Tan Học Tớ Sẽ Chờ Cậu!

Chương 33

Khi Chu Hạo quay lại, kim giờ đã chỉ đến số “10”.

Sau khi chạy xong cậu lại đến sân bóng rổ chơi một lát, đầu đầy mồ hôi, áo trên người cũng ướt đẫm, mở cửa đứng ở gian thay giày, từng giọt mồ hôi từ cằm rơi xuống đất.

“Ôi chao tổ tông của tôi ơi, con cuối cùng cũng về rồi. Con xem hôm nay trời nóng như này đi ra ngoài chạy cái gì mà chạy, nhìn xem nóng thành thế nào rồi?”

Dì giúp việc vừa thấy cậu về, vội lấy khăn sạch từ phòng tắm tầng một đưa đến.

Chu Hạo nhận lấy khăn, tiện tay xoa mấy cái, cúi đầu cởi giày.

Bên cạnh tủ giày có ba đôi giày đặt ngay ngắn, trong đó có một đôi màu trắng của nữ, Chu Hạo nhận ra đó là giày của Đường Á Nam. Hai đôi giày còn lại đều là của nam, nhìn không phải của Chu Thần nhưng lại rất quen.

Chu Hạo hỏi dì: “Có khách đến nhà ạ?”

Dì cười cói: “Đúng vậy, tiểu Quý với tiểu Phạm đến hơn nửa tiếng rồi, nói là đến tìm cháu, giờ vẫn đang ngồi chờ ở phòng khách kia kìa.”

Chu Hạo khựng lại, đang chuẩn bị bước đến phòng khách, Quý Lâm và Phạm Dật Hiền nghe thấy giọng nói đã ra ngoài trước.

“Sáng sớm cậu không ở nhà chạy đi đâu thế… đờ mờ, Chu Hạo cậu điên à, ngày nóng như vậy còn đi xông hơi?” Quý Lâm trợn mắt há hốc mồm.

Chu Hạo liếc nhìn cậu ta một cái, bỏ qua câu hỏi của cậu, lấy ly giấy dùng một lần rót nước, ngửa đầu uống cạn.

“Các cậu đến làm gì?”

“Đến gặp cậu đó.” Phạm Dật Hiền đặt mông trở lại ghế sô pha: “Sáng nay Quý Lâm gọi điện thoại cho tớ, bảo gọi điện cho cậu cùng ra ngoài chơi mà cậu không chịu. Không có cách nào khác, chúng tớ đành lết tới đây vậy.”

Quý Lâm gật đầu ngay lập tức: “Đúng vậy, chúng ta là anh em, nếu cậu không đi được thì bọn tớ đành đến chơi với cậu. Buổi sáng trước khi ra ngoài nhìn dự báo thời tiết hôm nay phải 37 độ, chúng tớ đội nắng gắt đến đây, đầy đủ thành ý chưa?”

“Thật hả?” Vẻ mặt Chu Hạo nhàn nhạt.

“Còn có thể giả vờ sao.” Quý Lâm cam đoan: “Mà này, gia sư mới của em trai cậu tới chưa?”

Nhớ đến tin nhắn WeChat Đường Á Nam gửi trước đó, Chu Hạo gật đầu: “Tới rồi.”

“Ha, thế nào?” Cô ấy xinh không, dáng người ổn không?”

Mặt Chu Hạo vẫn không đổi sắc: “Cậu đoán xem.”

“Tớ đoán thế nào được?” Quý Lâm xoay quanh cậu: “Cậu xem xem em trai cậu, bao nhiêu người làm gia sư đến dạy thêm cho nó, lần trước còn làm sinh viên kia tức phát khóc. Nói đi, người hôm nay này bao nhiêu tuổi, có thể nhịn được tính tình thằng nhóc kia không?”

Cậu ta nói liên tục một tràng dài, Chu Hạo nhướng mày: “Cậu đến đây xem trò vui đấy à?”

Quý Lâm: “Mịa nó, anh trai à, cậu có cần nói trực tiếp như vậy không, uyển chuyển một chút không được à!”

Phạm Dật Hiền không nhịn nổi, cười lăn lộn trên sô pha.

Quý Lâm có tình tò mò cao, muốn biết gì là không chịu được, mới mấy câu đã làm lộ hết mục đích của bản thân.

