Xuyên Thành Phản Diện, Thu Được 5 Lão Công Mary Sue

Chương 16

Về đến nhà với khuôn mặt uể oải, cậu về phòng của mình nằm nhoài trên giường mắt mơ màng muốn ngủ.

Anh về phòng mình cất đồ rồi đi qua phòng cậu gõ cửa.

-"Tiểu Dương có trong đó không??"

Đáp lại anh là một mảng im lặng, anh đưa tay vặn vặn núm cửa xem có khoá không, hiển nhiên cửa không khoá anh bèn bước vào.

Cái căn phòng đơn giản này quá xa lạ đối với anh, lúc trước anh có vào phòng cậu một vài lần nhưng nó rất bừa bộn, nào là phấn son, váy nói chung là đồ của con gái chiếm đa phần, nói thật anh cũng khá bất mãn chuyện cậu thích trang điểm thích mặc đồ nữ, sau này thấy cậu vứt hết đi anh thấy vui lắm.

Nhìn căn phòng một lượt, ánh mắt của anh dừng lại trên người cậu, cậu đang ngủ say sưa nên không biết, hơi thở đều đặn rất yên tĩnh của cậu làm anh cười nhạt.

Vừa về đã ngủ rồi đúng là...

Đi lại bên mép giường ngồi xuống bên cạnh cậu, anh đưa tay sờ sờ má cậu, xúc cảm mềm mại của làn da khiến anh muốn cắn một cái.

Hết má rồi đến môi, ngón tay anh lướt qua bờ môi mỏng đỏ của cậu, sau đó anh cúi đầu dán xuống môi cậu một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng cũng đủ khiến anh thoã mãn.

Thật muốn hôn thêm vài cái nữa mà.

Anh cười thầm trong lòng, chẳng biết anh khi nào lại sinh ra cái loại cảm giác này với cậu, không phải là tình cảm anh em nữa mà đó là tình cảm tựa như tình cảm nam nữ vậy, anh không quan tâm người ngoài họ nói gì, hay kì thị gì, anh chỉ muốn ở bên cậu thôi dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa....

-"Ưʍ...."

Cậu xoay người rên một tiếng làm anh giật mình.

-"Tiểu Dương...."

Anh nằm xuống cạnh cậu rồi ôm cậu vào lòng gọi tên cậu.

Cảm thấy được hơi nóng của ai đó cậu không đẩy người ta ra ngược lại còn ôm chặt hơn ngủ ngon lành.

Được cậu ôm chặt như thế cộng với hơi thở ấm nóng của cậu phả vào hõm vai mình, tiểu đệ đệ của anh không chịu yên phận mà ngẩng đầu, anh khó khăn nhịn xuống du͙© vọиɠ của mình vì anh không muốn làm cậu tổn thương.

Mày chịu được, nhịn nhịn từ từ ăn vẫn không sao.

Suy nghĩ như vậy làm cho anh dịu hơn, cùng cậu ôm nhau ngủ.

Vài tiếng trôi qua, mặt trời cũng đã xuống núi, anh tỉnh dậy sau giấc ngủ vừa rồi, nhìn sang bên cạnh thấy cậu còn đang ngủ anh không nỡ rời đi sợ làm cậu thức giấc. Ngoài dự đoán của anh cậu bắt đầu nheo mắt tỉnh dậy, anh giật mình sợ cậu thấy anh nằm cạnh thì cậu sẽ đá anh xuống giường nha.

-"Tiểu Dương, không ngủ nữa sao??"

-"Ừm...."

Phù...

-"Có chuyện gì??"

Anh cười ha hả nói không có gì.

Cậu cũng không quan tâm nữa, nhưng mà...

-"Anh.. Sao lại ở trên giường của..."

-"Anh đi tắm đây..."

Câu vừa dứt anh liền đi nhanh ra khỏi phòng cậu làm cậu ngồi nghiêng đầu khó hiểu.

Anh đi một mạch về phòng, đóng cửa rầm một cái, ngồi trên giường ôm đầu đỏ mặt, may cho anh là anh phản ứng kịp thời nếu không bị cậu đá ra khỏi phòng lúc nào không hay.

Lắc lắc đầu, anh đứng lên lấy đồ đi tắm.

Qua mười mấy phút ngâm mình trong bồn tắm suy nghĩ, anh đứng dậy với thân hình trần như nhộng đi thay đồ.

Bước xuống nhà dùng bữa tối, anh thấy cậu đã ngồi vào bàn xem điện thoại hoàn toàn không nhìn anh một cái.

Anh kéo ghế ngồi xuống đối diện với cậu cười nhạo nói:

-"Muốn anh đem điện thoại đi vứt lần nữa không??"

Cậu nhăn mày khinh bỉ trong lòng.

-"Xì.."

-"Haha đùa thôi, ăn cơm không nên xem điện thoại."

Nghe vậy cậu cất điện thoại sang một bên rồi hai người dùng bữa.

-"Đúng là nghe lời."

Cậu đen mặt muốn đánh anh một trận cho hả giận, đã không muốn nói rồi còn chọc tức cậu.

-"Này ăn nhiều thịt vào."

Anh gắp thức ăn bỏ vào chén cho cậu, nụ cười tươi như hoa làm cậu đau cả mắt, chời má hôm nay anh hay cười vậy.

