*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Dạ gật gù: "Được rồi. Tôi không còn nghi vấn nào nữa, chúng ta gần như đã khôi phục toàn bộ chân tướng."
Đại sư huynh nói: "Đây chỉ là phỏng đoán của tôi. Hắn đi tới hòn non bộ lấy tấm da mặt, dù sao cũng phải đi ngang qua hồ nước, nên đã tiện tay dùng hồ nước để che giấu chứng cứ. Tôi không nghĩ ra được giải thích nào khác nữa."
"Được rồi, nếu anh nghĩ ra được gì thêm thì nhớ báo tôi. Nhờ anh gọi giúp nhị sư huynh luôn."
-
Một lúc sau, trong phòng thẩm vấn, nhị sư huynh ngồi đối diện với Dương Dạ.
Thực ra Dương Dạ có thể cảm giác được rằng tính cách của nhị sư huynh vốn hoạt bát sôi nổi. Tỷ như bây giờ anh ta ngồi không yên, cựa tới cựa lui trên ghế giống như cảm thấy không thoải mái, lại có hơi giống với tình trạng ADHD*.
*ADHD: Rối loạn tăng động/giảm chú ý ở người trưởng thành
Dương Dạ rót cho anh ta một cốc nước: "Đừng lo lắng. Ai cũng là người chơi, tôi cũng không phải là thám tử thật."
"Ha ha, tôi biết... chỉ là tôi không kiềm chế được mà căng thẳng thôi."- Nhị sư huynh nói.
"Vì sao? Không lẽ anh là hung thủ thật?"
"Tôi không phải... Tôi không nghĩ rằng tôi đã làm việc đó!"
"Hiện tại có rất nhiều người đều nghi ngờ anh."
"Tại sao? Không, sao lại nghi ngờ tôi? Thật sự là không có liên quan gì tới tôi mà!"
Dương Dạ cười cười, tạm thời không giải thích nhiều, chỉ hỏi nhị sư huynh: "Kịch bản này tên là "Hoạ bì-Trường sinh". Anh biết được bao nhiêu về hai cụm từ này?"
Nhị sư huynh lắc đầu: "Trường sinh... Có lẽ là chỉ sự bất tử của Vương bất lão, còn "Hoạ bì" thì tôi chịu."
Dương Dạ nhìn chằm chằm mặt nhị sư huynh một hồi lâu. Hắn nghĩ rằng suy cho cùng thì đây cũng là trò chơi, e là không có cách nào để kiểm tra trên mặt anh ta có tấm da mặt hay không. Nhưng may thay, thông qua việc thẩm vấn và khôi phục lại quá trình với đại sư huynh vừa rồi, hắn đã nắm bắt được một số tình tiết cực kỳ quan trọng.
Giờ là lúc xác minh một trong những chi tiết đó.
Nghĩ tới đây, khí huyết của Dương Dạ tăng nhanh, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Hắn lấy một tờ giấy lau tay, sau đó cầm bút, nhìn chằm chằm nhị sư huynh và hỏi: "Anh cởϊ áσ ngoài cho tôi xem anh mặc gì bên trong được không?"
Nhị sư huynh lập tức ấp úng: "Tôi... tôi..."
Dương Dạ dường như đoán ra nguyên nhân tại sao anh ta lại che giấu chuyện này, lập tức nói: "Tôi sẽ không phụ lòng tin của anh."
Nhị sư huynh không ngốc, ngay lập tức hiểu được ẩn ý của Dương Dạ.
Trong lần khám phá đó, nhị sư huynh đã gặp Dương Dạ và Cố Lương.
Nhị sư huynh nhờ Dương Dạ cho xem ảnh chụp thi thể, ám chỉ rằng vết thương đó có thể là do hai người gây ra.
Lúc đó anh ta không nói thẳng chính là để đợi xem suy luận của Dương Dạ, coi hắn có phải là thám tử gà mờ không, rồi mới quyết định có nói rõ chân tướng hay không. Bây giờ lời nói của Dương Dạ đã ra hiệu rõ ràng, hắn hoàn toàn hiểu được ám chỉ của nhị sư huynh.
Dương Dạ đặt bút trong tay xuống, nói chậm rãi: "Nếu như trên tay áo trong của anh có vết máu thì tôi sẽ xua tan nghi ngờ về anh."
Nhị sư huynh không rõ ý của Dương Dạ, do dự một lát, nhưng vẫn cởϊ áσ ra.
