*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Cố Lương rời khỏi phòng thẩm vấn, anh thấy con trai lão Bạch đang nhìn chằm chằm mình không chớp mắt, vẻ mặt trông khá lo lắng.
Nhưng Cố Lương cũng không nói gì, mặt không chút biến sắc ngồi vào chỗ mình.
Thấy anh không nói lời nào, nó liền hỏi: "Các anh nói chuyện lâu như vậy có phát hiện ra được gì không? Ai là hung thủ?"
"Mỗi người trong lòng đều có phán đoán, tôi không thể tác động đến người khác."- Cố Lương thản nhiên nói một câu rồi nhắm mắt lại, dáng vẻ như không liên quan gì đến mình.
Nó nắm chặt tay, gân xanh trên cánh tay đều đã nổi lên.
Nhưng nó không có thời gian để tra hỏi Cố Lương, nên nó đành phải không ngừng hồi tưởng lại xem hôm nay mình có để lộ ra sơ hở nào hay không.
Nó đang suy nghĩ, nếu thám tử hỏi nó, nó nên trả lời như thế nào.
Nhưng ngoài dự liệu của con trai lão Bạch, Dương Dạ đã gọi liên tiếp hầu gái Lưu và anh trai lão Bạch vào, trong khi nó thì chưa được gọi đến.
Con trai lão Bạch ngày càng lo lắng, mắt tháy hai người bọn họ đều lần lượt bước ra, nghĩ thầm—— người tiếp theo sẽ là mình, đúng không?
Nhưng vẫn không có. Rất nhanh Dương Dạ đã bước ra khỏi phòng thẩm vấn, lẳng lặng ngồi vào chỗ của mình, không nói lấy một lời, chỉ lấy sổ ra ghi chép cái gì đó.
Phòng tập trung bỗng trở nên im ắng, chỉ có tiếng hít thở cùng tiếng ghi chép sột soạt của Dương Dạ.
Con trai lão Bạch đứng ngồi không yên, chủ động mở miệng hỏi Dương Dạ: "Vậy là có ý gì? Thám tử anh không cần thẩm vấn một một với tôi à?"
Dương Dạ liếc mắt nhìn nó một cái, mỉm cười nói: "Không cần. Tuyến thời gian của cậu rất đơn giản. Cậu hạ độc ánh trăng sáng vào buổi trưa nhưng ông chủ Bạch lại không có ăn, chúng ta đều biết cả rồi. Vậy nên tôi không có vấn đề gì để hỏi một một với cậu."
Thật... thật à? Vậy anh xác nhận hung thủ là anh trai ông chủ Bạch sao?"- Con trai lão Bạch buộc mình phải giữ bình tĩnh, nhưng tay nó lại run lên.
Lần này ngay cả Dương Dạ cũng không trả lời nó.
—— Không không không, Dương Dạ đang nói dối. Tuyến thời gian của mình đơn giản là sao? Nếu tuyến thời gian đơn giản có thể loại trừ hung thủ vậy thì cũng có thể loại trừ những người khác chứ. Rõ ràng tuyến thời gian của mọi người cũng không phức tạp.
Tại sao? Tại sao họ không gọi mình?
Họ đang nghi ngờ mình?!
Con trai lão Bạch khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, tầm mắt chuyển từ trên người Dương Dạ sang Cố Lương. "Anh là người nói chuyện lâu nhất với anh ta, hầu gái Lưu và anh trai ông chủ đi vào không bao lâu liền đi ra. Anh có thể cho tôi biết lý do không? Hai người đã nói về cái gì vậy?"
"Anh đã khiến thám tử đi đến một kết luận nào đó rồi đúng không? Hai người lúc sau vào là chỉ để thông báo về kết quả đó."
"Tại sao anh lại không nói với tôi? Tại sao lại loại trừ tôi?"
Cố Lương mở mắt ra, hơi nghiêng đầu, cuối cùng nhìn về phía con trai lão Bạch.
Anh im lặng một lúc rồi nói thêm: "Chỉ còn một giờ nữa là đến phiên bỏ phiếu. Nếu cậu có gì muốn nói, cậu có thể nói chuyện cùng bọn họ. Hệ thống không quy định chỉ có thám tử mới có thể vào phòng thẩm vấn."
"Ý anh là tôi không cần nói chuyện với anh, cũng không cần nói chuyện với thám tử sao?"- Con trai lão Bạch hỏi.
- Anh có nghĩ tôi là hung thủ không?
Cố Lương: "Cá nhân tôi không muốn nói gì thêm nữa. Về việc những người khác có muốn nói chuyện với cậu hay không, tôi không biết."
Trái tim của con trai lão Bạch lặng đi.
Nó nhớ lại rất nhiều chi tiết, bỗng cảm thấy từ sáng sớm, Cố Lương đã nhìn không vừa mắt mình.
Mỗi lần nhìn mình, ánh mắt anh đều đầy vẻ dè dặt.
Thám tử vốn tin tưởng mình, nhất định là bởi vì Cố Lương đã nói cái gì đó nên hắn mới chuyển sang nghi ngờ mình.
Con trai lão Bạch đã không yên suốt một ngày, nhất là khi vừa rồi nó chờ đợi bọn họ thẩm vấn một một.
Cho đến bây giờ, nó cơ bản đã có thể chắc chắn rằng bọn họ đã quyết định bỏ phiếu cho mình.
Giờ phút này, nó đành phải bất chấp tất cả.
