Tiểu Thành Hoàng Hiện Đại

Chương 35

Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa - Edit: KaoruRits.

Trần Úy Vũ nóng nảy, giãy giụa ngồi dậy: "Vậy… vậy A Trọng có phải thật sự sẽ có nguy hiểm không? Lúc đại sư bọn họ đi tìm người, liệu A Trọng có phải sẽ——"

Tông Tử Nhạc vội vàng qua đỡ lấy cô, cũng quay đầu nhìn sang Nguyễn Tiêu.

Nguyễn Tiêu ăn ngay nói thật: "Bùa Hòa Hợp có hiệu quả rất mạnh, hơn nữa sẽ theo Trần tiểu thư tức giận xói mòn càng ngày càng mạnh, hiện tại mấy ngày trôi qua, nếu Tần tiên sinh còn đang khống chế chính mình, cơ thể chắc chắn rất suy yếu. Nhưng tôi lo lắng nhất chính là kẻ cuồng theo dõi nọ có vấn đề về tinh thần, nếu đại thế đã mất, cô ta có khả năng sẽ tự sát."

Tông Tử Nhạc buột miệng thốt ra: "Cái thứ hại người như vậy vốn dĩ nên chết!" Nó đột nhiên phản ứng lại, có chút không được tự nhiên mà nói, "Có ảnh hưởng đến Tần Trọng hở anh?"

Nguyễn Tiêu gật đầu nói: "Hai loại khả năng đi, một loại là Tần tiên sinh quá suy yếu, bùa Hòa Hợp ảnh hưởng mạnh lên; một loại là Tần tiên sinh còn có thể kiên trì, nhưng dưới tác dụng của bùa mà kết minh hôn với kẻ cuồng theo dõi. Mà nếu là cuồng theo dõi kia chấp niệm quá nặng biến thành quỷ, Tần tiên sinh chỉ sợ vẫn là sẽ bị…… Cho nên mau chóng tìm được Tần tiên sinh, đuổi đi tác dụng của bùa Hòa Hợp cho anh ta, sau đó……"

Tông Tử Nhạc lập tức truy vấn: "Sau đó thế nào?"

Nguyễn Tiêu trả lời: "Đưa đến bệnh viện điều dưỡng thân thể."

Tông Tử Nhạc: "……" Nó lập tức nói, "Chị Úy Vũ yên tâm, em đây đi tìm Tần Trọng liền, nhất định mang về cho chị một người bạn trai hoàn chỉnh."

Trần Úy Vũ vội la lên: "Chị cũng đi!"

Tông Tử Nhạc đương nhiên không thể đồng ý.

Mà lúc này, một giọng nam hơi thấp vang lên, là Tông Tuế Trọng.

"Không được."

Nguyễn Tiêu mới nhớ tới, nơi này còn có một thành phần bè lũ ngoan cố không mê tín, lời này của anh ấy có ý gì?

Tông Tử Nhạc rất xúc động mà nói: "Tuế Trọng ca, hôm nay anh đã thấy cảnh làm phép rồi sao anh còn không tin? Dù anh không tin cũng đừng ngăn cản bọn em được không? Lỡ như Tần Trọng thật đã xảy ra chuyện, chị Vũ Mao chắc đau lòng chết mất! Anh để bọn em đi đi…"

Tông Tuế Trọng nhìn Tông Tử Nhạc, biểu cảm lạnh lùng.

Giọng nói của Tông Tử Nhạc dần dần nhỏ đi, còn muốn theo lý mà cố gắng tiếp.

Tông Tuế Trọng bèn nói: "Úy Vũ mới vừa tỉnh, anh bảo tổ chuyên gia lại đây làm kiểm tra toàn diện cho cô ấy rồi. Tử Nhạc, em ở chỗ này với Úy Vũ, anh mang học đệ Nguyễn đi tìm Tần Trọng."

Ngắn gọn vài câu đã sắp xếp xong chuyện kế tiếp.

Tông Tử Nhạc vội la lên: "Em đi cùng học trưởng đi, anh ở lại với chị Vũ Mao đi, anh đâu có tin cái này……"

Sắc mặt Tông Tuế Trọng trầm xuống: "Em quá xúc động, đợi ở đây đi."

Tông Tử Nhạc càng thêm sốt ruột.

Trần Úy Vũ ở phía sau kéo nó một phen, nói: "Tử Nhạc, vẫn là em ở lại với chị đi."

Tông Tử Nhạc nhớ tới sự sợ hãi của chị Vũ Mao đối với đại ma vương, nó do dự.

Tông Tuế Trọng nhìn về phía Trần Úy Vũ, nói: "Chìa khóa."

Trần Úy Vũ thật cẩn thận mà nói: "Chỗ chậu hoa trên cửa sổ."

Tông Tuế Trọng gật gật đầu, xoay người đi nhanh về phía trước, nói: "Học đệ Nguyễn, đi thôi."

Nguyễn Tiêu ngẩn người, bước chân nhanh hơn đi theo.

Tông Tuế Trọng gọi điện thoại, tài xế lái xe đến đây, Nguyễn Tiêu cùng Tông Tuế Trọng ngồi trên ghế sau.

