Khi hỏi điều này, ánh mắt Cố Lương rất nghiêm túc, thoáng có cảm giác áp bức.
Tuy nhiên Dương Dạ lại thản nhiên cười đáp: "Đối mặt với người doạ gϊếŧ thám tử như anh, ai mà dám thừa nhận?"
Câu trả lời lảng tránh và ngắn gọn này quả thực giống như trò đùa.
Chớp mắt một cái, Cố Lương hờ hững nói: "Tôi hỏi hệ thống chỉ để thăm dò quy tắc của trò chơi, không có ý muốn gϊếŧ hại thám tử thật. Dù sao thì đó cũng là điều vô nghĩa, mọi người đều có thể bỏ phiếu. Kẻ gϊếŧ thám tử không có nghĩa là kẻ đó có thể thoát khỏi sự trừng phạt. Trừ khi..."-
Sau khi ngừng một chút, Cố Lương bắt gặp ánh mắt của Dương Dạ: "Trừ khi thám tử có những đặc quyền khác, chẳng hạn như một mình nắm giữ một số manh mối quan trọng. Cậu có cái nào không?"
Dương Dạ sau khi nghe xong liền đưa ra lời bình: "Chậc chậc, gài một cách quang minh chính đại như vậy à."
"Thám tử sợ tôi sẽ nói gì à?"- Cố Lương đáp nhẹ.
Cái miệng này thực sự rất ghê gớm.
Dương Dạ không khỏi hỏi: "Anh làm nghề gì?"
Cố Lương phớt lờ hắn, thu hồi ánh mắt, ánh mắt lại bắt đầu nhìn vào khoảng không: "Không nói."
Dương Dạ mở miệng, dường như muốn nói gì đó thì tiếng kêu cứu đột ngột vang lên ở ngoài hành lang.
Đó là giọng nói rất trong trẻo của một thiếu niên: "Cứu tôi! Cứu tôi với!"
Sau khi nhìn Cố Lương, Dương Dạ nhanh chóng đi ra mở cửa.
Thiếu niên đang chạy ngoài hành lang khoảng 17 tuổi, thấy có người ra mở cửa liền chạy vào.
Sau khi vào cửa, thiếu niên dựa lưng vào tường thở hổn hển. Một lúc sau, vẻ hoảng sợ trong mắt mới biến mất.
Hít một hơi, nó nhìn hai người đàn ông trước mặt, ""Tôi... Tôi là con trai của ông chủ Bạch. Các anh là ai?"
Dương Dạ liếc nhìn cái hành lang, đóng cửa lại, thản nhiên nói với nó: "Tôi là mẹ kế của cậu."
Dương Dạ cao lớn cùng đôi lông mày rất có tính công kích. Nếu như không phải có bộ âu phục được may đo cao cấp* cùng cặp kính dây bạc trên sống mũi, trông hắn sẽ có chút hung hãn. Toàn thân hắn đều tiết ra hormone nam mạnh mẽ.
*may đo cao cấp (haute couture): là việc thực hiện những trang phục thời trang được đặt may riêng do các hãng nổi tiếng thực hiện.
Vì vậy, khi hắn ta nói "Tôi là mẹ kế của cậu", Cố Lương nhíu mày, hiển nhiên là bị hắn làm cho sốc.
Cậu bé cũng đơ một lúc mới hiểu ra, "Anh... anh là bạn gái Hoàng?"
"Ừm, tôi vô tình đóng vai phụ nữ."- Dương Dạ chỉ vào Cố Lương đang ngồi trên ghế sô pha, "Anh ta là luật sư Trương."
Con trai lão Bạch gật đầu, tỏ ý rằng nó đã biết.
Căng thẳng được giải tỏa, nó ngã xuống đất như một quả bóng xì hơi và ôm chặt lấy đầu gối.
Dương Dạ hỏi nó: "Cậu bị sao vậy? Ai đuổi theo cậu?"
"Là... là ông chủ Bạch muốn gϊếŧ tôi!"- Con trai lão Bạch nói đến đây, tựa hồ có chút sợ hãi, nặng nề cúi đầu xuống, gần như vùi vào đầu gối.