"Được... Tốt lắm... Là anh... Quả nhiên là anh... Anh đã hại tôi. Tôi không phải là hung thủ thực sự! Hung thủ chính là anh! Anh đã lừa dối thám tử, lại lừa mọi người cùng nhau bỏ phiếu cho tôi đúng không?! Tại sao anh lại hại tôi?"
Cố Lương không chút để ý nghiêng mắt, trước mắt chợt loé lên một tia sáng lạnh lẽo.
—— Một con dao găm trong tay con trai lão Bạch.
Nó mạnh mẽ đâm về phía ngực của Cố Lương: "Cùng nhau... Cùng nhau chết đi! Gϊếŧ tất cả các người! Không ai bỏ phiếu cho tôi! Phải, tôi sẽ gϊếŧ sạch các người!"
Con dao bị ánh đèn sáng chiếu đến trắng như tuyết, vô cùng chói mắt.
Nhìn thấy ánh đao kia, Cố Lương khẽ nhíu mày, không biết có nghĩ tới cái gì không mà trong nháy mắt, ánh mắt bỗng trở nên có chút đờ đẫn, cho nên không có lập tức phản ứng lại.
Cho đến khi con dao găm gần trong gang tấc, Cố Lương mới đột nhiên phản ứng lại. Nhưng vừa định xoay người sang một bên để tránh nó thì anh đã bị đẩy ngã xuống đất.
Cố Lương ngẩng đầu nhìn, người xông tới đẩy anh ra là Dương Dạ.
Con trai lão Bạch vốn ngồi đối mặt với Cố Lương, nên có thể trực tiếp nhào qua đâm người. Dương Dạ ngay lập tức nhảy dựng lên, từ phía bên trái Cố Lương đẩy ngã anh.
Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, phản ứng đàu tiên của hắn là đẩy Cố Lương ra, căn bản không kịp làm động tác khác, ngay cả né tránh cũng không kịp. Con dao găm từ trên trời đâm xuống, Dương Dạ vô thức giơ cánh tay lên đỡ, chịu đựng con dao găm đâm xuống.
Ngay lập tức, máu tuôn ra như suối.
Một giọt máu từ cánh tay Dương Dạ rơi vào mắt Cố Lương, khiến đồng tử của anh toé máu.
Cố Lương dùng sức lau mắt một chút, xuyên qua vết máu mờ mịt, anh nhìn thấy Dương Dạ đá về phía ngực con trai lão Bạch.
Nó bị một cước hất văng ra đất, sau đó bật dậy, vùng vẫy bật dậy từ trên mặt đất, lại hướng dao về phía Dương Dạ mà đâm.
Thắt lưng của nó vừa rời khỏi mặt đất, Dương Dạ lại một cú đá về phía thắt lưng nó, nó liền lập tức ngã về chỗ cũ.
Dương Dạ lại một giẫm lên cổ tay nó, khiến nó đau đến mức hét lên tại chỗ. Cổ tay bị đau nên cũng lập tức buông dao găm ra.
Dương Dạ nhân cơ hội đá văng dao găm ra, ngồi xổm xuống khoá nó lại, khuỷu tay chống lên cổ nó, hoàn toàn giam cầm nó để nó không thể ra tay với ai nữa.
Lúc này, Cố Lương nhớ tới phòng thẩm vấn có dây thừng và còng tay, vì thế anh liền đi vào.
Một lát sau, Cố Lương đi đến bên cạnh Dương Dạ, đưa sợi dây thừng cho hắn.
Dương Dạ nhận lấy dây thừng, xách con trai lão Bạch trói vào trên ghế, thở nhẹ một hơi, quay đầu lại nhìn về phía Cố Lương.
Trên trán Cố Lương lấm tấm chút mồ hôi, tóc quanh tai bẹp xuống*, nhìn qua cảm giác sắc bén đã giảm đi rất nhiều.
*nó như nàyGiọng điệu của Dương Dạ có chút nghiêm trọng: "Bộ người khác đâm dao vào anh thì anh không tránh đi à?"
Cố Lương hơi sửng sốt, anh hiếm khi bị người ta chỉ trích như vậy.
Anh rất muốn phản bác, nhưng thấy cánh tay của Dương Dạ vẫn đang không ngừng chảy máu, rốt cuộc cũng không nói gì.
Anh nhớ tới trong túi áo gió của mình có một cái khăn quàng cổ, liền lấy ra, chuẩn bị băng bó cho Dương Dạ: "Cầm máu cho cậu trước. Lát nữa bỏ phiếu xong, tôi sẽ xem có cách nào chữa lành vết thương cho cậu không."
"Nào, cởi tay áo ra và giơ tay lên."- Cố Lương đi tới trước mặt hắn nói.
Khi thấy mình chảy máu, anh ta có vẻ rất lo lắng, như thể ảnh thực sự quan tâm đến mình vậy.
Dương Dạ vừa quay đầu lại, nhìn thoáng qua thấy cái khăn kia có màu hồng nhạt.
Dương Dạ nhướng mày: "Đây là khăn quàng cổ của anh?"
Cố Lương bận giục hắn cởϊ áσ khoác tây trang ra, xắn tay áo sơ mi lên rồi buộc chiếc khăn quanh vết thương của hắn. "Cậu có gì thắc mắc?"
"Anh dùng màu hồng hả?"- Dương Dạ hỏi.
Cố Lương thản nhiên liếc hắn: "Cậu muốn nói cái gì?"
Dương Dạ: "Đây là khăn quàng cổ của nữ?"