Xe rất nhanh lái đi, phía sau còn có một chiếc xe đi theo, trên xe có mấy vệ sĩ đang ngồi.

·

Nguyễn Tiêu ngồi yên thẳng tắp, mở miệng hỏi: "Học trưởng Tông, bây giờ có phải anh tin rồi không?"

Tông Tuế Trọng nói: "Không có."

Nguyễn Tiêu sửng sốt, còn tưởng rằng vị này nguyện ý lái xe lại đây chính là tin rồi, nếu không, chẳng phải anh chỉ cần nói một câu "Đừng quậy nữa", rồi ở đó canh chừng tổ chuyên gia kiểm tra thân thể cho Trần Úy Vũ là xong sao?

"Tại sao không tin ạ?" Nguyễn Tiêu không rõ, "Cái gương không có thể bay lơ lửng lên, trong đó còn chiếu ra cảnh trong mơ nữa."

Tông Tuế Trọng hiểu ý cậu, trả lời: "Gương lơ lửng, rất nhiều nhà ảo thuật tài giỏi đều làm được chuyện tương tự. Cảnh trong mơ có thể là quay trước, bản thân cái gương có thể là màn hình chiếu dạng đặc biệt."

"Biểu cảm của Trần tiểu thư thì sao? Chị ấy chung quy sẽ không phối hợp quay phim…."

"Nhϊếp ảnh gia khác nhau quay chụp cùng một người, góc độ, ánh sáng, hậu kỳ, đều sẽ tạo thành cảm giác khác nhau. Úy Vũ trong gương không có bất luận hành động gì quá mức."

Nguyễn Tiêu nghẹn lời.

Này thật đúng là không phải không có đạo lý, dù cậu có nói cảnh trong mơ kỳ quái, nhưng rất nhiều kỹ xảo đặc biệt trong phim điện ảnh còn trâu bò hơn vậy nhiều.

Nghĩ nghĩ rồi, cậu lại hỏi: "Thông qua gương tìm được chỗ ở người hiềm nghi thì sao? Tần Trọng mê man choáng váng đêm nằm mơ lại không bệnh thì sao? Còn có Trần tiểu thư đã bị nguyền rủa, tôi sinh hồn rời xác cùng Thành Hoàng gia cứu người, Trần tiểu thư liền tỉnh."

Tông Tuế Trọng nói: "Tần Trọng có thể là bị thôi miên, Úy Vũ có thể là trúng độc hiếm thấy. Đạo sĩ có thể là thông qua con đường riêng biết chuyện này, vừa lúc có biện pháp giải độc, sau đó mua được hình ảnh người trong công ty Tần Trọng quay đoạn phim sinh hoạt, hậu kỳ chế tạo ra hiệu ứng kỹ xảo tạo ra cảnh. Trong gương, người hiềm nghi không lộ mặt, có khả năng cũng không phải người hiềm nghi chân chính. Người hiềm nghi chân chính đang ở nơi nào cũng có thể là đạo sĩ bằng vào nhân mạch tìm được, quay lại hình ảnh cô ta ở. Tiếp theo bọn họ tìm được dì Trương, làm giả đạo pháp thỉnh thần, thực tế là giải độc cho Úy Vũ. Khi bọn họ cùng đi tìm người hiềm nghi, Úy Vũ vừa lúc tỉnh lại."

Nguyễn Tiêu không còn lời gì để nói.

Nếu cậu không phải là Thành Hoàng thật, có khả năng cũng sẽ bị thuyết phục luôn rồi… Rốt cuộc thế giới to lớn việc lạ gì cũng có, có chút âm mưu bố cục chu đáo chặt chẽ rất thật, càng khoa trương hơn vị này suy đoán nữa.

Có điều, còn có sơ hở.

"Nếu hai vị đạo trưởng có nhân mạch tra ra nhiều thứ như vậy, còn hà tất cố ý tới đây?" Cậu hỏi lại.

Tông Tuế Trọng nói: "Vì một ít người có sức ảnh hưởng giải quyết vấn đề, có thể mở rộng sự ảnh hưởng của Đạo gia. Hơn nữa nếu sớm biết rằng có người theo dõi Tần Trọng, bản thân Trần gia là có thể dễ dàng tra ra người hiềm nghi, trước đó biết chủng loại độc Úy Vũ trúng phải, nghiên cứu nhằm vào thuốc giải cũng sẽ không quá mức khó khăn. Lần này Úy Vũ cùng Tần Trọng giấu giếm không nói, đều quá lỗ mãng."

Nguyễn Tiêu: "……"

Càng nói càng giống thiệt luôn.

Nguyễn Tiêu nhấp miệng, chỉ chỉ chính mình nói: "Học trưởng Tông, chuyện tôi sinh hồn rời xác anh còn chưa nói đâu."

Tông Tuế Trọng yên lặng nhìn nhìn Nguyễn Tiêu.

"Nhân thể rất phức tạp, những ví dụ ngừng hô hấp và tim đập trong thời gian ngắn nhưng cũng không tử vong, đã từng đều từng có."

Nguyễn Tiêu im re, rồi vẫn nói: "Nếu hoàn toàn không tin, học trưởng chắc chắn sẽ không dẫn người ra ngoài đi."

