho dù ngửi thế nào cô cũng có thể ngửi thấy mùi của Chu Hạo.
Cả một buổi sáng, cô không có tâm tư gì để dạy Chu Thần, vì vậy cô đã đánh dấu hơn mười bài tập lớn cuối mỗi đề để cậu làm một mình, còn bản thân thì lật xem bài tập hè, câu được câu không mà nắm lấy quần áo cười ngây ngô, kết quả cả thời gian kế tiếp, Chu Thần làm xong hết các bài tập, còn cô thì không viết được mấy dòng.
"Chị, chị cười gần hai tiếng rồi, rốt cuộc chị đang cười gì thế?” Chu Thần làm xong bài cuối cùng, đặt bút xuống, vươn vai. Thấy Đường Á Nam vẫn đang cong môi, khó hiểu hỏi.
Đường Á Nam nghiêng về phía cậu: “Chị đâu có cười?"
Còn không thừa nhận, rõ ràng giờ vẫn đang đang cười kia kìa!
Chu Thần ngập ngừng thăm dò: “Đừng có nói vì mặc quần áo của anh ta mà chị vui vẻ vậy đấy nhé?"
Bị một đứa nhỏ nói thẳng tiếng lòng như vậy, mặt Đường Á Nam đỏ lên, cố ý nghiêm mặt nói: “Em làm xong bài tập chị giao chưa?"
"Làm xong rồi.” Chu Thần đưa bài tập cho cô: “Em nói này, anh ta có cái gì tốt mà con gái các chị đều thích anh ta thế."
Đường Á Nam nhướng mi: “Còn ai thích anh của em à?"
"Chậc, nhìn xem, bị em đoán trúng rồi chứ gì, quả nhiên chị đang nhớ đến anh ta.” Chu Thần lắc đầu.
Đường Á Nam thật sự hận không thể đánh cậu một cái : “Mau nói đi chứ!"
"Còn có thể có ai, còn không phải mấy học sinh trong trường của em à, lớp chị thì em không biết, chứ trong lớp em, có người còn lấy hình của anh ta bỏ vào trong ví tiền giấu, thật là..."
Đường Á Nam cảm thấy điều đứa nhỏ này biết cũng nhiều ghê đấy, vì thế hỏi: “Thật là cái gì?"
Chu Thần không tìm được từ phù hợp để diễn tả.
Đường Á Nam chống cằm: “Để chị đoán xem nào, có phải là vì từ nhỏ đến lớn em đều muốn vượt qua anh trai, mọi thứ điều làm được, nhưng chỉ có việc được các cô bé thích là không vượt qua cậu ấy được đúng không?"
"Chị, chị đang nói gì đấy!” Chu Thần không chịu thừa nhận.
"Em thông minh như vậy, chị nói em không hiểu được à?” Đường Á Nam bật cười, lời nói sâu xa: “Thật ra chị luôn muốn hỏi em, sao em cứ nhắm vào anh trai em suốt thế? Mỗi lần chị gặp hai người, luôn là em gây chuyện với cậu ấy, cậu ấy thì hiếm khi nói lại, thậm chí em nói thế nào người ta cũng không tức giận."
"Thần Thần, chị nghĩ em nên nói chuyện đàng hoàng với anh trai mình. Cậu ấy đối xử với em rất tốt."
"Anh ta không phải anh trai em!” Chu Thần cố chấp.
Đường Á Nam cho rằng trải qua thời gian ở chung này, Chu Thần chắc là sẽ không khó chịu khi nói chuyện trong lòng với cô, nên cô muốn thử xem có thể tìm được lý do hay không, nhưng không ngờ cậu vẫn phản ứng mạnh như vậy.
"Được rồi, được rồi, chị không hỏi nữa là được chứ gì.” Đường Á Nam vội vàng trấn an cảm xúc của cậu.
Thật lâu sau, Chu Thần thấp giọng hỏi: “Chị thật sự muốn biết à?"
Đường Á Nam khựng lại, nhìn cậu,nói: “Muốn nói thì nói, nếu không muốn nói, sau này chị sẽ không hỏi lại nữa."
Chu Thần ngồi trên ghế, cúi đầu, thật lâu không nhúc nhích.
Một lúc sau, Đường Á Nam tưởng rằng cậu ngủ gật rồi, cậu mới nhẹ giọng lên tiếng: “Em không biết tại sao lại ghét anh ta..."