Đám người trung cấp nghề vẻ mặt xám xịt bỏ chạy, trước khi đi còn bỏ lại một câu “ Sau này cứ chờ xem”, rồi nhanh chóng biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt bọn họ.
“Chị Nam, chị thật ngầu, chị là thần tượng của em!” Triệu Việt tiến lên, giọng nói tràn đầy sùng bái ngưỡng mộ.
Đường Á Nam vỗ vỗ bụi dính trên ống quần, ngồi dậy nhìn Hạ Lâm: “Bị gì không?”
Vừa rồi Hạ Lâm đã rất có thiện cảm với Đường Á Nam, nghe thấy câu nói đầu tiên của Đường Á Nam lại là hỏi mình thì thụ sủng nhược kinh* lắc đầu: “Không sao.”
*Thụ sủng nhược kinh: được quan tâm yêu thương mà thấy kinh sợ
Sau đó Hạ Lâm chân thành nói: “Đàn chị, chuyện vừa rồi cám ơn chị.”
“Không cần khách khí.”
Nói rồi cô còn nhắc nhở Hạ Lâm một câu: “Sau này tan học cố gắng đừng đi một mình, tốt nhất là bảo người nhà đến đón.”
“Em biết rồi ạ.” Hạ Lâm cảm kích nói.
Triệu Việt lập tức nhảy ra nói: “Chị Nam, chị yên tâm, sau này em sẽ phụ trách vấn đề an toàn của Hạ Lâm.”
“Dựa vào mày á? Hôm nay nếu không có chị Nam ở đây, người bị đánh ngã là ai còn không chắc đâu.” Cù Duệ khịa Triệu Việt.
Bình thường nếu Cù Duệ nói những lời này, khẳng định Triệu Việt đã sớm giằng co với cậu ta, nhưng hôm nay Triệu Việt lại im lặng hiếm thấy: “Mọi người nói xem, nếu đám nhãi ranh kia còn đến phá Hạ Lâm thì phải làm sao giờ?”
Vừa nghĩ tới lời nói bọn hắn nói trước khi đi Triệu Việt lại hơi không yên lòng, cậu ta luôn cảm thấy những người kia sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, nhưng cậu ta cũng không thể lần nào cũng gọi Đường Á Nam tới giúp được.
“Mấy người này nhìn rất lạ mặt, đoán chừng cũng là năm ngoái vừa thi đỗ vào trung cấp nghề, tối nay tao hỏi bạn bên đó của tao xem có thể giải quyết bọn họ không.”
Thành tích học tập của Cù Duệ chẳng ra sao cả, nhưng nhà cậu ta có tiền, giao thiệp rộng, đặc biệt là với mấy bạn bên trung cấp nghề.
“Cảm ơn người anh em, sau này có thời gian rảnh tao mời mày ăn cơm.” Triệu việt giơ tay khoác lấy vai Cù Duệ, trong nháy mắt hai người bọn họ liền có dáng vẻ hai anh em tốt.
“Không cần, cái gì mà sau này, nhân dịp hôm nay chị Nam rảnh, chọn ngày không bằng đυ.ng ngày, ngay bây giờ đi thôi.” Cù Duệ nháy nháy mắt với Đường Á Nam.
Triệu Việt không có ý kiến gì: “Chị Nam, chị đi không?”
Đường Á Nam có chút do dự: “Tôi muốn quay về...”
“Gần đây sức khỏe dì không phải khá tốt sao? Tuần trước tớ đến tiệm gặp dì, dì còn rất vui vẻ nữa mà, dì nói cậu suốt ngày đi làm thêm cực khổ quá, kêu tớ có thời gian rảnh thì đi ra ngoài dạo chơi giải sầu cùng cậu đấy.” Tôn Nhân Nhân kéo cánh tay của Đường Á Nam: “Nam Nam đáng yêu của tớ, đi chơi một buổi tối cùng tớ đi mà, được không?”
