Tan Học Tớ Sẽ Chờ Cậu!

Chương 31

Thật không dễ dàng gì mới đến kỳ nghỉ hè, Quý Lâm mặc kệ ngày đêm ở nhà ôm chăn ngủ liền hai ngày, cuối cùng không chịu nổi nữa, việc đầu tiên sau khi mở mắt ra là gọi điện thoại cho Chu Hạo: “A Hạo, chiều ra ngoài chơi không?”

Âm thanh lãnh đạm của đầu dây bên kia trước sau như một, chẳng cần thời gian suy nghĩ: “Không đi.”

“Sao thế?” Quý Lâm nhảy dựng lên, không đợi cậu lên tiếng, lại nói như súng liên thanh: “Nghỉ hè rồi đấy anh trai của tớ ơi, chúng ta chỉ còn một tháng này để chơi thôi, bây giờ cậu không chơi, lẽ nào đợi đến khai giảng mới chơi à!”

Chu Hạo chờ cậu ta nói xong mới lên tiếng: “Hôm nay nhà có khách.”

Khách? Quý Lâm theo bản năng hỏi: “Của cậu?”

Chu Hạo nghĩ ngợi: “Không phải.”

“Của bố mẹ cậu? Hay là của em trai cậu? Bỏ đi, đều chẳng phải của cậu, ở nhà làm gì, ra ngoài chơi ra ngoài chơi ra ngoài chơi đi!” Qúy Lâm không chịu từ bỏ.

Chu Hạo nói: “Là gia sư mới của em trai tớ.”

Quý Lâm ngừng lại khoảng hai giây: “Nam hay nữ?”

“Nữ.”

“... Được, vậy cậu đừng ra ngoài nữa.”

Mấy trò quỷ của Chu Thần, Quý Lâm và những người thân thiết với Chu Hạo ít nhiều đều đã nghe qua, cậu ta bổ sung thêm: “Có cần người anh em này đến nhà cậu giúp đỡ không?”

“Không cần.” Ngắn gọn hai từ, Chu Hạo cúp điện thoại.

Quý Lâm nghe tiếng tút vang lên vài giây, sau đó lại gọi cho Phạm Dật Hiền: “Tiểu Hiền Tử, đi hóng drama không?”’

Phạm Dật Hiền vẫn còn ngủ mơ màng, bị điện thoại đánh thức, nheo mắt nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, được lắm, mới bảy giờ.

“Tớ nói này, đồ chết tiệt nhà cậu có bệnh à, mới sáng sớm gọi điện thoại cho ông đây làm gì, muốn hóng drama thì tự đi đi, ông đây muốn ngủ, không đi!”

“Ấy ấy ấy, cậu đợi đã, khoan cúp máy!” Trước khi Phạm Dật Hiền tắt điện thoại, Quý Lâm hét lớn: “Drama ở nhà A Hạo, cậu không muốn đi hóng thật à?”

“Cái gì?” Cuối cùng Phạm Dật Hiền cũng tỉnh táo một chút: “Cậu nói ai?”

“Chu Hạo.”

“A Hạo có biến gì? Chia tay chị Nam rồi à?”

“...” Qúy Lâm cạn lời: “Mịa nó, hai người đó còn chưa ở bên nhau, chia tay nỗi gì.”

“Vậy có drama gì mà xem?” Phạm Dật Hiền bực bội.

Quý Lâm cười ranh mãnh, úp úp mở mở: “Cậu đến là biết ngay còn gì, chín giờ, gặp nhau ở cổng Mân Côi Hoa Viên.”

Nói xong lập tức cúp máy.

Phạm Dật Hiền chửi ầm lên: “Mẹ kiếp!”

***

Bảy giờ ba mươi phút, sau khi đổi hai chuyến xe buýt, cuối cùng Đường Á Nam cũng đến được gần Mân Côi Hoa Viên.

Hôm nay là ngày đầu tiên làm gia sư dạy người ta, cô sợ đến muộn lưu lại ấn tượng không tốt trong lòng đối phương, nên cố tình đến đây sớm hơn một chút.

