* Chú ý
Truyện này của mình có tận hai anh
1 : Dương Khánh
2 : Lãnh Phong
Hơi khó phân biệt nhưng mà mình đã nhắc tên của mỗi anh trong mỗi đoạn rồi, VD : Lãnh Phong không biết tại sao mình lại làm vậy anh không hề....
Hoặc : Dương Khánh thầm cười trong lòng, nhưng khuôn mặt của anh luôn cứng ngắc chẳng có dấu hiệu gì...
Bởi vì sao mình gọi hai người họ là anh thì lúc đầu mình định gọi Lãnh Phong là hắn nhưng mà không hợp cho nên mình nghĩ là gọi anh cho tiện.
Hoàng Long cùng Kỳ Dương mình gọi là cậu thì cũng như Lãnh Phong và Dương Khánh thôi tuy nhiên có đôi lúc mình sẽ gọi Hoàng Long là hắn💮💮
-o0o-
Tại Lục gia
-"Thằng nhỏ đi đâu được chứ, giờ này chưa về không biết có chuyện gì không?!?"mẹ cậu đi lòng vòng nãy giờ khiến cho ba cậu lắc đầu ngán ngẩm.
-"Mẹ bình tĩnh chắc em ấy chơi nhà Lãnh Phong đấy."anh cố gắng làm giảm căng thẳng cho bà.
-"Dương Khánh nói đúng bà ngồi xuống đi."ba anh nói đỡ.
Bà nổi giận xem đi xem đi Kỳ Dương thì chưa về bây giờ nói bà bình tĩnh là bình tĩnh thế nào, tuy cậu là con riêng nhưng bà yêu chiều cậu còn hơn con ruột vì sao vì bà lúc nuôi Dương Khánh lên hai thì chồng bà đi làm xa để hai người ở nhà bơ vơ, trong khoảng thời gian đó bà thấy cậu ở trước cổng bệnh viện khi đi khám bệnh cho anh sau đó bà đem cậu về nuôi nhờ cậu mà bà vui vẻ và bớt bơ vơ hơn sau này khi anh lên bảy thì hai đứa cứ dính nhau khiến bà bớt lo phần nào.
-"Nói tôi bình tĩnh làm sao được chứ, thằng nhỏ nhỡ không có nhà Lãnh Phong thì sao đây?!? ."
Ba anh bất mãn-"Bà suy nghĩ nhiều quá rồi."
Bà thở dài lo lắng-"Tôi lo quá ông à."
Ông đi lại vỗ vai an ủi bà -"Được rồi nó lớn rồi bà đừng lo."
-"Chuyện này con đi hỏi Lãnh Phong xem."anh đứng lên đi về phía cửa.
-"Ừ, con đi đi."
-"..."
Lúc này anh cũng rất lo lắng cho cậu, người em trai anh nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa này đột nhiên đi đâu mất khiến anh cảm thấy trong lòng mất mát và nhớ nhung vô cùng vì sao vì anh rất thương cậu, khi đi làm thật sự anh không muốn đi vì muốn ở nhà cùng cậu đưa cậu đi đây đi đó nhưng giờ hay rồi cậu có Lãnh Phong rồi.
Đến nhà Lãnh Phong.
Ting ting đứng trước cửa nhà Lãnh Phong bấm chuông, anh đợi một lúc thì có người mở cửa.
-"Có chuyện gì??!"Lãnh Phong hỏi.
-"Kỳ Dương đâu!??"
-"Tôi không biết chẳng phải cậu ấy về rồi sao? có chuyện gì à!??"
-"Chuyện gì??Kỳ Dương em ấy đưa cậu về đã khoảng vài tiếng rồi chưa thấy em ấy về nhà, giờ hỏi cậu cậu lại nói không biết!?" sau đó anh vun đấm đánh vào mặt Lãnh Phong một cái khiến Lãnh Phong ngã trên đất.
Như nghe được một chuyện gì đó kinh khủng Lãnh Phong mặt cho Dương Khánh đánh mình mà không đánh trả, khóe miệng đã chảy máu, sau một hồi ngồi trên đất anh cũng chống tay đứng dậy mặt không cảm xúc đưa tay lau vết máu trên miệng.
-"Cậu ấy... Tôi sẽ đi tìm."anh thẳng thắn, mặt trở nên nghiêm túc hơn.
Nghe Lãnh Phong nói như kể chuyện cười Dương Khánh miệng nhếch lên cười ha hả -"Ha, tôi không cần cậu tìm em ấy."
-"Anh không cần nhưng tôi vẫn sẽ tìm."
Bị Lãnh Phong nói cho cứng họng Dương Khánh hừ lạnh bỏ đi, phía sau Lãnh Phong đã quỳ rạp trên đất ôm mặt lẩm bẩm một câu tôi xin lỗi tôi không cố ý, sau đó từ trong túi quần lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
-"Cậu đi báo cho vài người tìm kiếm tung tích của Kỳ Dương cho tôi."
Người bên kia nghe được lệnh liền dõng dạc đồng ý -"Vâng, cậu chủ."
Mọi chuyện cứ như vậy diễn ra.