Tông Tuế Trọng: "Tần Trọng bị thôi miên, mấy ngày nay không ai chú ý cậu ta, thân thể chắc chắn đã bị ảnh hưởng, yêu cầu mau chóng mang cậu ta về trị liệu, cũng để Úy Vũ yên tâm."

Nguyễn Tiêu, Nguyễn Tiêu funk* đến không còn từ nào để nói.

(*để nguyên theo tác giả nhé. Có thể hiểu là vô vọng)

Cậu thật sự là không biết hỏi lại cái gì, chỉ cảm thấy e rằng phải nghĩ lại biện pháp khác……

Tông Tuế Trọng thì lại thu hồi tầm mắt, bình tĩnh mà hơi hơi dựa về sau, ánh mắt sâu kín.

Anh dựa theo logic trước giờ giải đáp tất cả vấn đề của học đệ Nguyễn, nhưng chỉ có chính anh biết, anh không phải hoàn toàn không hề dao động.

Bởi vì dù những chuyện khác đều có thể giải thích, cũng còn một chút không thông.

Một người có thể trong thời gian ngắn ngừng hô hấp cùng tim đập, nhưng không thay đổi đến lạnh băng —— cho dù là thi thể chân chính, sau khi chết vài phút cũng sẽ không mang đến cho người khác cảm giác lạnh băng.

Chỉ là, Tông Tuế Trọng còn chưa nhìn thấy càng nhiều chứng cứ, cũng chỉ dao động xíu mà thôi.

Nguyễn Tiêu cũng không biết bè lũ ngoan cố đã bị cạy ra một khe hở rồi—— Ai bảo cậu không biết thi thể của mình lại lạnh dữ vậy đâu? Cậu còn tưởng rằng mỗi lần rời xác có thể mang chút hơi nóng hổi, lại đã quên cậu đã chết nhiều ngày rồi, cho dù có công đức che giấu làm tất cả mọi người cảm thấy cậu là người bình thường đi chăng nữa, trên thực tế cậu vẫn là một cái xác biết đi, độ ấm đã sớm tiêu tán rồi……

Hơn nữa, cậu xem nhẹ một sự kiện.

—— Nếu Tông Tuế Trọng thật sự hoàn toàn không tin, cả Tông Tử Nhạc anh đều để ở chỗ Trần Úy Vũ, lại mang một người ngoài như Nguyễn Tiêu theo làm gì?

Tông Tử Nhạc là người kiểu cởi mở tự thân thiết, nhưng là lấy tính cách Tông Tuế Trọng, không có khả năng sẽ làm như vậy.

·

Thời gian đã khuya, người trên đường không nhiều bằng ban ngày, xe chạy một đường thẳng đến tiểu khu hoa viên Lệ Hoa đường Phong Dung.

Bảo an ở tiểu khu này trên trung bình, sau khi tài xế đăng ký, đoàn người thuận lợi tiến vào trong đó.

Tần Trọng ở tại chung cư số 9 lầu 12, Tông Tuế Trọng đã tới nơi này, ngựa quen đường cũ dẫn người đi vào thang máy.

Nguyễn Tiêu đi theo Tông Tuế Trọng, mở mắt thần ra, nhìn ngắm bốn phía.

Còn ổn, khí trong chung cư này còn tính là bình thường, chỉ là thang máy có bóng dáng loáng thoáng quá rõ ràng…… Nhưng không phải oan hồn gì, thời điểm nhìn thấy đoàn người bọn họ, tựa hồ còn rất sợ hãi sát khí trên người vệ sĩ, rụt rụt vào trong góc thang máy nữa.

Tông Tuế Trọng thấy động tác của Nguyễn Tiêu, chuyển tầm mắt qua.

"Đinh ——"

Đến lầu 12 rồi, một thang máy đối ứng hai căn hộ, bên trái căn 1202 đúng là chỗ ở của Tần Trọng.

Dựa theo cách nói của Trần Úy Vũ, Tông Tuế Trọng tìm được chìa khóa dưới chậu hoa nhỏ trên cửa sổ, mở cửa ra.

Mấy vệ sĩ chia ra hai người canh giữ ở cửa, Nguyễn Tiêu cùng với ba vệ sĩ khác theo sát Tông Tuế Trọng, trực tiếp xông vào.

Chung cư bố trí rất ấm áp, đại thể là chỗ ở của đàn ông độc thân, chi tiết lại mang theo ấm áp nhè nhẹ, hẳn là Trần Úy Vũ thường xuyên lại đây, lục tục thêm đồ vào.

Nhưng Nguyễn Tiêu cũng chẳng có tâm tình quan tâm bố cục bày biện, mà là nhanh chóng phóng đến thư phòng.

Nơi đó có động tĩnh!

Tông Tuế Trọng cùng mấy vệ sĩ cũng nghe thấy, đi càng nhanh hơn Nguyễn Tiêu.

Chỉ là cửa thư phòng là khóa trái, một chiếc chìa khóa nằm ngay ngoài cửa thư phòng, e rằng người bên trong tự mở cửa cũng không ra.