“Học sinh cấp ba.” Chu Hạo nói.

Chu Lâm không phản ứng kịp: “Hả? Học sinh cấp ba cái gì?”

Chu Hạo cầm ly rỗng trong tay hơi bóp, mím khóe môi: “Không phải cậu muốn biết gia sư người ta bao tuổi à, học sinh cấp ba.”

“...”

Vãi nồi, thế này thì trẻ quá!

Quý Lâm hơi hơi lo lắng, đến sinh viên còn không đủ trình đối phó được con quỷ nhỏ đó, học sinh cấp ba có thể không?

Chu Hạo xoay người lên lầu.

Quý Lâm thấy cậu ta cứ thế bỏ đi, bèn hỏi: “Đi đâu vậy?”

“Tắm rửa.” Chu Hạo chẳng thèm quay đầu lại.

Trong nhà tuy có điều hòa, nhưng quần áo dính sát vào người vẫn làm cậu khó chịu.

***

Chu Hạo vừa đi. Quý Lâm đã ngồi xuống cạnh Phạm Dật Hiền: “Đoán xem gia sư học sinh cấp ba trong truyền thuyết còn ở đây không?”

“Ý cậu là gì?” Phạm Dật Hiền không hiểu.

“Tớ thấy có vẻ chúng ta tới muộn rồi, không còn gì để xem nữa. Gia sư người ta không chừng sớm đã bị con quỷ nhỏ kia chọc điên bỏ về rồi.”

“Không đâu.” Phạm Dật Hiền giọng điệu khẳng định.

“Sau cậu biết?”

“Vậy mà còn phải hỏi?” Phạm Dật Hiền nhìn cậu ta như đứa ngu: “Lúc mới vào nhà, cậu không nhìn thấy ở cửa có đôi giày nữ à? Trong nhà Chu Hạo trừ mẹ với dì thì chẳng còn ai là con gái, nếu không phải của gia sư thì còn có thể là ai?

Quý Lâm tặc lưỡi: “Không ngờ nha, thằng nhóc cậu quan sát rất cẩn thận phết.”

“Cậu tưởng tớ là cậu chắc?”

“Xem ra sức chịu đựng của gia sư mới này rất mạnh mẽ đấy chứ.” Nói xong, Quý Lâm chọc cánh tay Phạm Dật Hiền.

Phạm Dật Hiền tức giận nói: “Làm gì?”

Quý Lâm lén lút nhìn lên trên tầng: “Hay chúng ta lên xem gia sư mới trông thế nào?”

Phạm Dật Hiền không muốn đi, cầm di động mở trò chơi: “Tớ không đi, muốn đi thì cậu tự đi đi.”

“Cậu không tò mò à?” Quý Lâm xúi giục cậu.

“Tò mò cái gì? Chút nữa người ta đi về lại không phải không nhìn thấy.”

“...Cũng đúng.”

Quý Lâm nhàm chán ngồi được hai phút, cũng lấy điện thoại gia nhập chiến cục.

Chu Hạo tắm rửa xong xuống dưới, thay một bộ quần áo thoải mái.

Thấy hai người bọn họ vẫn ngồi trên sô pha nghịch điện thoại, cậu đi qua đá Quý Lâm một cái: “Sao hai người còn chưa đi?”

“Đi đâu?” Quý Lâm bận rộn đánh gϊếŧ, không rảnh ngẩng đầu: “Vừa nãy dì kêu bọn tớ ở lại ăn cơm.”

Chu Hạo nhíu mày.

Vừa lúc dì đi tới, biết bọn họ quen nhau, nói thẳng: “Hạo Hạo à, cháu đi hỏi cô bé dạy thêm Thần Thần thích ăn gì đi. Hôm nay trời nóng, người ta vất vả đi tới đây cũng không dễ dàng gì, ở đây ăn cơm rồi về.”

Chu Hạo ngẫm nghĩ, gật đầu: “Vâng.”

Nhưng cậu không lên tầng.

Lúc làm việc, Đường Á Nam rất nghiêm túc, cậu đã biết từ lâu.

Sợ làm phiền cô, Chu Hạo bèn cầm điện thoại nhắn trên WeChat: [Dì bảo cậu trưa ở lại ăn cơm, cậu muốn ăn gì?]