Thời gian này cũng coi như giữa hè, từ trạm xe buýt đến cửa của khu biệt thự chỉ mỗi hai ba trăm mét mà cô đã nóng tới mức trán nhễ nhại mồ hôi.

Trong tay Đường Á Nam cầm một tờ giấy ghi chú, trên đó viết số điện thoại và địa chỉ nhà học sinh của cô.

Cửa khu biệt thự có bảo vệ trực, Đường Á Nam tiến lên hỏi: “Chú ơi, cháu muốn đến nhà này, phiền chú có thể mở cửa cho cháu vào được không?”

Bảo vệ nhận lấy giấy ghi chú, nhìn lướt qua: “Ồ, là nhà ông Chu, cháu là ai?”

“Cháu là gia sư dạy thêm mới đến của nhà họ, cháu họ Đường.”

Bảo vệ gật đầu: “Cô bé, cháu đợi một chút, chú gọi cho ông Chu xác nhận một chút trước đã.”

“Được ạ, cảm ơn chú.”

Đường Á Nam chờ không đến hai phút, bảo vệ cười khà khà trả lại giấy ghi chú cho cô: “Cô bé, cháu đi vào được rồi, đi thẳng về phía trước, đến giao lộ thứ hai thì rẽ trái, sau đó đi đến biệt thự cuối cùng là tới.”

Đường Á Nam lại nói cảm ơn một lần nữa.

Đường Á Nam cho rằng nhà trong tiểu khu trong này có kích thước không kém nhau là mấy, đi bộ khoảng hơn năm phút cũng đến nơi, nhưng hiển nhiên cô đã đánh giá thấp sự hưởng thụ của người giàu ở đây.

Mân Côi Hoa Viên không chỉ công tác phủ xanh tốt, khoảng cách giữa mỗi căn biệt thự cũng không hề nhỏ, kiến trúc Châu Âu được l*иg ghép vào thiết kế cảnh quan sân vườn của Trung Quốc, dưới chiếc cầu nhỏ nước chảy róc rách, đình đài lầu các, điều khiến cô ngạc nhiên nhất là, giữa quần thể biệt thự còn có một hòn non bộ cao 3 tầng, thác nước trắng xóa đổ xuống từ bức tường đá, hội tụ với nhau ở đáy sông.

Đường Á Nam đứng chôn chân trước thác nước, ngẩng đầu nhìn một lát, rồi bất chợt thở dài.

Cô thật sự không hiểu được thế giới của người giàu, nếu không phải phí gia sư của nhà này gấp đôi so với những nhà cô đã dạy trước đây, có thể cả đời này của cô cũng không bao giờ đặt chân vào nơi này được.

Khó khăn lắm mới tìm được căn biệt thự trong địa chỉ, còn tận hơn 10 phút nữa mới đến tám giờ.

Đường Á Nam đứng ở cửa, chỉnh đốn lại dáng vẻ của mình một chút, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới ấn chuông cửa.

Không lâu sau, một người dì khoảng bốn mươi tuổi đi ra, xuyên qua khu vườn, mở cửa cho cô: “Cháu là gia sư mới của Thần Thần đúng không? Trời nắng nóng thế này vẫn phải làm phiền cháu, mau vào đi.”

Dì cười rất ấm áp, Đường Á Nam khẽ gật đầu: “Chào dì, cho hỏi dì là chủ nhà này đúng không ạ?”

Dì ấy xua tay: “Dì nào phải chứ, dì cũng chỉ là người làm công trong nhà này thôi. Ông chủ đã dậy từ sáng sớm, đang ngồi trong phòng khách đọc báo, cháu vào trong với dì đi.”

Đường Á Nam đáp vâng.

Trước khi đi vào cửa, dì giúp việc lấy một đôi dép sạch đưa cho Đường Á Nam.

Đường Á Nam đi theo dì ấy đến phòng khách, trong phòng khách có một người đàn ông trung niên trên người mặc âu phục, dựa lưng vào sô pha đọc báo.

“Ông chủ, gia sư mới của Thần Thần đến rồi.”

Chu Kiến Nghiệp đặt tờ báo xuống.

Đường Á Nam vội vàng chào hỏi: “Cháu chào chú, cháu họ Đường, là chú Trương giới thiệu cháu đến đây để làm gia sư cho con trai chú ạ.”