Quả nhiên, cổ tay áo phải của áo trong, cũng như phần ngực của anh ta, dính rất nhiều vết máu, hơn nữa còn là dạng vết máu bắn tung toé—— Nó phù hợp với những vết máu hình thành do dùng dao bằng tay phải khắc chữ lên người nạn nhân.
"Bây giờ có thể nói cho tôi biết vết máu này từ đâu mà có không?"- Dương Dạ hỏi.
Nhị sư huynh lần nữa ngồi xuống, thở ra một hơi nói: "Tôi thừa nhận việc tôi dùng dao khắc chữ. Trước đây tôi không dám nói vì sợ anh sẽ cho rằng tôi là kẻ gϊếŧ người. Tôi... kịch bản này thật tệ hại."
Dương Dạ hỏi anh ta: "Nguyên văn kịch bản của anh là gì?"
"Lúc giờ Mão, sau khi tôi xong việc nguyền rủa, tôi giả vờ đi đến phòng bếp làm bữa sáng, nhưng thực ra là đi đến phòng ngủ của Vương bất lão để xem hắn đã chết hay chưa. Tôi đi ngang qua kho vũ khí, tiện đường đi vào chọn một con dao găm tốt. Khi đến phòng của Vương bất lão, quả nhiên chỉ còn mình hắn, nhưng hắn không chết, mà rơi vào trạng thái hôn mê, hẳn là do uống thuốc mê. Tôi đã nghĩ nếu như lời nguyền không gϊếŧ được hắn vậy thì dùng dao đâm chết hắn đi."
"Nhưng rồi tôi đổi ý. Vương bất lão có thù diệt môn với tôi, để cho hắn ra đi trong lúc ngủ là quá dễ dàng cho hắn. Vì vậy tôi quyết định khắc hai từ "súc sinh" lên người hắn. Khi khắc chữ, tôi không khắc sâu bởi vì tôi không muốn gϊếŧ hắn ngay lập tức. Trong suy nghĩ của tôi, khi thuốc mê hết hiệu lực, hắn sẽ bị đau mà tỉnh lại, rồi từ từ chảy máu mà chết, bị tra tấn cho đến chết."
"Tôi vừa khắc xong hai từ "súc sinh" thì chợt nghe thấy có tiếng bước chân ở bên ngoài sân. Có thể là nha hoàn nào đó đi ngang qua, hoặc cũng có thể là Y mỹ nhân quay về sớm, vì thế tôi liền nhanh chóng chuồn đi."
"À đúng rồi. Lúc dùng dao khắc chữ, tôi có cởϊ áσ ngoài của mình ra, chỉ mặc mỗi áo trong là vì sợ máu văng ra. Khi tôi khắc chữ xong thì lại mặc áo ngoài vào, như vậy thì vết máu chỉ dính vào tay áo trong cũng như phần áo trước ngực đều bị áo ngoài che đi."
Nhị sư huynh nói xong, Dương Dạ qua hồi lâu vẫn không lên tiếng.
Sự trầm mặc của hắn khiến người ta hoảng hốt. Nhị sư huynh vội vàng nói: "Chủ nhân của tiếng bước chân mới là thủ phạm thực sự. Tôi vội chuồn gấp, không kịp xác định những vết thương đó có chí mạng hay không, cũng chưa kịp tự mình xử lý con dao. Thủ phạm thật đã tới sau tôi. Có thể là hắn thấy vết khắc của tôi nhẹ, không đủ để gϊếŧ Vương bất lão vì thế đã ra đòn trí mạng luôn."
Dương Dạ nói: "Ý anh là sau anh thì có người nhặt con dao anh đã ném xuống đất lên, rồi dọc theo chữ "súc sinh" mà đâm dao vào phổi Vương bất lão. Người này hẳn là hận Vương bất lão vô cùng, vì sợ vết thương như vậy không đủ làm hắn chết, cho nên dọc theo nét gạch cuối của chữ "sinh" mà rạch động mạch chủ bụng của hắn."
"Ừ. Đó là những gì tôi nghĩ."- Nhị sư huynh gật đầu.
Dương Dạ lại hỏi: "Lúc anh vào phòng, tình trạng của Vương bất lão thế nào? Có mặc đồ không?"
Nhị sư huynh hoàn toàn không hiểu tại sao Dương Dạ lại đột nhiên quan tâm tới quần áo của nạn nhân.