Đều đã nói đến thế này rồi, Đường Á Nam chẳng có lý do gì cự tuyệt tiếp: “Vậy được rồi, tớ gọi điện cho mẹ trước đã.”
“Nam Nam cậu tốt quá!”
Chờ sau khi Đường Á Nam cúp điện thoại, một nhóm năm người bọn họ lập tức đi ra khỏi con ngõ nhỏ.
Chiếc xe ô tô màu đen kia vẫn còn đậu ở đầu hẻm, điểm khác biệt với vừa rồi là cửa sổ sau xe đã hạ xuống hơn một nửa.
Có một thiếu niên ngồi ở hàng ghế phía sau, khuôn mặt cậu tuấn tú, hai đầu lông mày tràn ngập vẻ xa cách và hờ hững nhàn nhạt.
Chỗ bọn họ mới đứng vừa rồi cách đầu hẻm không quá xa, khoảng chừng năm mươi mét, ánh mắt Đường Á Nam tốt, từ lúc bắt đầu đi ra ngoài cô đã phát hiện thiếu niên trên xe. Hầu như không cần đoán cô cũng biết hình ảnh cô đánh ngã đám người trung cấp nghề hồi nãy kia đều bị cậu ta nhìn thấy.
Đối diện với ánh mắt của thiếu niên, Đường Á Nam đột nhiên thấy hơi mất tự nhiên mà rũ mí mắt xuống.
Cùng lúc đó, thiếu niên nhìn mấy người càng đi càng gần đến chỗ mình, bất động thanh sắc dời ánh mắt đi.
Cửa sổ xe chậm rãi khép lại, giống như đang ngăn cách cậu thiếu niên với người bên ngoài thành hai thế giới khác nhau.
“Lái xe đi.” Thiếu niên nhàn nhạt mở miệng, không có biểu cảm dư thừa gì.
“Người kia...” Nhìn chiếc xe ô tô nhanh chóng đi, Đường Á Nam lầm bầm mở miệng.
“Anh ấy á, nếu em không nhìn lầm thì anh ấy là đàn anh lớp mười một của chúng em, hình như tên là Chu Hạo.”
Trải qua một chút thời gian như vậy, Hạ Lâm đã bình tĩnh lại rồi, ngoại trừ đôi mắt vẫn hơi đỏ ửng ra thì vẻ mặt cô bé đã bình thường trở lại.
“Máy hát” vừa được bật, Hạ Lâm ngoẹo đầu, nói mãi không dừng: “Ở trường chúng em, anh ấy cũng coi như thuộc hàng hotboy, nghe nói nhà anh ấy rất có tiền, mà khổ nỗi không thích cười, đi tới chỗ nào, đối với ai cũng chỉ dùng vẻ mặt như vậy, quá lạnh nhạt.”
“Em biết cậu ta?” Nghe cô gái mà mình thích nhắc tới bạn nam khác, trong lòng Triệu Việt có chút khó chịu.
“Em không biết anh ấy.” Hạ Lâm nói xong lại cảm thấy không đúng lắm, sửa thành: “Phải nói là trong trường em không ai không biết anh ấy, nhưng hình như trừ bạn cùng lớp ra thì anh ấy rất ít nói chuyện với người lớp khác, mà người này cũng rất kỳ quái.”
Câu cuối cùng kia Hạ Lâm nói vô cùng thần bí, khiến Triệu Việt không nhịn được tò mò, hỏi: “Kỳ quái chỗ nào?”
“Anh biết bình thường bọn em đều lén lút gọi anh ấy là gì không?”
Triệu Việt lắc đầu, cậu ta không phải là học sinh trường THPT số 1, nagy cả tên người này là gì cũng chưa từng nghe qua, nào biết được bọn họ gọi cậu ta là gì chứ?
“Tất cả mọi người đều gọi anh ấy là học thần.”
“Học thần?” Triệu Việt sững sờ: “Thành tích của cậu ta tốt lắm hả?”
