-"Lý . Tuấn . Xuyên??" cậu phát giác gọi một tiếng.
-"Ân, tôi đây!!" hắn nở một nụ cười làm cho bao nhiêu cô gái phải đỏ mặt.
-"Anh...anh...!!" cậu thật sự không biết bây giờ nên nói gì cho phải, nói cậu xui xẻo cũng đúng mà nói hắn xui xẻo cũng đúng.
Thở dài một hơi quyết định không quan tâm chuyện này nữa, cậu lắc đầu rồi lách qua bên hắn định đi lên lớp. Tay đột nhiên bị nắm lại khiến cho cậu rùng mình, thiên a đây là muốn làm gì?? Xin lỗi cũng đã làm rồi chẳng lẽ muốn cậu đền tiền vì làm bẩn quần áo của hắn. Cậu khóc không ra nước mắt.
Hắn thấy cậu như thế ý cười càng hiện rõ, không ngờ con mèo này đa biểu cảm thật đấy, lúc nóng lúc lạnh đã không nói bây giờ thì xanh mặt cũng có, nổi giận cũng có đặt biệt là sợ hãi a.
-"Cậu tối nay rãnh chứ?? Đi ăn tối cùng tôi."
-"... Hả...tôi.."
Không đợi cậu trả lời hắn nói tiếp:
-"Vậy nhé, tối gặp!!"
Song, hắn đi luôn một hơi để cậu đứng cứng ngắc trong đầu rối tung.
Qua một lúc hoàn hồn lại cậu chửi thề trong lòng: Đệt(`0´)凸 anh làm mẹ tôi luôn đi.
Qua một lúc đứng tự kỷ cậu cảm thấy mình bị nhiều người nhìn có chút mất tự nhiên nên đi về lớp, nhìn thời gian thì còn sớm cậu quyết định đi ra phía sau trường dạo một vòng để thanh thản đầu óc mấy ngày nay suy nghĩ nhiều đầu công nhận rất đau nha.
______
Bên chỗ y, sau khi nhìn người con gái kia khóc lóc một hồi và chạy đi bất mãn thở dài một hơi miệng chậc chậc vài tiếng, thật cuộc sống không nên quá ảo tưởng điều gì đó khi biết sự thật thì lại đau lòng.
Đút hai tay vào túi quần y đi lên lớp mong gặp lại cậu ở đó.
Đi được nửa đường y chợt nhớ ra điều gì đó, lấy điện thoại ra nhập số gọi cho một người, nói hai ba câu liền tắt máy miệng cũng theo đó mà nhếch lên tạo một nụ cười nhẹ nhưng cũng không kém phần ôn nhu.
Cái kia lúc y gọi điện thoại đó chính là gọi cho người theo dõi mà y phân phó đi theo cậu, y chỉ hỏi cậu hiện đang ở đâu, làm gì,y định lên lớp nhưng sợ không có cậu nên hỏi cho chắc.
...
Cậu lúc này đang đi dạo xung quanh, vì là phía sau trường cho nên ít người qua lại đây là nơi lí tưởng cho mấy học sinh cá biệt trốn học hay đánh nhau.
Vừa vặn gặp ngay một đám cậu không tỏ vẻ là sợ hãi thay vào đó là một nụ cười khinh bỉ, học không lo học suốt ngày quậy phá không giúp ích cho xã hội thì thôi đi còn gây hoạ cho người khác, đúng là lũ không có não, cậu thầm nghĩ.
Lũ kia thấy cậu đứng nhìn bọn nó chằm chằm thì thằng này nhìn thằng kia thằng kia nhìn thằng nọ sau đó cười một trận lớn đi lại chỗ cậu.
Trong đó có tổng cộng năm thằng không được đẹp cho lắm thằng đầu tiên hay còn là đại ca nhóm đó mở miệng chào hỏi(?)
-"Yo, ai đây?? Lục thiếu không đi ôm chân nam nhân sao?? Rãnh rỗi ra đây là muốn tìm tôi "chơi" chung à??? Hahaha..."
Mấy thằng kia cũng cười phá lên làm cho cậu có chút ngứa tay bỗng nhiên muốn đánh nhau nha.