Đường Á Nam chưa đến lúc giảng bài cho Chu Thần, rất rảnh rỗi, di động đột nhiên sáng lên.

Cô nhìn thoáng qua, khóe miệng khẽ nhếch.

Bây giờ mới nhớ đến cô? Muộn rồi!

Cô trả lời: [Không ăn.]

Chu Hạo nhìn hai chữ này, mấy giây sau đứng lên đi vào phòng bếp.

Dì thấy cậu đến, vội hỏi: “Cô bé nói muốn ăn gì?”

Chu Hạo nói: “Cô ấy nói cái gì cũng được, dì cứ nấu đại mấy món đi, mỗi món một vị là được.”

Dì nghe nửa câu sau của cậu sửng sốt một lúc lâu, sau khi hiểu ra thì không nhịn được cười: “Thằng nhóc này, không biết thì không biết, trong bếp nóng, cháu ra ngoài đi. Khi nào bọn họ xuống thì nói cho dì.”

***

Đường Á Nam giảng bài cho Chu Thần đến 11 rưỡi mới coi như xong.

Tính tình Chu Thần không tốt nhưng thật sự rất thông minh, có mấy phương pháp giải cô chỉ cần nói một lần đã hiểu. Hơn nữa khi cô đang giảng, tuy trông cậu ta có vẻ như không chú ý lắm thật ra lại đang nghe rất nghiêm túc, điểm này có chút giống với Chu Hạo.

Giảng xong bài cuối cùng, Đường Á Nam để bài thi lại cho cậu ta: “Được rồi, hôm nay đến đây thôi, tôi về đây. Đề thi này cậu giữ lại xem đi, nếu có gì không hiểu ngày mai lại hỏi tôi.”

“Chuyện là...” Chu Thần chần chừ muốn nói lại thôi.

“Làm sao, còn thắc mắc chỗ nào?”

“Không phải.” Chu Thần lắc đầu.

Vừa rồi Đường Á Nam giảng bài cho cậu, cậu mới biết thành tích của Đường Á Nam so với trong tưởng tượng của cậu tốt hơn rất nhiều. Cậu ta không thích Chu Hạo, bởi vì biết Đường Á Nam và Chu Hạo quen nhau mới cố ý muốn chọc giận cô. Hiện tại biết hóa ra thành tích của Đường Á Nam cũng rất tốt, không thể nào ghét cô nổi.

Cậu ta nhìn như một đứa trẻ trong ngoài bất nhất, do dự nói: “Đề thi ngày mai có thể đừng khó như này không?”

Đường Á Nam còn tưởng cậu muốn nói gì, nhìn chằm chằm cậu ta một lát, cười nói: “Được, chỉ cần cậu không chọc tôi, đề thi sẽ dễ.”

“Nhưng mà, cũng đừng quá đơn giản.” Chu Thần bổ sung: “Đề quá đơn giản sẽ nhàm chán.”

Nếu không phải đề hôm nay quá khó đến mức khiến cậu hoài nghi nhân sinh, thì cậu ta cảm thấy đề thi có tính khiêu chiến cũng rất tốt.

“Được.” Đường Á Nam đồng ý.

Cô mở cửa ra ngoài, Chu Thần cũng nối gót theo sau.

Dưới lầu, Quý Lâm và Phạm Dật Hiền sáng chưa ăn gì, giờ này đã đói đến bụng réo liên hồi, đợi mãi mới thấy trên tầng có động tĩnh, bọn họ cứ như nghe được tiếng cứu tinh, đồng thời ngẩng đầu, ánh mắt nhất trí nhìn về phía cầu thang.

Vừa nhìn lại lập tức trợn tròn mắt.

Đường Á Nam xuất hiện, mà quỷ nhỏ lúc nãy bọn họ lo lắng sẽ bắt nạt người khác lại yên tĩnh đến đáng ngạc nhiên, ngoan ngoãn đi phía sau cô, trên mặt không biểu hiện một chút bực bội nào.

“Chị, chị Nam… Tại sao lại là chị?” Phạm Dật Hiền phản ứng trước, kinh ngạc há to miệng.

Đường Á Nam cũng bất ngờ ngẩn ra, theo bản năng đáp: “Sao các cậu cũng ở đây?”