Nguyễn Tiêu không khỏi nói: "Chắc chắn là Tần tiên sinh, anh đem chính mình khóa trái ở bên trong, sau đó trượt chìa khóa ra ngoài từ kẹt cửa."

Tông Tuế Trọng nhấc chân mạnh mẽ đá lên cửa phòng——

"Rầm" một tiếng vang lớn, cửa phòng hung hăng run rẩy một chút, nhưng không mở ra. Sau đó anh mặt không biểu cảm đạp liên tiếp vài cú, cửa phòng rốt cuộc bất kham gánh nặng, ầm ầm ngã xuống.

Tiếng nói rất nhỏ và âm thanh va chạm mơ hồ truyền ra.

Tông Tuế Trọng bước nhanh đi vào, trong miệng nói: "Là Tần Trọng, có mùi máu tươi!"

Nguyễn Tiêu đi theo phía sau anh, sau khi thấy rõ cảnh tượng trong phòng, không khỏi hít hà một hơi.

Một người thanh niên cao lớn tay chân đều được trói trên lan can ở cửa sổ sát đất, đang dùng trán đập từng chút từng chút vào lan can, đập đến lan can là một mảnh vết máu khô cạn.

Đây là Tần Trọng, nhưng so với lúc Nguyễn Tiêu nhìn thấy đêm đó ở bệnh viện thì gầy hơn rất nhiều, sắc mặt tái nhợt, trong mắt cũng không có thần thái, gần như làm người ta nhận không ra.

"Tôi không yêu cô, tôi yêu Vũ Mao…l…"

"…… Cút……"

"Cút ngay! Tôi yêu Vũ Mao, yêu Vũ Mao… Cút!"

Tần Trọng có hơi không lực mà nỉ non, lăn qua lộn lại, niệm vô số lần những câu "yêu Vũ Mao" "Không yêu cô" "Cút", tựa như chỉ cần như vậy là có thể khống chế được chính mình.

Nhưng sự thật cũng không phải như vậy——

Ánh mắt Nguyễn Tiêu dừng ở cổ tay, mắt cá chân Tần Trọng. Mấy chỗ đó đều bị mài đến máu thịt mơ hồ, thậm chí là mài mòn lặp đi lặp lại, cực kỳ thê thảm.

Nguyễn Tiêu lại nhìn quanh phòng, trên vách tường cũng có rất nhiều vết máu… Cậu không khỏi sinh ra đồng tình thật sâu với Tần Trọng.

Dưới tác dụng của bùa Hòa Hợp dưới, Tần Trọng dần dần sẽ muốn đi đến bên người kẻ cuồng theo dõi kia, y không muốn, cho nên tự khóa chính mình lại, ném chìa khóa đến một nơi mình không thể với đến. Sau đó loại thúc giục này càng ngày càng mạnh, Tần Trọng bắt đầu dùng đâm vào tường để bảo trì tỉnh táo, nhưng như vậy cũng dần dần vô dụng, y bèn tự trói mình lại, mỗi lần muốn chạy đều sẽ bị tay chân đau đớn làm bừng tỉnh, cứ như vậy lặp đi lặp lại.

Có điều Tần Trọng chân chính trói bản thân hẳn là chuyện trong một hai ngày, bằng không y không có ăn uống gì đã sớm ngất đi, còn sẽ có mùi lạ khó lòng mở miệng……

Tông Tuế Trọng ý bảo vệ sĩ, nói: "Các anh phân công nhau đi tìm, dùng khăn trải giường mềm mại quấn thành dây thừng bó cậu ta lên, lấy băng gạc cùng hòm thuốc băng bó đơn giản cho cậu ta trước, đừng để cậu ta tiếp tục thương tổn chính mình."

Nguyễn Tiêu cũng thu hồi tâm thần, không hề đi chú ý tổn thương trên cơ thể Tần Trọng nữa, mà là nhìn kỹ về khí trên người y.

Tần Trọng và Trần Úy Vũ giống nhau, đều là khí có màu đỏ nhạt, y xuất thân có lẽ không tốt như Trần Úy Vũ, nhưng sau này nỗ lực, cũng giống nhau là mệnh cách giàu có trường thọ. Chỉ là trong khí màu đỏ nhạt có một màu hồng đào quái dị tản mát ra, màu sắc không thuần, dùng thông tục mà nói chính là đào hoa nát, mà khí của đào hoa nát có thể dung nhập vào khí của bản thân Tần Trọng, chính là bởi vì bùa Hòa Hợp mà ra.

Nguyễn Tiêu chậm rãi điều động thần lực.

Dùng thân dương thế sử dụng thần lực vốn dĩ đã có ngăn cách, huống chi cậu vẫn là chết rồi, cho nên điều động lên thì không nhanh, nhưng chẳng sao, lại qua một lát là cậu có thể bắt được màu hồng đào quái dị kia ra….

Nhưng mà Nguyễn Tiêu không nghĩ tới, vào lúc cậu mau chóng bắt tay, khí màu hồng đào kia đột nhiên xao động lên, nhanh chóng kéo duỗi, tựa hồ muốn hình thành bộ dáng một cái tơ hồng, kéo dài ra phương xa.