“Không phải là tốt lắm.” Hạ Lâm tiếp lời rất nhanh, ngay tại lúc Triệu Việt muốn nói chút gì đó để chế giễu Chu Hạo thì Hạ Lâm lại mở miệng lần nữa, nói: “Nhưng mỗi lần thi, chỉ cần anh ấy làm bài thi thì lần nào xác suất chính xác hầu như cũng là một trăm phần trăm.”
“Vậy nếu không làm...?” Triệu Việt vô thức hỏi lại.
Hạ Lâm nhún vai: “Anh ấy sẽ nói là anh ấy không biết làm, sau đó dứt khoát không làm luôn, nên em mới nói người này rất kỳ quái.”
“Chắc là nói quá đúng không, làm gì có ai có thể thi được đúng hết 100% chứ.” Là một học tra, Cù Duệ không tin điều này.
“Anh muốn tin thì tin, không muốn tin cũng không sao cả.”
Về điểm này, thời điểm vừa nghe nói tới Hạ Lâm cũng từng hoài nghi, nhưng chỉ cần là người đã tiếp xúc qua với Chu Hạo thì đều một mực khẳng định điều đó, vậy chắc hẳn đây không phải tin đồn vô căn cứ rồi, số lần nghe được ngày càng nhiều nên dần dần cô cũng tin.
Còn chân tướng thật sự như nào thì không liên quan gì đến cô nên cô cũng lười giải thích.
Bốn phía yên tĩnh mấy giây, Đường Á Nam đột nhiên mở miệng: “Em mới vừa nói cậu ta học lớp mười một?” Vậy vừa hay cùng khoá với cô.
Hạ Lâm “vâng” một tiếng, sau đó ánh mắt cô ấy bỗng sáng lên, Hạ Lâm cười híp mắt hỏi: “Đàn chị, đừng có nói chị coi trọng học thần của chúng em đấy nhé?”
“Thế thì không có.”
Chỉ là nghe Hạ Lâm nói nên có chút tò mò, thuận miệng hỏi một chút thôi.
Đường Á Nam chưa kịp mở miệng, Cù Duệ bên người cô đã bạo phát: “Sao có thể! Cái tên tiểu bạch kiểm kia trừ dáng dấp đẹp ra thì còn có ưu điểm gì chứ? Chị Nam sao có thể coi trọng một người có tính tình kém như vậy được.”
Trong mắt Cù Duệ, các bạn nam không quan tâm để ý gì đến các bạn nữ đều không phải người tốt.
Đường Á Nam liếc nhìn Cù Duệ, đeo cặp sách từ chối cho ý kiến: “Không phải nói muốn ăn cơm sao? Đi đâu ăn đây?”
***
Trường THPT số 1 ba rưỡi tan học, náo loạn một màn như thế, lúc bọn họ về đến trên đường lớn thì đã gần 4:30 rồi.
Hai ngày sau là cuối tuần nên đám học sinh tan học và những người tan làm sớm đi tới đi lui trên đường, vẫn chưa đến giờ cơm mà nhà ăn trong các siêu thị đã sớm bị người ta chiếm chỗ xếp hàng chật kín.
Đám người bọn họ tìm đến một tiệm lẩu mới mở, Cù Duệ đã ăn ở đây hai lần, nói là mùi vị không tệ, đặc biệt recommend cả nhóm đến thử.
Năm người chen chúc một bàn, gọi một nồi lẩu cá hơn bốn cân, thịt cá vừa trắng vừa mềm, chỉ nhìn thôi cũng khiến cơn thèm ăn của mọi người tăng lên.
“Chị Nam, chị uống canh đi, cái tươi ngon nhất của cá đều ở trong canh.”
Cù Duệ cầm thìa rồi cầm bát của Đường Á Nam, múc cho cô một bát lớn.
“Cảm ơn.” Đường Á Nam uống một hớp, quả nhiên cá rất tươi.
Triệu Việt cũng bắt chước múc cho Hạ Lâm một bát, còn gắp thêm mấy miếng thịt cá: “Hạ Lâm, em ăn nhiều vào.”