"Không có gì, chỉ là hỏi thôi."- Dương Dạ tạm thời không giải thích quá nhiều, hỏi qua câu khác, "Anh làm việc này cụ thể là vào khi nào?"
"Vào giờ Mão, sau khi nguyền rủa xong tôi liền đi ngay. Lúc tôi khắc xong và rời đi... là trước giờ Mão ba khắc. Đến giờ Mão ba khắc là tôi đã đến phòng bếp. Tôi thật sự đã ở trong bếp và làm bữa sáng, rồi đợi đến giờ Mão chính một khắc, là cỡ 6 giờ 15, thì mang bữa sáng trở về phòng."
"Sáng nay anh có đi ngang qua hòn non bộ không?"
"Không có. Phòng bếp và hòn non bộ nằm ở hai hướng khác nhau. Tôi không có thời gian, hơn nữa tôi đến đó làm gì?"
"Câu cuối cùng, lúc anh đến và phát hiện Vương bất lão chưa chết, có từng nghĩ tới khả năng người đó không phải là Vương bất lão chưa?"
"Chưa. Tôi cho rằng hắn đoán được sẽ có người nguyền rủa hắn vào ngày này cho nên đã sớm nghĩ ra biện pháp bảo vệ. Tôi không nghĩ quá nhiều, chỉ muốn tận dụng thời cơ, phải nhanh chóng ra tay."
"Ok, tôi hiểu rồi."
"Anh hiểu thật chứ? Tôi vẫn chưa nghĩ ra. Tất cả những gì tôi biết chính là tôi không phải hung thủ thật. Thám tử, anh phải tin tôi."
"Nhờ anh gọi Ngọc đại phu vào giúp tôi."
Khi Ngọc đại phu đi vào, Dương Dạ đang xem bản đồ trên lá bài của mình.
Dương Dạ liếc cô một cái, hỏi: "Cô nghĩ hung thủ là ai?"
"Không phải là nhị sư huynh sao?"- Ngọc đại phu hỏi ngược lại.
Nói xong lời này, thấy Dương Dạ không có trả lời, Ngọc đại phu hít sâu vài hơi, cụp mắt nói: "Trong khi anh thẩm vấn nhị sư huynh, tôi và đại sư huynh ở ngoài đã cùng thảo luận. Anh ta nói với tôi về suy luận của mình. Tôi không nghĩ suy luận đó có vấn đề."
"Chắc không? Vậy tôi hỏi này..."- Dương Dạ nheo mắt lại, "Theo lý luận của anh ta, nhị sư huynh lấy cớ làm bữa sáng để rời đi, nhưng thực ra là đi gϊếŧ người, nhưng lại bị hung thủ gϊếŧ ngược lại. Sau đó hung thủ giả làm nhị sư huynh và trở về phòng của mình. Khi đó hung thủ còn cầm bữa sáng trên tay. Làm thế nào mà hung thủ biết được mình nên mang bữa sáng trở về?"
"Có lẽ vào giờ này mỗi ngày, đại sư huynh và nhị sư huynh đều phải cùng nhau dùng bữa sáng ở trong phòng. Hung thủ làm chưởng môn lâu như vậy hẳn là biết rõ hai đồ đệ, nên đương nhiên cũng sẽ biết chuyện này. Lúc đó đúng lúc là bữa ăn sáng, nhị sư huynh nhất định sẽ tìm lý do ra ngoài gϊếŧ người mà không nói cho đại sư huynh biết. Mà lý do này xác suất cao là đến nhà bếp và làm bữa sáng. Loại chuyện này không khó để đoán ra. Tôi nghĩ đây không phải là mấu chốt vấn đề. Mấu chốt là thiếu đi hai tấm da mặt, đó mới là mấu chốt."
Dương Dạ: "Được, vậy tôi hỏi cô thêm vài câu nữa."
"Được thôi, anh cứ hỏi đi."
Dương Dạ: "Sáng nay cô đi tìm tôi là dựa theo kịch bản của cô. Bởi vì cô muốn cùng tôi ôn chuyện cũ, để tôi nhớ đến tình cảm thanh mai trúc mã mà làm giả bằng chứng giúp cô, để cho mọi người không nghi ngờ cô khi họ phát hiện ra Vương bất lão chết do bị nguyền, đúng không?"
Ngọc đại phu gật đầu: "Đúng thế. Sáng nay tôi đã phàn nàn với anh rồi, những lời thoại trong kịch bản này nó quái lắm."