Chu Kiến Nghiệp đánh giá cô vài cái, đoạn gật đầu: “Chú Trương với chú là bạn bè đã nhiều năm, ông ấy nói cháu hiện tại vẫn là học sinh, thành tích đầu vào cấp 3 rất tốt, đúng chứ?”

Đường Á Nam hơi do dự, khiêm tốn trả lời: “Cũng không phải là đặc biệt tốt ạ.”

“Giờ đang học ở trường cấp 3 nào?”

Trong lòng Đường Á Nam thình thịch một tiếng, trước đây có vài lần cô làm gia sư, chỉ vì cô học trường số hai, nhiều phụ huynh không tin tưởng cô, sau cùng bỏ không nhận cô nữa.

Vì vậy đối với vấn đề này, Đường Á Nam vẫn tương đối nhạy cảm.

Giọng cô nhỏ hơn một chút: “Trường số một.”

“Trường số một?” Chu Kiến Nghiệp khẽ cười: “Trùng hợp thật, chú có hai đứa con trai cũng đang học ở trường số một, một đứa học cấp 3, một đứa đang học cấp 2, nói không chừng các cháu lại biết nhau.”

Nghe ông ấy nói như vậy, Đường Á Nam hơi bất ngờ, thật không ngờ vị phụ huynh này không hề khinh thường cô, thậm chí còn nói đùa với cô.

Khuôn mặt căng thẳng của cô đã hơi dịu đi một chút.

Không đợi cô nói chuyện, Chu Kiến Nghiệp đứng lên: “Được rồi, không còn sớm nữa, chú cũng phải đến công ty làm việc đây, con trai chú giao cho cháu vậy, thư phòng nằm ở tầng hai phòng thứ hai bên trái, cháu đi lên đi.”

“Dạ được ạ, tạm biệt chú.” Đường Á Nam lễ phép nói.

Tiễn Chu Kiến Nghiệp đi rồi, Đường Á Nam xác nhận lại phòng dạy thêm với dì giúp việc, rồi mới đi lên lầu.

Đứng bên ngoài cửa phòng, cô đưa tay, gõ hai tiếng lên cửa.

Không có người phản hồi.

Đường Á Nam cảm thấy người trong này có thể có việc, đợi hai phút lại gõ cửa lần nữa.

Vẫn không có người trả lời.

Dì giúp việc vừa đúng lúc rót nước mang lên cho cô: “Ây ya, phòng này là phòng sách, bên trong không có người, cháu cứ đi vào bên trong là được, Thần Thần ở phòng đối diện bên kia, dì gọi cậu ấy giúp cháu.”

Đường Á Nam đáp “vâng”, đẩy cửa bước vào trong.

Dì giúp việc gõ gõ cửa phòng đối diện kia: “Thần Thần, đã dậy chưa, gia sư mới của cháu đến rồi đấy.”

Trong phòng có động tĩnh, sau hơn mười giây, cửa phòng mở ra.

Chu Thần để trần bên trên, bên dưới vẫn còn mặc một chiếc quần ngủ, mặt mày nhăn nhó, tóc vẫn còn rối bời lộn xộn, đôi mắt lim dim, bộ dáng vừa mới tỉnh dậy, gắt gỏng khó chịu: “Sáng sớm tinh mơ, ồn ào cái gì mà ồn ào, có để người ta...”

Ngủ không.

Hai từ cuối cùng còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Đường Á Nam đứng trong phòng sách nghe thấy tiếng, quay đầu nhìn qua.

Chu Thần tưởng mình nhìn nhầm, lắc đầu nguầy nguậy, lại dụi mắt một lần nữa, cuối cùng cũng tỉnh táo hơn một chút.

Mở mắt lần nữa, trước mắt vẫn là cô nữ sinh kia, là người đã nói chuyện với Chu Hạo trước cổng trường tối đó.

“Sao lại là chị?”

Đường Á Nam cũng giật mình, hơi mở miệng: “Cậu không phải là...” Em trai của Chu Hạo sao?

Cô sợ mình nhận nhầm người, nửa câu sau cùng bị nghẹn lại trong cổ họng, không nói ra.