“Chúng em...” Phạm Dật Hiền và Quý Lâm nhìn nhau, không biết trả lời như thế nào.

Nếu đổi lại là người khác, bọn họ trả lời thế nào cũng được, nhưng hiện giờ là chị Nam, hai người ăn ý liếc nhau, quyết định giả chết.

Câu này trả lời thế nào cũng đều toi mạng, vẫn là không nói gì khả năng sống sẽ cao hơn một chút.

Thấy cô đeo cặp muốn về, Chu Hạo ngồi một bên khác của ghế sô pha đi qua: “Dạy xong rồi?”

Chu Thần khịt mũi, vẫn khó chịu nhìn cậu như khi trước.

Đường Á Nam cũng không để ý tới cậu, vòng qua người cậu đến phòng bếp chào hỏi dì: “Dì ơi, con đi về trước đây, mai lại đến.”

Đồ ăn đã nấu xong, chỉ chờ bọn họ xuống ăn, lại nghe cô muốn về, dì giúp việc vội vàng không kịp bỏ mâm xuống đã chạy ra: “Ôi, muộn thế này, ở lại ăn cơm đã rồi hẵng đi.”

“Thôi dì ạ, buổi chiều con còn có việc, cảm ơn dì.”

Đường Á Nam nói xong, mặc kệ dì khuyên thêm cái gì, thay giày, mở cửa đi ra ngoài.

Cửa đóng lại, Quý Lâm bàng hoàng, tỏ vẻ bối rối: “Ơ, đây là xảy ra chuyện gì?”

“Làm sao tớ biết.” Phạm Dật Hiền nhìn Chu Hạo: “A Hạo, chị Nam sao lại đi rồi? Sao cậu còn không đuổi theo?”

Chu Hạo mím môi.

***

Nắng trưa chói chang còn độc và gay gắt hơn cả buổi sáng, mới đi được quãng, Đường Á Nam đã bị chiếu gần như không mở nổi mắt.

Hai giờ chiều cô còn phải đi làm thêm ở siêu thị, đáng lẽ dạy thêm cho Chu Thần đến 11 giờ rồi định qua tiệm Trịnh Thục Cầm giúp đỡ một lúc, nhưng bây giờ đã muộn mất một tiếng, có đi cũng chẳng giúp gì được, cho nên cô muốn đến thẳng gần siêu thị tìm một chỗ ăn trưa rồi đi làm luôn.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng còn chưa đến cổng khu biệt thự, Chu Hạo đã đuổi theo đằng sau nắm lấy cánh tay cô: “Cậu đi đâu đấy?”

Lực tay cậu rất lớn, lúc nói chuyện vẫn còn đang thở dốc, hẳn là vội vàng chạy đến.

Đường Á Nam liếc cậu, giọng nói không vui vẻ như mọi ngày: “Tớ đi đâu liên quan gì đến cậu?”

“Giận rồi?” Chu Hạo hỏi.

Đường Á Nam quay đầu lại: “Không có.”

“Không tức giận, thế sao phải đi?”

Đường Á Nam nói: “Tớ tới dạy thêm. Nhiệm vụ xong xuôi rồi tại sao không thể đi?”

Chu Hạo nhìn cô: “Dì bảo cậu ở lại ăn cơm, đã làm một bàn đồ ăn thịnh soạn, cậu không ăn sẽ lãng phí.”

Đường Á Nam cười cười: “Vậy cậu cảm ơn dì giúp tớ, chắc tớ phải phụ lòng tốt của dì ấy rồi. À đúng rồi, không phải nhà cậu còn có khách đấy à? Tớ nhớ Quý Lâm với Phạm Dật Hiền ăn được lắm, để bọn họ ăn thêm một chút.”

Chu Hạo im lặng.

Đường Á Nam xoay người muốn rời đi, cánh tay vẫn còn bị cậu cầm chặt.

Cô dừng lại: “Chu Hạo, buông tay ra.”

Chu Hạo do dự nhìn chỗ tay mình đang nắm cô.