Nguyễn Tiêu cả kinh, không có thời gian từ từ tới nữa, kẻ cuồng theo dõi kia thật đúng là mẹ nó tự sát!

Cậu vội vàng nói: "Học trưởng Tông, anh giúp tôi trông một chút!"

Sau khi nói xong, nháy mắt cậu hiện hóa thần thân, thân thể thẳng tắp mà ngã về phía sau.

Tông Tuế Trọng đang sắp xếp bọn vệ sĩ làm việc, đột nhiên nghe thấy tiếng Nguyễn Tiêu, lại đột nhiên trơ mắt mà nhìn tiểu học đệ thế nhưng lập tức sắc mặt trắng bệch mà ngả ra sau—— Anh cũng cả kinh, theo bản năng mà đón lấy người ta.

Xúc cảm lạnh băng, giống như là ôm lấy một khối thi thể chết đi đã lâu, nhưng lạnh thì lạnh, vậy mà vẫn mềm mại….

Tông Tuế Trọng nhanh chóng đem mặt Nguyễn Tiêu dựa vào hướng ngực mình, không để những người khác thấy sắc mặt cùng biểu cảm không bình thường của cậu.

Nguyễn Tiêu thì lại chưa kịp để ý tới thân xác của mình, khi cậu hiện hóa thần thân thì thần lực trôi chảy nhất, vào khoảnh khắc ra tới liền dùng tay bắt được sợi tơ hồng kia, dùng sức kéo mạnh!

"Phựt!" Tơ hồng bị đứt thành hai đoạn.

Phá giải bùa Hòa Hợp—— chính là bạo lực vậy đó.

Sau đó cậu quay người lại, vội vội vàng vàng quay về thân thể của mình.

Lúc này, Tần Trọng đã bị khăn trải giường trói chặt bỗng nhiên an tĩnh lại. Ánh mắt y còn có chút tan rã, nhưng dần dần tụ hội lại, cũng dần dần thấy rõ người trước mắt, tức khắc lộ ra một tia nôn nóng tới.

"Tuế Trọng, Vũ Mao thế nào? Em ấy có khỏe không? Em ấy trúng nguyền rủa! Mau đi tìm Lưu Giai Giai, là cô ta hạ tay, cô ta ở tại phố Thủy Đường……"

Tông Tuế Trọng nghiêm túc nói: "Không cần phải nói, đã có người đi qua. Ông hiện tại hẳn là nên nghỉ ngơi."

Khi nói chuyện, anh cảm giác cơ thể ôm trong tay đột nhiên lại có độ ấm, sau đó giãy giụa lên rất nhỏ.

Tông Tuế Trọng thấp giọng xác nhận: "Có thể đứng vững chứ?"

Nguyễn Tiêu vội vàng nói: "Có thể có thể!" Học trưởng Tông thật đúng là người tốt, vậy mà không để trực tiếp ngã sấp mặt xuống đất.

Tông Tuế Trọng lúc này mới buông tay ra, vẫn cứ nhìn về phía Tần Trọng, giản lược mà đề ra vài câu: "Úy Vũ giải nguyền rủa rồi, tổ chuyên gia đang chẩn bệnh cho cô ấy, bước đầu dự tính không sao. So sánh với cô ấy, vấn đề của ông bây giờ còn lớn hơn nữa."

Tần Trọng biết Tông Tuế Trọng không phải cái loại người ba hoa chích choè, anh nói Trần Úy Vũ không sao thì chính là không sao, vì thế nhẹ nhàng thở ra, miễn cưỡng nâng tay bọc băng gạc lên, gãi gãi tóc nói: "Lần này thật đúng là xui xẻo tột cùng……"

Nguyễn Tiêu không hé răng, trong lòng lại nghĩ, còn không phải xui xẻo tột cùng bình thường đâu, nếu là bọn họ lại muộn vài phút, cái tơ hồng kia thuận lợi hình thành là Tần Trọng sẽ cùng kẻ cuồng theo dõi kia kết minh hôn, cái cơ thể nhỏ bé này nói không chừng trực tiếp liền ngủm luôn. Dù không ngoẻo rớt, lần kết hôn đầu cũng không có, nếu về sau y cùng Trần Úy Vũ tu thành chính quả cũng là lần kết hôn thứ hai, bạn gái chính quy phải xếp sau kẻ cuồng theo dõi kia, có ghê tởm hay không? Lại còn có có chuyện càng ghê tởm đây nè, sau này nếu xuất hiện sổ sinh tử, trên đó cũng sẽ viết Tần Trọng có hai người vợ, người vợ đầu tiên chính là Lưu Giai Giai cuồng theo dõi kia…

Tần Trọng tỉnh lại tựa hồ nhớ tới một vài thứ, rất xấu hổ mà nói với Tông Tuế Trọng: "Ngày đó buổi tối ở bệnh viện…. Thật xin lỗi ông và Tử Nhạc. Lúc ấy tôi cũng không biết chính mình bị sao nữa, nhưng lòng tôi thật sự không phải nghĩ vậy đâu."

Giọng điệu Tông Tuế Trọng lạnh lùng: "Chuyện ông bị theo dõi, ngay từ đầu nên nói ra."