Nhìn miếng thịt trong chén cậu không nói gì gắp lên cắn một miếng nhai nhai, anh nhìn thấy ý cười trên mặt càng hiện rõ.

Tiếp đó là một không gian im lặng, chỉ có tiếng sột soạt của hai người khi ăn cơm, cậu bỏ đũa xuống xin phép về phòng trước, anh gọi người dọn dẹp rồi cũng đi theo sau cậu.

-"Anh không về phòng??."

Thấy Dương Khánh cứ đi theo mình về phòng, cậu nhịn không được hỏi.

-"Hả... À anh muốn ngủ chung với em."

Gì??? Cậu không nghe lầm chứ!!

-"Không được!!"

Anh bất mãn hỏi: -"Vì sao??"

-"Không quen."

Chẳng phải lúc trưa cậu ngủ còn ôm người ta cứng ngắc sao, bây giờ nói không quen có quỷ mới tin.

-"Ừm, vậy anh về phòng đây."

Kỳ Dương:-"...."

Mắt nhìn thấy anh đã ra khỏi phòng mình cậu lấy đồ đi tắm, mười mấy phút sau cậu từ nhà tắm đi ra, tay cầm khăn lau lau đầu, đi lại giường ngồi xuống tìm điện thoại.

Loay hoay mãi mà không thấy cậu chợt nhớ ra là cậu đặt nó ở bàn ăn quên lấy.

Đi xuống lấy điện thoại, vừa mở cửa phòng đã bị một bóng đen doạ cho ngã xuống sàn nhà, cậu chửi thầm trong lòng.

-"Tiểu Dương không sao chứ!!! Anh định gõ cửa rồi nhưng mà thấy em mở cửa nên... xin lỗi.."

-"......."-____-

-"Đến, anh đỡ em dậy."

Anh vươn tay mình ra nắm lấy tay cậu đỡ cậu đứng dậy, cậu tuy có chút đau nhưng không chửi anh lấy một tiếng.

-"Đây điện thoại của em."

Nhìn cái điện thoại trên tay mình, cậu môi hơi động nói:-"Cảm ơn.."

Anh cười tươi nói không có gì rồi đi ngay.

Cậu đóng cửa lại, ôm cái mông đau của mình đi lại chỗ giường nằm úp xuống, mở điện thoại coi phim. Cho đến gần mười rưỡi cậu mới bắt đầu đi ngủ.

______

Một ngày nữa trôi qua cũng như tròn một tháng cậu sống ở thế giới này, cốt truyện tranh thay đổi hoàn toàn khác so với cốt truyện cũ của tác phẩm, nữ chính đã bay sang Mỹ để du học một thời gian dài, Hoàng Long có tình nhân khác, bốn người còn lại thì bám cậu như sam nhất là tên Mạnh Thiên.

Hôm nay cậu lại đến trường nhưng mà cảm giác có gì đó rất lạ, mọi người hôm nay đều bàn tán về một người khá giống cậu, nghe đâu vừa chuyển vào đây học.

Vừa bảo khá giống cậu thì cậu liền biết là ai nha, Tử Mặc cậu ta chứ không ai cả.

Cũng hay thật vừa về nước đã đem tình nhân đến trường rồi, Hoàng Long hắn ta chịu chơi thật đấy.

-"Kỳ Dương..."

Nghe ai đó gọi mình cậu theo phản xạ quay đầu lại nhìn, không ngoài dự đoán của cậu không ai khác chính là Mạnh Thiên, y đứng từ xa gọi cậu làm cho nhiều người nhìn.

Cậu xám xịt nhìn y, vẻ mặt chán ghét hiện rõ trên mặt cậu, y nhìn cậu cười hìhì vòng tay ôm cổ cậu kéo cậu đi, vừa đi y vừa nói chuyện rất sôi nổi nhưng cậu lại không ừ lấy một tiếng.

Tuấn Xuyên gã đi từ xa thấy hai người nói chuyện vui vẻ liền đi lại phá hỏng.

-"Không phiền cho tôi đi cùng với."

Y đang nói cũng phải dừng lại nhìn gã, sát khí giữa hai người trổi dậy làm cậu muốn quay sang cho mỗi người một trận, đây là trường học không phải nơi đấu võ, nếu muốn đánh thì đừng có đem cậu ra làm vấn đề để đánh chứ.

-"Được rồi, cậu buông tôi ra đi."

Không đợi y buông tay cậu liền gạt tay y ra rồi đi nhanh về phía căn tin trường để dùng bữa sáng, vì dậy muộn nên cậu chưa kịp ăn gì mà đi một mạch tới trường, bây giờ bụng cậu đang gào thét do đói đây này.

Bỏ mặt hai người phía sau làm gì thì làm, cậu chẳng hề quay đầu hỏi xem hai người có đi hay không, y tức giận đổ lỗi cho Tuấn Xuyên, gã thì chẳng quan tâm đi nhanh đến bên cạnh cậu tiếp chuyện.

Y thấy vậy cũng đi nhanh theo, ba người cứ như thế sánh vai nhau đi vào căn tin, không khỏi thu hút ánh mắt của rất nhiều người đặc biệt là nữ sinh.