Dì giúp việc đứng ở giữa nhìn qua nhìn lại: “Hai người quen nhau hả? Vậy tốt quá! Thần Thần, cô ấy là gia sư mới bố cháu tìm cho cháu, cháu đi đánh răng rửa mặt nhanh đi, xong rồi thì đến thư phòng học bài.”

Chu Thần vò đầu bứt tóc, “xì” một tiếng, xem thường nói: “Chỉ dựa vào chị ta, dạy cháu học nổi không?”

“Cái đứa trẻ này, lại thế rồi, nhanh lên, mau đi thay quần áo đi, dì nói cho cháu hay, trước khi đi bố cháu đã dặn dò rồi, nếu cháu còn không học hành đàng hoàng khiến gia sư tức bỏ về, học kỳ tới sẽ tìm cho cậu một ngôi trường khép kín không cho phép ra ngoài, để cả kỳ cháu đều không về nhà được.

Dì giúp việc đã sớm quen với tính khí kỳ quái của Chu Thần, biết được cách nào có thể khiến cậu nhóc ngoan ngoãn nghe lời.

Quả nhiên, Chu Thần nghe thấy những lời này, sắc mặt lập tức thay đổi.

Cậu ta lấy một bộ đồ để tắm rửa trong tủ đồ, xoay người đi vào phòng tắm.

Chưa đầy một lát sau, bên trong có tiếng nước chảy truyền ra.

Dì giúp việc đóng cửa phòng cậu ta lại, sau đó bước đến đưa cốc nước cho Đường Á Nam: “Tính tình của Thần Thần là thế đấy, nhưng thành tích học tập rất tốt, cháu dạy thằng bé chắc hẳn sẽ không quá khó khăn.”

Đường Á Nam gật đầu, do dự chốc lát, hỏi dì ấy: “Dì ơi, cho hỏi cậu ta tên là Chu Thần đúng không ạ?”

“Đúng vậy.”

“Vậy lúc nãy ba của cậu ấy nói, cậu ấy vẫn còn một người anh trai đang học cấp 3, có phải tên là Chu Hạo không ạ?”

“Ơ.” Dì giúp việc kinh ngạc: “Cô bé, cháu quen biết Hạo Hạo nhà này à?”

Đường Á Nam: “...”

***

Chu Thần tắm rửa mất hơn nửa giờ đồng hồ, trước khi cậu ta đi ra, Đường Á Nam ngồi một mình trong thư phòng của nhà họ Chu.

Đợi hơn nửa ngày trời vẫn chưa thấy người đến, cô dứt khoát lấy điện thoại ra, mở Wechat, tìm đến giao diện trò chuyện với Chu Hạo, gửi một chuỗi [...] qua.

Hai phút sau, điện thoại rung lên, Chu Hạo trả lời lại: [??????]

Đường Á Nam: “...”

Nhớ lại trước đây cô từng hỏi cậu ấy có biết Mân Côi Hoa Viên không, cậu ấy lại nói là không biết, Đường Á Nam tức xì khói đầu, thẳng thừng hỏi: [Cậu có ở nhà không?]

Lần này bên kia trả lời rất nhanh: [Không.]

Đường Á Nam không tin, động tác gõ phím càng mạnh và dứt khoát hơn: [Tớ đang ở thư phòng nhà cậu, cậu đến đây, chúng ta nói chuyện một chút.]

Chu Hạo lại trả lời lại: [Tớ không ở nhà.]

******

Một câu ngắn gọn, bốn từ, khiến lòng nhiệt huyết của Đường Á Nam vừa nãy tìm cậu ta lý luận bị tan đi một nửa: [Cậu đi đâu rồi?]

[Chạy bộ.]

Được thôi.

Cô tiếp tục gõ chữ: [Khi nào quay về?]

[Không biết.]

[Nên cậu đã sớm biết trước rồi, người tớ phải dạy thêm là em trai cậu, đúng không?]

[Cứ coi như là vậy đi.]

[Sao không nói với tớ?]

[Không phải bây giờ cậu cũng biết rồi à.]

Đường Á Nam: “...”

Thật là, tức đến mức muốn đánh người!