Dương Dạ chỉ nói: "Từ góc độ của câu chuyện, việc nhân vật này này làm như vậy cũng hợp lý. Nhưng tôi không nghĩ rằng nó được viết ra mà không có lý do. Trên đường lúc cô đi ngang qua hòn non bộ và mật thất, cô có gặp được ai không?"
Ngọc đại phu cẩn thận nhớ lại, sau đó lắc đầu: "Không có. Tôi không gặp ai hết. Gần mật thất trong hòn non bộ, ngay cả nha hoàn và hộ vệ cũng không có."
Dương Dạ hỏi: "Nhưng cô không thấy nó kỳ lạ sao? Dựa theo vị trí trên bản đồ, chỗ của cô cách xa chỗ tôi. Việc nguyền rủa đã hoàn tất vào giờ Mão. Trên đường từ chỗ cô đến chỗ tôi, cô không chỉ đi ngang qua phòng của Vương bất lão mà còn phải băng qua hòn non bộ. Cô đi cũng khá chậm nên mất khoảng ba phần tư giờ, là 45 phút y. Nếu nhị sư huynh ra tay gϊếŧ người ở phòng Vương bất lão thì đáng lẽ cô phải vô tình nhìn thấy anh ta khi anh ta đến chỗ hòn non bộ lấy mặt nạ chứ."
Ngọc đại phu hoang mang: "Vậy thì... không lẽ anh ta đi sau giờ Mão ba khắc?"
Dương Dạ giải thích: "Tôi nghĩ rằng kịch bản đã sắp xếp cô đến gặp tôi vì hai lý do. Thứ nhất, để loại trừ khả năng cô gϊếŧ người. Thứ hai, thông qua góc nhìn của cô, tôi biết được không có ai đến hòn non bộ trong khoảng thời gian ba phần tư giờ đó."
"Về việc giờ Mão ba khắc, lúc đó nhị sư huynh đã ở trong bếp rồi. Tôi không nghĩ rằng anh ta sẽ đến phòng bếp trước, mang theo bữa sáng đi gϊếŧ người đâu. Chỉ có thể là gϊếŧ người trước, làm xong chuyện quan trọng nhất, rồi mới tới phòng bếp làm bữa sáng."
"Thế... Nếu nhị sư huynh chưa từng tới hòn non bộ, thì nghĩa là không có vụ lấy da mặt á? Anh càng nói, tôi càng không hiểu nổi."- Ngọc đại phu dường như đang rất đau đầu, nằm sấp xuống bàn, "Nhưng chỉ có chưởng môn mới biết chuyện mật thất. Còn có ai có thể đi tới đó lấy da mặt nữa chứ?"
Dương Dạ nhếch miệng: "Mọi người đều đã nhầm rồi. Việc đến mật thất lấy tấm da mặt cứ nhất thiết phải diễn ra trong diễn biến của kịch bản sao?"
"Sao lại không?"- Ngọc đại phu khó hiểu.
Dương Dạ đáp: "Trong thời gian tự do khám phá, thủ phạm thực sự đã phát hiện ra mật thất trước. Sau khi bước vào mật thất thì hắn ta biết được bí mật của mặt nạ da. Hắn đã nảy ra một ý tưởng, nghĩ rằng có thể nhân cơ hội này đổ tội cho người chơi khác, vì vậy hắn đã lấy đi hai tấm da mặt. Sau đó thì rời đi và vờ như không biết gì về mật thất."
Ngọc đại phu sửng sốt một chút, sau đó mới hoàn hồn, ngơ ngác nhìn Dương Dạ, thốt lên: "Ôi vãi."Tác giả có lời muốn nói:
Ngọc đại phu: Đại ca này, sao anh biết được.
Dương Dạ: Vì suy luận của tên thủ phạm không hợp lý nên đã để lộ ra một sơ hở rất lớn.
Về phần sơ hở đó là gì, tôi sẽ tiết lộ sớm thôi. Mọi người cũng cùng phân tích thử xem ~
Chương sau sẽ nói đến căn phòng đen, Lương Lương sẽ trở lại ~
Sau đó tôi sẽ giải mã toàn bộ kịch bản ~~~
Editor: Hẹn gặp lại mọi người vào đầu tháng 5 vì 3 tuần tới mình phải thi rồi huhu ;-;
Kịch bản này cũng sắp kết thúc rồi, mừng xỉu. Nhưng chợt nhận ra những kịch bản sau cũng dài không kém:')))