"Tại sao ông ta lại gϊếŧ cậu?"- Dương Dạ hỏi.
Con trai lão Bạch nuốt nước miếng một cái, trong lòng như là hoảng sợ không dám ngẩng đầu nhìn về phía Dương Dạ.
Dương Dạ ngồi xổm xuống nhìn nó: "Đừng lo lắng, từ từ nói."
Con trai lão Bạch khàn giọng nói: "Gần đây tôi biết được cha tôi, ông chủ Bạch, đã gϊếŧ chết mẹ tôi, vì vậy tôi đã mua thuốc độc, muốn tìm cơ hội hạ độc ông ấy trong bữa trưa hôm nay."
Nghe xong, Cố Lương đã xác định được hai điều.
Đầu tiên, như anh đã đoán lúc đầu, trong kịch bản này, ngoài thám tử, những người khác có thể cũng có động cơ gϊếŧ ông chủ Bạch. Họ đã chuẩn bị riêng cho mình một thủ pháp gây án.
Thứ hai, tên nhóc trước mặt anh khá thông minh, nó không nói rõ tuyến thời gian và đặc điểm liên quan của chất độc.
Con trai của lão Bạch nói tiếp: "Vừa rồi tôi đang ở trong phòng vì không hiểu sao lại tham gia trò chơi này... Ông chủ Bạch đến tìm tôi, lúc đó tôi vừa tìm thấy độc dược, còn chưa kịp thu dọn thì... đã bị ông ta nhìn thấy. Ông ta liền rút một con dao ra và nói rằng nếu gϊếŧ được hung thủ trước thì ông ta sẽ không chết."
Cố Lương có lẽ đã hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Ông chủ Bạch, người rút trúng lá bài "người chết" không muốn chờ chết như thế này, ông cũng muốn lật ngược thế cờ.
Trong số những người chơi này, người dễ đối phó nhất nhất có lẽ là con trai lão Bạch, một cậu bé 17 tuổi. Rất có thể vì lý do này, ông chủ Bạch đã đến gặp cậu bé trước để kiểm tra xem nó có phải là kẻ gϊếŧ người hay không.
Ông ta có thể không biết hôm nay có rất nhiều người muốn gϊếŧ mình. Sau khi nhìn thấy hộp thuốc độc, ông đương nhiên cho rằng con trai của mình chính là sát nhân thực sự trong vụ án này. Để tránh cho bản thân bị gϊếŧ, ông chủ Bạch quyết định ra tay trước. May thay đứa con trai phản ứng kịp nên thành công tẩu thoát.
Ông chủ Bạch làm như vậy có phải vi phạm nội quy không?
Cố Lương, người vẫn vững như núi, cuối cùng cũng đứng dậy khỏi ghế sô pha. Anh bước tới cửa, hé cửa một chút và nhìn ra ngoài.
——Trong hành lang, ông chủ Bạch bị hai người mặc đồ đen khiêng đi. Ông ta bất động, như thể đã ngất đi.
Ngay sau đó, Cố Lương nghe thấy một tiếng phát thanh quen thuộc.
"Sau đây là thông báo về các tình huống bất ngờ. Ông chủ Bạch đã cố gắng gϊếŧ con trai của mình, nhưng không thành công và bị người mặc đồ đen cưỡng bức chở về phòng."
"Thiết lập của nhân vật ông chủ Bạch là một tên lưu manh làm đủ mọi việc xấu xa, vì vậy hành vi của anh ta phù hợp với tính cách nhân vật, không có OOC, nên hệ thống sẽ không xét là vi phạm. Ông chủ Bạch không cần phải nhận hình phạt đặc biệt."
"Mốc thời gian của mỗi người chơi sắp bắt đầu. Để ngăn chặn việc ông chủ Bạch ảnh hưởng đến cốt truyện, những người mặc đồ đen sẽ kiểm soát chặt chẽ hành vi tiếp theo của anh ta để đảm bảo kịch bản được diễn ra suôn sẻ."
Hiện tại, người mặc đồ đen đã xuất hiện hai lần, lần thứ nhất là để cứu ông chủ Bạch đang hôn mê, lần thứ hai là trói ông chủ Bạch lại và kiểm soát chặt chẽ hành vi của ông ta, để ông ta chờ đợi để bị gϊếŧ.