Tần Trọng phun ra một hơi: "Tôi biết mình bị ám…… Lúc tôi khống chế không được chính mình đã hối hận rồi." Y nhớ ra Tông Tuế Trọng là người không tin tà, mơ hồ lược qua đoạn đó, lại nói, "Tôi và Vũ Mao đều sơ suất, chủ yếu vẫn là chú ý tôi tinh thần không phấn chấn, không coi trọng kẻ cuồng theo dõi kia, bằng không cũng không đến mức làm thành như vậy, còn làm hại Vũ Mao suýt chút nữa là……"

Nguyễn Tiêu nghe Tần Trọng đối thoại với Tông Tuế Trọng vài câu, phát giác đối phương cho cậu cảm giác thật đúng là không giống như đêm đó, có khả năng cũng có nguyên nhân tháo xuống cặp mắt kính kia, Tần Trọng có vẻ trẻ tuổi hơn một chút, cũng hấp tấp hơn một chút, thật sự không phải kiểu cao quý lãnh diễm kia. Nếu vậy còn nói y là thế thân của học trưởng Tông, vậy học trưởng Tông cũng quá OOC* rồi..

(*out of character: hiểu gọn là thoát khỏi tính cách nhân vật vốn có)

Tần Trọng lại nói: "Đi tìm Lưu Giai Giai là ai? Còn rất lợi hại đó. Có phải cô ta đã bị bắt rồi không? Bây giờ tôi không có cảm giác thân bất do kỷ như trước nữa."

Sợ Tông Tuế Trọng lại nói lời gì làm mình nghẹn tim, Nguyễn Tiêu nói thẳng: "Hẳn là vậy."

Tần Trọng sửng sốt, mới chú ý tới Nguyễn Tiêu, thiếu niên này là ai, thế nhưng đi theo Tông đại thiếu, còn nói chuyện trước cả anh?

Tông Tuế Trọng không phản bác, chỉ là liếc mắt nhìn Nguyễn Tiêu một cái thật sâu.

Nguyễn Tiêu gãi gãi mặt.

Trước tiên cứ như vậy đi, Lưu Giai Giai cũng đã tự sát, chắc chắn là bị đạo sĩ Dư bọn họ bức nóng nảy, hơn phân nửa là bên kia cướp được vật dẫn nguyền rủa vật dẫn, nói không chừng còn huỷ hoại rồi. Nếu thật là như vậy, trực tiếp đẩy chuyện Trần Úy Vũ thức tỉnh vào chuyện này là được, nhưng chuyện về bùa Hòa Hợp…… Phải xem Lưu Giai Giai có biến thành quỷ hay không, sau khi biến thành quỷ có phát cuồng nói tơ hồng chặt đứt hay không. Có thể đẩy cũng tận lực đẩy, nếu thật sự đẩy không được, cứ nói mình thỉnh Thành Hoàng gia thần linh giáng xuống đi, dứt khoát chứng thực thân phận tín đồ kiêm người phát ngôn của mình luôn.

Tần Trọng không truy vấn, y gấp không chờ nổi mà muốn đi xem Trần Úy Vũ.

Sống sót sau tai nạn, có chuyện gì không thể hỏi bạn gái, một hai bắt mấy tên đực rựa giải thích với y ở đây làm chi?

Tông Tuế Trọng làm việc quyết đoán, thấy Tần Trọng tỉnh táo rồi, trực tiếp bảo vệ sĩ dùng ván cửa anh đã đá bay làm một cái cáng giản dị, nâng y ra ngoài.

Nguyễn Tiêu vẫn đi theo, hiện tại hẳn là không còn chuyện gì của cậu nữa, cậu có thể an tĩnh như gà.

·

Trở về rất thuận lợi, không bao lâu đã đến sơn trang.

Suy xét đến hai người đều yêu cầu trị liệu, Tông Tuế Trọng trực tiếp đưa Tần Trọng đến chính phòng luôn, chỉ là ở gian ngoài kê thêm một chiếc giường, bảo vệ sĩ đặt Tần Trọng lên đó.

Tổ chuyên gia đã kiểm tra xong cho Trần Úy Vũ, để lại một người thuyết minh tình huống với Tông Tuế Trọng, những người khác thì mang theo dụng cụ đi kiểm tra cho Tần Trọng, hơn nữa băng gạc cũng phải tháo ra xử lý lại lần nữa.

Tần Trọng cùng bạn gái cách nhau một một bức tường, rất muốn hủy tường đi mà không được, y đã bị tổ chuyên gia vây quanh rồi.

Tông Tuế Trọng cùng Nguyễn Tiêu đi thăm Trần Úy Vũ.

Khí sắc của Trần Úy Vũ chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, đang vào nước biển, cô biết Tần Trọng bị đưa lại đây, lúc này quan tâm hỏi: "A Trọng anh ấy thế nào?"

Tông Tuế Trọng trả lời: "Chủ yếu bị thương ở trán và tay chân, chờ cô có sức lực có thể tự mình qua xem."

Trần Úy Vũ nhìn Nguyễn Tiêu một cái, ngập ngừng nói: "Vậy bùa Hòa Hợp……"

Nguyễn Tiêu cười cười nói: "Không có việc gì, thuận lợi loại trừ rồi ạ."