Lúc trước ở trường, cậu vẫn luôn cùng bọn Quý Lâm chơi bóng, mùa hè chưa trôi qua nửa tháng, làn da từ bàn tay đến cánh tay lộ bên ngoài đồng phục đã rám nắng, mà Đường Á Nam tuy cũng mặc đồng phục ngắn tay, nhưng cánh tay của cô vẫn rất trắng, hai màu sắc như vậy ở cạnh nhau, đối lập tương phản rõ ràng.

Dáng cô gầy, toàn bộ cánh tay cũng rất nhỏ, lòng bàn tay cậu có thể bao quanh cánh tay cô hoàn toàn.

Chu Hạo cau mày, ngón tay hơi chuyển động, nhưng lại nói: “Không bỏ.”

“...”

Đường Á Nam nghi ngờ mình nghe nhầm, theo bản năng hỏi lại: “Cậu nói cái gì?”

Không bỏ? Đây vẫn còn là học thần cao lãnh trong truyền thuyết hả?

Chu Hạo nhìn chằm chằm cô, lặp lại một lần: “Không bỏ.”

“...”

Đường Á Nam bĩu môi nhưng trong lòng lại có chút vui vẻ, tuy vậy trên mặt cô lại cố không biểu hiện gì: “Bạn học Chu Hạo, ở nơi công cộng, cậu đàn ông con trai lại lôi lôi kéo kéo con gái là tớ, bị người khác nhìn thấy sợ là sẽ có hiểu nhầm.”

“Hiểu nhầm cái gì?” Chu Hạo hỏi lại.

Mặt Đường Á Nam đỏ lên.

Vốn là muốn bẫy cậu, không ngờ cuối cùng lại thành tự bẫy mình.

Trong lòng biết không lay chuyển được cậu, cô hừ một tiếng, khẽ cựa quậy: “Tớ phải đi, cậu buông tay ra.”

Chu Hạo vẫn lặp lại câu nói kia: “Không bỏ.”

Đường Á Nam cũng không dám dùng lực vì sợ cậu đau, tức giận trừng mắt với cậu: “Cuối cùng cậu muốn làm gì?”

Giống như mấy tiếng trước Chu Hạo nói với cô, quả nhiên phong thủy mười năm luân chuyển, mới chưa qua mấy tiếng cô lại là người nói.

Chu Hạo hỏi: “Chiều cậu phải làm thêm ở siêu thị đúng không?”

Đường Á Nam gật đầu “Ừ” một tiếng.

“Mấy giờ?”

“Hai giờ, cậu hỏi cái này làm gì?”

“Còn về không?”

“Về đâu?”

“Nhà cậu.”

Đường Á Nam nghẹn xuống, không muốn trả lời câu hỏi của cậu. Nhưng cô cũng biết, nếu không trả lời, cậu nhất định sẽ không buông tha.

Giằng co một lúc, Đường Á Nam đành thở dài một hơi, thỏa hiệp: “Không về, về cũng không ở được lâu, tớ định trực tiếp đi đến bên cạnh siêu thị ăn trước rồi mới đi làm.”

Giọng cô nghe như bị bóp nghẹt.

Thật là, mỗi lần đứng trước mặt cậu, chỉ cần cậu nói thêm vài câu, cô đã không có biện pháp đối phó.

“Ăn ở nhà tớ đi.” Chu Hạo kéo cô quay lại: “Ăn xong cậu có thể nghỉ thêm một tiếng, chờ một rưỡi tớ nhờ người đưa cậu đến siêu thị.”

“Cậu...” Đường Á Nam không thể tin được nhìn cậu, bị cậu nắm tay kéo đi.

Đi được vài bước, cô đột nhiên dừng lại: “Chu Hạo.”

“Sao vậy?” Chu Hạo quay đầu lại.

Cô mếu máo: “Cậu có phải đã quên một chuyện hay không.”

“Chuyện gì?”

Cô nói từng chữ: “Tớ vẫn đang tức giận đấy.”

“Tức giận cái gì?”

Bàn tay Chu Hạo chầm chậm di chuyển từ cánh tay cô xuống mu bàn tay, lật lại nắm lấy: “Đi thôi, tớ còn chưa ăn sáng, đói chết mất.”

“...”

Bỏ đi, tức giận cái gì cũng không còn.

***

Lúc hai người họ quay lại, Quý Lâm và Phạm Dật Hiền đã ngồi vào bàn dùng bữa rồi, đối diện là Chu Thần, ba người không biết đang nói gì, không khí coi như khá hòa hợp.