Có vẻ như mục đích tồn tại của họ là để đảm bảo rằng mọi thứ diễn ra trong biệt thự này đều hoàn toàn theo đúng kịch bản.
Vậy có cách nào để quấy nhiễu những người mặc đồ đen này không?
Trong khi suy nghĩ về cơ chế của trò chơi, Cố Lương nhẹ nhàng đóng cửa và trở về ghế sô pha ngồi.
Con trai lão Bạch đột nhiên ôm mặt khóc.
Có lẽ là vừa rồi chỉ lo trốn thoát nên không có thời gian để buồn và sợ, mãi cho đến khi nghe tiếng phát thanh, nó mới nhận ra rằng mình đã đến một thế giới khủng khϊếp như thế nào nên đã không kìm được những giọt nước mắt sợ hãi.
Nhìn con trai của Bạch khóc thầm một hồi, Cố Lương nhẹ giọng nói: "Cậu có khóc thì cũng thế thôi, tiếp tục khóc cũng chả có ích gì. Mạnh mẽ lên."
Phản ứng đầu tiên của Dương Dạ khi nghe thấy chuyện này là—— Cố Lương thờ ơ lạnh lùng không ngờ lại chủ động đi an ủi người khác?
Nhưng hắn lập tức bị vả mặt.
Lại nghe thấy Cố Lương hỏi lại: "Mà này, mấy giờ cậu hạ độc?" Hai câu này của Cố Lương cũng coi như là thánh bẻ lái.
Hoá ra anh ta không phải muốn an ủi mà là muốn nhân cơ hội gài con người ta.
Ý đồ của anh ta, con trai lão Bạch có thể nhìn ra được.
Con trai lão Bạch cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Đầu tiên nó kinh ngạc nhìn Cố Lương, sau đó nhìn sang Dương Dạ như cầu cứu, "Anh là mẹ kế của tôi, tôi có tin tưởng anh được không?"
Khoé miệng của Dương Dạ nhếch lên, vẽ ra một nụ cười khiến da đầu của con trai lão Bạch tê rần.
"Cậu định dùng loại độc gì? Độc dược có thời gian ngấm thuốc không hay là sẽ gϊếŧ chết người ngay lập tức? Cách thức cụ thể của cậu là gì?"
Con trai lão Bạch: "..."
Nó đột nhiên cảm thấy hai người trước mặt còn đáng sợ hơn cả NPC mặc đồ đen và hệ thống.
"Tuyến thời gian cái gì, các anh không nói, tôi cũng không nói. Tự nhiên từ đâu tới đây, bị buộc phải tham gia vào trò chơi khủng khϊếp này còn gặp loại người lợi dụng thời cơ để gài người khác. Tôi... tôi thực sự..."- Vẻ mặt hoàn toàn suy sụp, con trai lão Bạch ôm gối không nói nên lời.
"Tích tắc", là âm thanh của đồng hồ treo tường.
Thời gian chậm rãi trôi qua, làn khói trắng toả ra từ tách trà nóng trên bàn trà đã trở nên nhạt hơn.
Cố Lương liếc nhìn đồng hồ treo tường, đứng dậy đi đến bàn trà rót cho mình một tách trà đen, nhấp một ngụm, sau đó cầm một chiếc bánh ngọt trên giá đĩa pha lê, cắn một miếng rồi nói với hai người kia: "Đến giờ các người nên đi rồi, tôi không có tổ chức tiệc trà."
Cố Lương thấy mình không có nói gì lạ, nhưng con trai họ Bạch đột nhiên nhảy dựng lên trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
Cố Lương tò mò hỏi: "Bị sao vậy?"
"Không, không có gì..."- Con trai lão Bạch nuốt nước bọt, "Anh không... sợ có độc sao?"
Cố Lương hỏi ngược lại: "Ai bỏ? Hệ thống sẽ không bỏ, nó tạm thời còn muốn chúng ta sống để chơi game. Không lẽ hai người? Hai người còn không có tới gần đống đồ ăn này."