Trần Úy Vũ như trút được gánh nặng.

Tông Tử Nhạc từ trước đến nay là kêu kêu quát quát, lúc này lại ngồi trên ghế nhỏ bên cạnh, đang gọt táo cho Trần Úy Vũ. Gọt xong một quả đưa qua, nó lại chuẩn bị gọt tiếp.

Nguyễn Tiêu đi qua kéo nó ra ngoài.

Tới bên ngoài, Tông Tử Nhạc mới nói: "Học trưởng Nguyễn, làm sao vậy?"

Nguyễn Tiêu nói: "Chờ lát nữa cậu nói với chị cậu một tiếng, chờ sau khi Dư đại sư bọn họ trở về, đừng nói nguyền rủa của chị cậu là Thành Hoàng gia giải trừ." Cậu đem chuyện Lưu Giai Giai tự sát nói một lần, tiếp tục nói, "Dù sao cũng là bọn họ bỏ ra không ít sức lực, anh cũng là lo lắng Lưu Giai Giai bên kia còn có chuyện xấu khác, mới thỉnh Thành Hoàng gia diệt trừ nguyền rủa trước. Nếu là hai vị kia vất vả một hồi sau khi trở về phát hiện bị vớt trước, chung quy không phải chuyện tốt gì. Cho nên mặc kệ bên kia có kịp thời hủy diệt vật dẫn nguyền rủa hay không, dù sao Lưu Giai Giai cũng đã chết, nguyền rủa cứ như vậy bị phá trừ cũng nói thông được."

Tông Tử Nhạc hiểu ý của Nguyễn Tiêu, nói: "Thành Hoàng gia bên kia không có ý kiến ạ?"

Nguyễn Tiêu nói: "Thành Hoàng gia không cần thứ trên mặt hình thức, ông ấy đường đường là một tôn chính thần, cướp nổi bật với đạo sĩ làm chi?"

Tông Tử Nhạc làm tử trung của Thành Hoàng, có điểm do dự: "Trên thực tế là em trước hết thỉnh cầu Thành Hoàng gia, hai đạo sĩ mới là vớt đó, hiện tại ngược lại không tính công cho Thành Hoàng gia, có phải không tốt lắm không ạ…"

Nguyễn Tiêu rất vui mừng, Tông Tử Nhạc nhớ kỹ tình cảm của cậu, đã nói lên cậu chẳng bận việc vô ích rồi.

Có điều, cậu chỉ dựng được thần thân cũng đã khá tốt, thật sự không so đo những cái hư ảo đó.

Tông Tử Nhạc tự hỏi trong chốc lát, cười nói: "Nhưng hai vị đại sư cũng là thật vất vả, trước đó lúc làm phép cũng đều mệt thành như vậy, bây giờ còn bôn ba nữa. Được rồi, em nghe lời học trưởng, coi như học thuộc lòng khẩu cung, đem công lao bên ngoài đều cấp cho hai vị đại sư kia. Thành Hoàng gia vất vả em cũng nhớ kỹ lắm, sau này em sẽ nói với chị em một tiếng, bảo chị ấy Tần Trọng đều đắp tượng Thành Hoàng gia dâng hương, cung phụng, cũng là cảm kích đối với Thành Hoàng gia."

Nguyễn Tiêu gật gật đầu: "Như vậy được đó." Tròng mắt cậu chuyển động, dứt khoát nhắc nhở, "Nếu cung phụng, có thể dùng đồ ăn mới mẻ, nóng hôi hổi cũng được, giống như trước đó chúng ta ăn vậy, không bằng cũng thỉnh lão nhân gia ăn một lần đi?"

Tông Tử Nhạc bừng tỉnh: "Là ý kiến hay đó."

Nguyễn Tiêu lại nhắc nhở nó tận lực đừng tiết lộ thân phận người phát ngôn Thành Hoàng gia của mình vân vân, chuyện bùa Hòa Hợp có thể giấu được thì giấu vân vân.

Tông Tử Nhạc cùng Nguyễn Tiêu sắp khẩu cung một thời gian, nhớ kỹ chặt chẽ.

Kế tiếp, hai người lại trở về chính phòng.

Trần Úy Vũ dựa ngồi trên giường, Tông Tuế Trọng ở bên cạnh tiếp nhận số táo mà Tông Tử Nhạc đang gọt hồi nãy, bắt đầu gọt.

Nhưng mà, táo Tông Tuế Trọng gọt, Trần Úy Vũ dòm cũng không dám dòm nhiều thêm một cái, mắt thấy Tông Tử Nhạc cùng Nguyễn Tiêu vào đây, cô quả thực là như được đại xá, biểu cảm kia cũng quá rõ ràng.

Tông Tuế Trọng: "……"

Anh đem quả táo đưa cho Nguyễn Tiêu.

Nguyễn Tiêu nhận lấy, có phần được cưng mà sợ —— đây chính là táo do đại ma vương gọt đó!

Tuy rằng cậu cũng biết đây là kết quả của việc Trần Úy Vũ không dám ăn, quả táo này Tông Tử Nhạc cũng gọt dang dở trước rồi….