Trước khi Đường Á Nam vào nhà đã rút tay ra, dù sao cũng đang ở nhà của Chu Hạo, kể cả ba mẹ cậu không ở nhà, bị dì nhìn thấy cũng không tốt.

Dì thấy Chu Hạo dẫn cô gái nhỏ trở về, tươi cười vào bếp chuẩn bị bát cho bọn họ.

“Ôi chao, không ngờ mặt mũi A Hạo nhà chúng ta cũng lớn đấy chứ, đuổi theo mời được cả chị Nam quay lại.” Quý Lâm quay đầu lại, tặc lưỡi nói.

Chu Hạo đi tới, liếc nhìn cậu ta một cái: “Đồ ăn dì làm không ngon hả, còn không khâu được miệng cậu lại?”

“Ngon ngon, đương nhiên là rất ngon.”

Cửa phòng bếp không đóng, bọn họ nói chuyện bên ngoài, người bên trong đều có thể nghe thấy.

Quý Lâm chơi với Chu Hạo đã lâu, không hiểu Chu Hạo toàn phần thì ít nhất cũng bảy tám phần. Ngày thường tên nhóc này rất lầm lỳ, chẳng nói năng gì, nhưng cố tình cậu lại không thể phớt lờ cậu ta, bởi vì chỉ cần cậu ta tùy tiện mở miệng đã có thể chặn lời cậu.

Chu Hạo với Đường Á Nam ngồi xuống chỗ còn trống.

Chu Thần vừa nhìn thấy Chu Hạo, sắc mặt một giây sau đã trầm xuống.

Nếu chỉ có một mình Chu Hạo quay lại, ngay khi anh ta ngồi xuống, cậu chắc chắn sẽ ném đũa đứng lên, nhưng quay lại không phải mỗi mình anh ta.

Chu Thần hơi do dự, cúi đầu giả vờ không thấy Chu Hạo, ăn tiếp phần cơm của mình.

Tâm trạng Đường Á Nam tốt lên rồi, trên bàn cơm ngoại trừ Chu Thần thì đều là người quen, cô lại nổi hứng trêu chọc Chu Thần.

Thực ra, mấy lần đầu gặp mặt ấn tượng của cô với Chu Thần không tốt lắm, nhưng ở chung với nhau cả buổi sáng, cô cảm thấy đứa trẻ này tuy có chút xấu tính, tính tình cũng khó chịu, nhưng vẫn rất đáng yêu.

Cô cố ý ngồi vị trí bên cạnh Chu Thần, cười tủm tỉm nhìn cậu ta: “Nhóc con, lại gặp rồi, cậu ăn nhanh như vậy làm gì, không muốn nhìn thấy chị hả?”

Chu Thần thật sự sợ cô rồi, mấy lời này của cô chỉ là đùa cợt vu vơ, vào tai cậu ta lại được phiên dịch thành: “Nếu cậu dám nói không muốn nhìn thấy tôi, tôi sẽ mách bố cậu ngay lập tức.”

Cậu ta lắc đầu, cứng nhắc trả lời: “Không có.”

“Thật không.”

Đường Á Nam còn muốn nói thêm, Quý Lâm ngồi đối diện đã cướp lời: “Chị Nam, thật không ngờ gia sư dạy thêm cho Thần Thần mà Chu Hạo nói lại là chị.”

Đường Á Nam liếc mắt nhìn Chu Hạo một cái, cười như không cười: “Tôi cũng không ngờ được, trước khi tới đây tôi cũng không biết đây là nhà Chu Hạo.”

***

Mấy người vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, thấy Đường Á Nam cuối cùng cũng không thèm để ý đến cậu ta, Chu Thần dùng tốc độ nhanh nhất ăn xong, sau đó chạy tót lên lầu.

Cậu ta vừa đi, Quý Lâm và Phạm Dật Hiền đều không kìm được nữa.

Phạm Dật Hiền tò mò hỏi cô: “Chị Nam, chị thu phục thằng quỷ nhỏ kia thế nào thế?”

Đường Á Nam cười khẽ: “Muốn biết hả?”

Phạm Dật Hiền gật đầu.