"Nhưng... ăn đạo cụ không tính là phạm quy?"- Con trai lão Bạch cau mày nhỏ giọng hỏi, vẫn có chút lo lắng. Một lúc sau, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái, có vẻ như đang tìm từ, rồi mới mở miệng nói: "Tôi luôn cảm thấy ngôi nhà khủng khϊếp này được điều khiển bởi thế lực bí ẩn nào đó nên mọi thứ trong này không nên động vào."
"Cậu có thể đợi ba giây xem tôi có sao không."- Cố Lương bình tĩnh nói.
Cuối cùng, con trai lão Bạch chọn cách đợi trong ba phút.
Ba phút trôi qua, Cố Lương cau mày, trên mặt có chút mất kiên nhẫn. Thấy vậy, con trai họ Bạch cuối cùng chạy tới với tốc độ ánh sáng và lấy đi vài chiếc bánh cùng một lúc, "Tôi tình cờ cũng đói bụng. Tôi được đưa đến đây mà chưa kịp ăn bữa sáng."
Cố Lương: "..."
"Được rồi, đã là đàn ông con trai thì hãy ăn một vài món tráng miệng rồi đi nghỉ ngơi một lúc và đừng sợ. Điều cậu cần làm bây giờ là dành thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ của mình và suy nghĩ làm sao có thể sống sót."- Dương Dạ vỗ vỗ vai con trai lão Bạch, cuối cùng cũng nói được gì đó giống người.
Sau khi nhìn Cố Lương một lần nữa, hắn đỡ con trai lão Bạch ra khỏi phòng.
Căn phòng cuối cùng cũng yên tĩnh.
Cố Lương lấy khăn giấy ra, lau từng ngón tay một cách chậm rãi và cẩn thận rồi nhanh chóng lục tung căn phòng.
Kịch bản chỉ yêu cầu anh cho insulin vào súp gà, nhưng vẫn còn rất nhiều thông tin anh không biết, chẳng hạn như ông ta nên uống bao nhiêu, và sau bao lâu kể từ khi ông chủ Bạch uống insulin thì ông ta sẽ chết.
Việc thiếu hụt thông tin này sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của Cố Lương về việc liệu mình có phải là kẻ sát nhân thực sự hay không.
Ngay sau đó anh đã tìm thấy một bản fax ở dưới gối của mình.
"Luật sư Trương, cảm ơn ngài đã mua loại insulin dạng uống mới do tôi nghiên cứu ra. Những người không mắc bệnh tiểu đường nếu uống 3mg sẽ ngay lập tức chóng mặt, co giật, sốc phản vệ và chết sau đó 30 phút.—— From một bác sĩ thích nghiên cứu phát minh."
Hoá ra trò này là chơi như vậy.
Đối với các manh mối và bằng chứng liên quan, trước tiên người chơi phải tự mình tìm hiểu, sau đó phải ngăn cản người chơi khác tìm ra.
Cố Lương lục tung căn phòng, tìm thấy một chiếc bật lửa và quyết định đốt mẩu giấy.
Anh không chỉ phải đốt mảnh giấy này mà sau khi hạ độc xong, anh còn phải đốt cả hộp thuốc có ghi dòng chữ "Insulin".
Không ngờ, Cố Lương vừa mới đốt được một góc tờ giấy, tiếng phát thanh đột nhiên vang lên: "Thông báo về các tình huống bất ngờ. Luật sư Trương đang cố gắng tiêu huỷ chứng cứ——"
Cố Lương nhíu mày, nhanh nhẹn ném mảnh giấy xuống đất, giẫm lên dập lửa.
Tiếng phát thanh tạm dừng một chút, sau đó tiếp tục: "Vô ích thôi."
Cố Lương: "..."
Bộ đàm: "Hành vi của luật sư Trương đã kích hoạt một lời cảnh cáo: Về chứng cứ có thể chỉ ra mình là hung thủ, mọi người có thể nghĩ ra bất cứ cách nào để che giấu nó, nhưng không thể tiêu huỷ. Nếu không sẽ coi đó là một lỗi vi phạm và hình phạt khủng khϊếp sẽ đón chờ bạn."