Kỳ Dương cậu đừng trách tôi do bọn chúng kɧıêυ ҡɧí©ɧ trước, xin lỗi vì làm cho cậu bị thương nhưng tôi chịu hết nổi rồi. Cậu tự nhủ với nguyên chủ.
-"A, mày nói sai rồi!!!" nói xong hết câu cũng là lúc mặt thằng đại ca dính một nắm đấm của cậu ngã nhoài xuống đất.
Nó ôm cái má xưng phồng của mình ngẩng mặt nhìn cậu vẻ hung tợn nói không ra tiếng:
-"Mày...."
-"Tao muốn đánh nhau!!" đúng lúc vận động chân tay.
Bọn kia nhìn mà há hốc mồm mắt trợn trắng và có chung một quan điểm: không ngờ tên này nhỏ con vậy sức mạnh cũng ghê thật còn nữa gan cũng không hề nhỏ.
-"Mày...mày... Bọn mày đứng đó làm gì đán nó cho tao!!!" mặt nổi gân xanh nó ra lệnh cho mấy thằng kia.
Bọn kia nghe lệnh chần chừ một lúc mới quyết định xông lên, cậu đứng một bên cười cười xoay khớp tay rồi bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Vào thời khắc cả bọn định đánh nhau một tiếng nói vang lên làm cho rùng mình.
-"Chậc, thì ra ở đây đánh nhau!!"
Sao y lại ở đây...
Toi rồi...
-"Tao tha cho mày lần này, lần sau tao không tha đâu... Đi thôi!!"
Năm thằng chạy tán loạn, để cậu đứng bơ vơ đối mặt với y, không khí căng thẳng dần dần chiếm hết, ngột ngạt xen lẫn với lúng túng.
Bước lại đứng trước mặt cậu, y dừng lại ở khoảng cách hai người cách nhau hai gang tay, con ngươi nhìn cậu đánh giá.
Không ngờ nhìn con người yếu đuối như vậy nhưng không phải thực chất rất mạnh nha, không biết trên giường thế nào.(đúng là con trai của ta hahaha)
Qua năm phút chẳng lời nào được thốt ra giữa hai người, cậu cúi đầu nãy giờ cổ có chút mỏi nhưng mà ngẩng đầu lên sẽ thấy ánh mắt của y làm cho cậu có chút không dám. Không phải thẹn thùng hay là sợ hãi đó chính là không thích, nếu như các bạn nhìn thẳng vào mắt của cái người mà nhìn các bạn chằm chằm đi các bạn sẽ hiểu.
Một bên chịu đựng một bên đứng nhìn cho đến khi chuông thông báo vào lớp vang lên cả hai giật mình thoát khỏi tình cảnh bất động, tay y vươn lên xoa xoa đầu cậu vẻ mặt ôn nhu kèm theo một nụ cười dịu dàng khiến cậu có chút khó chịu. Cậu đâu phải con nít xoa xoa cái gì, mấy người thích không thích thì tự đi xoa đầu mình đấy.
-"Lên lớp thôi!!" xong kéo cậu chạy một hơi lên lớp.
Hấp tấp như vậy làm gì, đi chậm chút có sao đâu.
Cả hai người ai nấy về chỗ cũ, có điều hôm nay tên Hoàng Long kia lại không đi học nữa sao?? Chủ nhiệm cũng thật là nên gọi hắn bảo hắn đi học chứ.
______
Thời gian trôi qua thật nhanh mới đây mà đã tan học, cậu xách cặp ra đi ra khỏi lớp trong đó có y, hai người một cao một thấp sánh vai nhau về nhà, trên đường đi cậu ghé qua tiệm bánh của Lãnh Phong ăn vài cái bánh tiện thể chờ anh về.
Thấy cậu thân thiết với anh như vậy y liền bĩu môi khinh thường, phải chăng cậu đối y như vậy thì y đã không ghen tị như vậy đâu.
Xì...
-"Đã xong, đi thôi A Dương~"
Còn để người ta gọi thân mật như vậy đúng là không xem y ra gì, anh đợi đấy tôi không cho anh dành cậu ấy với tôi đâu.