Tại phòng Hoàng Long.
Một người bị buộc chặt vào ghế cố gắng dãy dụa còn người kia thì đứng trước mặt người nọ tay thì nâng cằm người nọ lên.
-"Cậu biết vì sao không?!?"
-"...."
-"Bởi vì tôi thấy cậu cùng anh ta cười nói với nhau."
-"..."
-"Nhìn cậu đối anh ta rất tốt, còn với tôi lạnh lùng tàn nhẫn."
-"..."lạnh lùng thì đúng nhưng tàn nhẫn cậu thật chưa là gì cậu ta cả.
-"Tại sao vậy???"
-"..."này bớt vô duyên đi cậu bắt tôi về hỏi chuyện này à, vừa nói chuyện lúc sáng giờ thì bắt tôi uy hϊếp là thể méo gì??.
-"Cậu khiến cho tôi đau lòng lắm đấy?!"
-"Tôi...lúc sáng còn nói chuyện giờ lại như này cậu nói xem có vô lý không. "
-"Hừ, lúc sáng là tôi nhịn, bây giờ liền tính một lần."
-"Cậu...."
-"Không muốn à hay để tính từng lần từng lần một."
-"Tôi không biết mình làm gì sai với cậu cả.??" cậu nói đây là thật vừa xuyên qua có hai ngày mà bị bắt cóc đe dọa rồi, hưhư số cậu quá khổ đi thần nghĩ trong lòng cậu khóc không ra nước mắt.
-"Cậu nói không có à, vậy để tôi nói, cậu nói tôi tránh xa cậu để cậu đi cùng người khác , cậu nói tôi quen Lưu Tuyết để cậu cùng Mạnh Thiên vui vẻ bên nhau, cậu không chơi với tôi thay vào đó là đã ngủ cùng với Mạnh Thiên cậu nói xem tôi không tức à."
-"Tôi không có, nếu cậu không muốn vậy tôi đều không làm, giờ thả tôi ra được chứ!?về phần Mạnh Thiên tôi không cần cậu ta cậu làm gì thì làm không liên quan đến tôi."
Sau một lúc lâu nói chuyện cậu cũng hiểu được vì sao cậu ta bắt mình thì là do cảnh cáo vâng cảnh cáo, dựa theo câu nói lúc nãy cậu cho rằng cậu ta không muốn cậu đi cùng bạn thân của cậu ta Mạnh Thiên, và khuyên cậu không nên gần Lưu Tuyết nếu không thì.. , haiz cái số cậu thật là.
-"..."tuy không nói gì nhưng Hoàng Long vươn tay gỡ bỏ sợi dây buộc chân của cậu, sau đó không làm gì nữa chỉ đứng nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của cậu.
Này cậu đùa tôi à tôi nói là thả tôi ra vì sao tháo xong phần chân phần tay không tháo??!
-"Cậu mau thả tôi ra, không đùa đâu."giọng nói của cậu có vài phần bất mãn.
-"Không đấy."
Tin tôi thoát ra được liền cho cậu một vé tham quan địa ngục không?!?
-"Cậu...tôi nói nhanh thả tôi ra."
Thấy cậu nổi giận Hoàng Long còn không sợ sệt mà đứng cười ha hả như trẻ con có đồ chơi mới vậy khiến ai nhìn vào cũng muốn lao vào đánh kể cả cậu.
Một khắc trôi qua hai người vẫn im lặng nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ cứ như vậy cho đến khi ọt~~ọt~~ tiếng bụng cậu kêu vì đói cậu xấu hổ cúi gầm mặt xuống không phải là cậu chưa ăn đâu vì lúc trước ăn khuya quen rồi cho nên có hơi....đói....
Thấy thế Hoàng Long lắc lắc đầu đi ra khỏi phòng không quên cởi trói cho cậu trong đầu nghĩ đùa thế đủ rồi, được giải thoát cậu vui vẻ đứng dậy cầm tay xoa xoa vì bị cột chặt nên có hai dấu đỏ. Hoàng Long lúc ra khỏi phòng thì xuống phòng bếp kiếm chút đồ nấu mì gói cho cậu ăn tạm, hắn thừa nhận đây là lần đầu tiên hắn vào bếp nấu đồ ăn cho người khác cũng vừa lúc cậu đi xuống thấy cảnh này sắc mặt tối đi vài phần đi lại gần hắn sau đó nhìn mọi thứ trên bàn "ồ đây là nấu mì sao??!"
-"Để tôi nấu." không như mấy người nghĩ cậu không hề cười mà khuôn mặt rất là than đi xuống.
-"A,... Vậy đi." bị cậu là cho giật mình không nhanh không chậu sau đó hắn liền đi qua một bên nhìn cậu làm tất cả mọi việc mà không cần hắn giúp trong lòng không khỏi có những ý đồ xấu xa " đúng chuẩn vợ hiền dâu thảo a~ mì thế mà nấu thơm thật"
Nhưng mà vợ hiền thì phải ăn để đánh dấu chủ quyền chứ phải không?? Đằng nào chả vậy dù sớm hay muộn có điều ăn ngay bây giờ được đó!!
-o0o-