Hạ Lâm nhìn bát canh cá đầy đến mức sắp tràn ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Anh đừng lấy nhiều như vậy cho em, bây giờ ăn no rồi, tí nữa lại không ăn tiếp được.”
Bọn họ đến đây để ăn lẩu, ăn cá xong còn nhúng những món khác nữa vào nồi lẩu để ăn nữa đấy.
“Không ăn được nữa thì đừng miễn cưỡng, nếu em thích, lần sau anh dẫn em đến ăn.” Lời âu yếm tình tứ được Triệu Việt nói vô cùng lưu loát.
Hạ Lâm đỏ mặt uống mấy hớp canh, sau đó mới nói: “Ai muốn anh lần sau dẫn em tới chứ.”
***
Ăn được 30 phút, Cù Duệ nhận được một cú điện thoại.
Năm phút sau Cù Duệ trở lại nói: “Vừa rồi tao gửi ảnh chụp mấy người kia cho bạn học ở trung cấp nghề của tao, bọn nó nói mấy tên này đúng là học sinh mới, tên cầm đầu hình như hơi có bối cảnh, bình thường lúc ở trường bọn đấy đều hoành hoành ngang ngược, ngay cả bọn nó cũng phải cho bọn đấy vài phần mặt mũi.”
“Nói như vậy thì đối phó mấy tên đấy rất khó à?” Triệu Việt gắp một miếng thịt cá nhét vào miệng.
“Thế thì không, dù sao bọn đấy còn ít tuổi, nhiều lắm cũng chỉ dám hù dọa những người ít hay bằng tuổi thôi, còn lớn tuổi hơn thì không dám động.”
“Không ai giúp bọn đấy là được rồi.” Triệu Việt nói, cậu ta nhìn về phía Đường Á Nam: “Chị Nam, hôm nay chị ra mặt giúp bọn em, bọn đấy chắc sẽ tìm đến gây phiền toái cho chị, tuần sau tan học em về cùng chị.”
Tuy nói mấy người như bọn đấy không phải đối thủ của Đường Á Nam, nhưng cậu ta chỉ sợ chúng sẽ giở trò gì đấy, dù sao chuyện này cũng vì cậu ta mà ra, cùng về còn có thể giúp đỡ lẫn nhau.
“Không sao.” Đường Á Nam mặt không đổi sắc: “Cậu không cần lo cho tôi, lo cho mình trước đi, còn không biết ai đưa ai về nhà đâu, sau này ít tìm phiền phức cho tôi là được.”
Triệu Việt: “...”
Được thôi, cậu ta bị ghét bỏ.
Ăn cơm xong, mấy người bọn họ đi lung tung trên đường một lúc rồi đến một tiệm KTV gần đó.
Trước khi đi, Triệu Việt còn gọi mấy cuộc điện thoại, gọi một đám anh em trường THPT số 2 tới tham gia náo nhiệt.
Những người kia đều biết Đường Á Nam, thấy cô cũng ở đấy đều chào một tiếng “Chị Nam”, còn cần mẫn hơn cả lúc bình thường chào thầy cô giáo ở trường.
Đường Á Nam hát không tệ lắm, nhưng trước mặt nhiều người như vậy cô hơi lười không muốn hát. Dưới sự ồn ào của mọi người cô tùy tiện hát hai bài, rồi đưa mic cho người khác, còn mình đến làm ổ trên ghế sô pha, ôm bắp rang ăn răng rắc răng rắc.
Những người mới tới sau, Hạ Lâm chẳng biết ai cả, cô ngồi xuống cạnh Đường Á Nam nói chuyện với cô.
“Chị Nam, em có thể gọi chị như vậy không?” Hạ Lâm cẩn thận từng li từng tí hỏi.
“Đương nhiên có thể.”
Hạ Lâm chắp tay trước ngực, giọng điệu thành kính mà sùng bái: “Chị Nam, chị thật đỉnh, chỉ cần vài động tác đã đánh cho những người kia bỏ chạy. Anh Triệu Việt nói chị từng học Qinna* với Taekwondo, thật ạ?”