-"Ừm...Đi thôi!!!" cậu vui vẻ đáp.
Trên đường về, Lãnh Phong không ngừng hỏi cậu về mấy chuyện gần đây, đa phần là chuyện sức khoẻ và chuyện về gia đình, cậu không từ chối mà vẫn trả lời như chỉ nó ừ ừ cho qua. Y thấy mình như bóng đèn liền nổi giận nói :
-"Anh thật ồn ào!!"
-"Cậu có thể đi trước!! Không tiễn!!"
-"Cái__... Anh mới là người đi mới phải!!"
-"Là cậu...."
-"Là anh...."
Mặt nổi gân xanh cậu thật sự muốn cho mỗi người một trận, nhiều người nhìn như vậy không mất mặt sao?? Ở cạnh nhau là gây chuyện, mấy người không đi tôi đi.
Nghĩ nghĩ cũng có lí cậu bèn đi nhanh hơn bỏ bai người kia phía sau vẫn người kia nói thì người còn lại phản bác, cứ như vậy cậu đã bỏ xa họ cũng đã gần đến nhà cuối cùng cậu cũng đã thoát khỏi sự tra tấn bởi hai người kia rồi...
-"Ách...!!" cậu giật mình một cái vì ai đó đặt tay lên vai cậu vỗ vỗ vài cái.
-"Sao vậy?? Đi nhanh thật đó!!"
Thì ra là hai người bọn họ cậu còn tưởng lại bị bắt cóc như lúc trước lúc đó chắc cậu khỏi ra luôn quá!!
Lắc đầu tỏ vẻ không sao cậu tiếp tục đi tiếp, hai người kia cũng lặng lẽ theo sau, tới ngã rẽ anh chào tạm biệt cậu xong mới đi, y không nói gì nhìn cậu nhíu mày, thân thiết đến như vậy sao??
Cho đến lúc đi vào nhà y mới hỏi:
-"Cậu cùng anh ta thân vậy sao??"
Cậu không suy nghĩ lâu đáp ừm ngay làm cho y tim nhói một cái, đừng thẳng thắng như thế chứ thật khiến y đau lòng mà.
-"Tôi khuyên cậu đừng nên tiếp xúc với anh ta nhiều quá!"
Bây giờ cậu mới thất sự khó hiểu vì sao không cho cậu tiếp xúc với Lãnh Phong??
-"Vì??"
-"Anh ta nhìn rất giống người cấm dục lỡ đâu anh ta tìm cậu phát tiết thì ...." tôi không chấp nhận chuyện cậu bị người khác "ăn" trước tôi đâu.
-"Thì sao??"
-"Thì..."
-"...."
-"Tôi sẽ đau lòng!!"
-"...."
Ách,... Khoan y nói cậu bị "ăn" và nói y sẽ đau lòng khi cậu bị "ăn", chuyện này làm sao có thể không đời nào, còn nữa y nó Lãnh Phong cấm dục tìm cậu phát tiết....(thằng này láo:)), nghĩ đến đây mặt cậu đen lại miệng cười khổ vẻ bi thảm đi về phòng.
Y không đuổi theo vì y biết cậu cần có thời gian để suy nghĩ về chuyện này.
Vào phòng đóng cửa cậu loay hoay thay đồ xong đi lại chơi game, đang chơi chợt nhận ra điều gì cậu nhảy toán lên mặt bối rối, hình như cậu có hẹn ăn tối với Tuấn Xuyên bảy giờ tối là hắn đến đây đón cậu, nhìn đồng hồ chỉ còn 30 phút nữa là đúng giờ, cậu chạy vội vào vệ sinh cá nhân, tắm rửa sạch sẽ rồi ra chọn đồ, vừa thay đồ cậu vừa nghĩ lại đây như nghe lệnh ấy, tên Tuấn Xuyên kia là vua cậu là thần hắn ban chỉ cậu cãi không được đành làm theo lời hắn nói vậy dù sao chỉ là ăn tối thôi mà có chết đâu nhỉ.
Đúng là cuộc sống mà~