*Qinna: Qinna là tập hợp các kỹ thuật khóa khớp được sử dụng trong võ thuật Trung Quốc để kiểm soát hoặc khóa các khớp hoặc cơ / gân của đối phương để họ không thể di chuyển, do đó vô hiệu hóa khả năng chiến đấu của đối phương
Đường Á Nam ừ một tiếng.
“Em hơi tò mò, một cô gái như chị sao lại đi học những thứ kia thế?”
“Muốn học thì đi học thôi.” Ngữ khí Đường Á Nam nhẹ nhàng, ban đầu do cảm thấy chơi vui, sau này phát hiện có thể bảo vệ mình và người bên cạnh mình.
Hạ Lâm hoàn toàn không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy, Hạ Lâm cảm thấy những cô gái chủ động học những thứ này vô cùng ít, còn tưởng Đường Á Nam là bị bố mẹ ép buộc đi học cơ chứ.
Trải qua chuyện ngày hôm nay, Hạ Lâm cũng có chút khao khát: “Sớm biết như vậy em cũng đi học rồi.”
Đường Á Nam nhìn Hạ Lâm cười cười, nửa nghiêm túc nửa nói giỡn: “Thật ra con gái chỉ cần biết mấy chiêu thức đơn giản là được, gặp nguy hiểm có thể trốn thoát khỏi lưu manh cũng đủ dùng rồi, chứ bình thường đều không dùng đến, có học hay không cũng không khác nhau lắm. So với việc bản thân vất vả luyện tập, không bằng tương lai tìm một người bạn trai cao lớn cường tráng, là kiểu người chỉ cần đứng bên cạnh em thôi đã có thể dọa cho những kẻ có ý đồ xấu bỏ chạy ấy.”
Hạ Lâm tưởng tượng đến cảnh tượng như vậy, bị Đường Á Nam chọc cười: “Chị Nam, chị thật hài hước.”
Đường Á Nam không tỏ vẻ, nên một chút xíu xa lạ cuối cùng của Hạ Lâm cũng biến mất.
Hạ Lâm sáp vào bên người cô, nghịch ngợm mà nháy nháy mắt: “Vậy sau này chị tìm bạn trai, chẳng phải là sẽ muốn giống như Schwarzenegger hay sao?”
Chị Nam đã lợi hại như vậy rồi thì nhất định phải tìm một người lợi hại hơn chị ấy mới được, ít nhất vẻ bề ngoài cũng phải để cho người ta cảm thấy xứng đôi với chị ấy.
Đường Á Nam bật cười: “Chị không thích như vậy.”
Hạ Lâm vốn chỉ thuận miệng nói, nghe thấy cô trả lời đột nhiên thấy hứng thú, bát quái hỏi: “Chị Nam, chị thích người như nào?”
Đề tài của con gái với nhau chỉ đơn giản là những chuyện như này nên Đường Á Nam không hề thấy đường đột. Cô tựa người trên ghế sopha, tay phải chống cằm, dù sao cũng nhàm chán, thôi thì cứ nghĩ về vấn đề này đi.
Cô thích người như nào?
Vấn đề này trước kia cô chưa từng nghĩ tới, một mặt là vì cô còn nhỏ, mới học lớp 11, quá sớm để nghĩ đến. Một mặ khác cũng là vì bình thường cô quá bận, thời gian rảnh rỗi không phải làm thêm ngoại trừ dùng để chăm sóc cho mẹ ra cô đều dành cho học tập, không có thời gian suy nghĩ những thứ như này.
Không hiểu sao, trong đầu cô đột nhiên hiện lên hai con ngươi lạnh nhạt, không có bất kỳ độ ấm nào cả, còn có trong nháy mắt đối diện với ánh mắt của thiếu niên đó, cô bỗng dưng có chút hoảng hốt.
“Có lẽ...Giống như cậu ta vậy.”
Ma xui quỷ khiến, cô buột miệng thốt ra.
May mắn cô nói rất nhỏ, không có người nghe được.