Nguyễn Tiêu cắn một ngụm.

Không tệ, ngọt lắm.

Hóa ra táo mà học trưởng Tông gọt cậu cũng có thể ăn, thật là quá làm người ta sung sướиɠ.

·

Đại khái nửa giờ sau, bên ngoài tứ hợp viện truyền tới tiếng xe chạy, là Trương Hinh Nghi bọn họ đã trở lại.

Phố Thủy Đường xa hơn chỗ Tần Trọng ở, họ qua đó xong còn cần xác nhận tình huống lại làm việc, tiêu phí thời gian cũng càng nhiều, cho nên trở về cũng càng muộn.

Sau khi tiến vào, trên mặt Trương Hinh Nghi còn có chút hồi hộp, vội vã tiến vào chính phòng, đi xem con gái bảo bối của mình.

Nhìn thấy Trần Úy Vũ hoàn hảo không tổn hao gì, đang dần khôi phục, nước mắt bà "tách" một cái liền chảy xuống.

"Vũ Mao, Vũ Mao cưng của mẹ!" Trương Hinh Nghi nhào qua, thật cẩn thận mà ôm lấy Trần Úy Vũ, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô vài cái, "Đứa nhỏ ngốc này, làm mẹ sợ muốn chết!"

Trần Úy Vũ thực áy náy, cũng ôm lấy Trương Hinh Nghi, nói: "Con xin lỗi mẹ, con xin lỗi… Làm mẹ lo lắng……" Nước mắt cô cũng rơi xuống.

Hai mẹ con suýt chút nữa trải qua sinh tử, lúc này đương nhiên phải khóc lóc một trận đàng hoàng, đạo sĩ Dư và đạo sĩ Triệu không tiến vào quấy rầy, có điều Tông Tử Nhạc, Tông Tuế Trọng cùng Nguyễn Tiêu đều đi ra ngoài.

Tông Tử Nhạc vội vàng hỏi: "Hai vị đại sư, các vị qua đó rồi thì…"

Đạo sĩ Dư càng trầm ổn, chưa nói cái gì.

Đạo sĩ Triệu trầm ngâm, đem sự tình trải qua nói ra.

Căn phòng treo rèm xuất hiện trong gương xác chính là nơi mục đích, bọn họ qua đó, đạo sĩ Dư lại lần nữa làm phép, xác định địa điểm không lầm, bèn từ Trương Hinh Nghi mang theo bọn họ xông vào.

Trên cửa sổ phòng kia đích xác có treo một con cá sống đuôi treo lá đồng, một cây kim thêu hoa đâm vào tim cá. Cá sống còn thường vung đuôi, mang cá hơi chấn động, đã là hơi thở thoi thóp, tình cảnh mười phần tàn nhẫn.

Kẻ cuồng theo dõi kia là Lưu Giai Giai, sau khi phát hiện đạo sĩ tiến vào bèn cầm lấy dao phay đối kháng, nhưng đạo sĩ Dư cùng đạo sĩ Triệu có luyện qua kỹ năng phòng vệ, hơn nữa những vệ sĩ bảo an chặn lại, rất nhanh liền áp chế được Lưu Giai Giai, đạo sĩ Triệu còn thừa dịp đạo sĩ Dư phòng bị Lưu Giai Giai, đi qua cướp con cá sống về tay.

Lưu Giai Giai không phòng bị, vốn đang rất điên cuồng dùng dao phay chém lung tung, sau khi cá sống bị cướp đi thì càng điên hơn, nhào qua cùng đạo sĩ Triệu xé đánh, bọn bảo an dùng hết sức bình sinh chế phục cô ta, cô ta liền cười điên cuồng một trận, dùng dao phay cắt cổ.

Về chuyện cô gái tên Lưu Giai Giai kia vừa cười điên nói "Tần Trọng yêu tôi" "Tần Trọng bị con ả đê tiện kia lừa" "Tần Trọng là của tôi" "Con ả đê tiện kia chết đi" linh tinh khùng điên như thế nào, lời nói quá bẩn, đạo sĩ Triệu không nói tỉ mỉ ra.

Tông Tử Nhạc nhịn không được nói: "Chế phục cô ta dễ dàng như vậy?"

Đạo sĩ Triệu giải thích: "Chúng tôi tìm được tấm da thuộc kia, bên trên viết một vài nguyền rủa và bùa chú, có điều đại bộ phận đều bị mài mòn, lưu lại không nhiều lắm. Ở trên người cô ta cũng không dấu vết đạo pháp gì, sư thúc hoài nghi cô ta là ý niệm quá mạnh mới có thể thành công làm phép, trên thực tế là kẻ tay mơ, không có bản lĩnh khác."

Tông Tử Nhạc có chút hiểu rõ, lại có chút khó hiểu: "Ý niệm mạnh là có thể thành công làm phép ạ?"

Đạo sĩ Triệu nói: "Không phải tất cả mọi người có thể, cô ta đại khái vốn dĩ đã có thiên phú ở phương diện này, rất dễ dàng giao cảm, hơn nữa ý niệm của cô ta thật sự là chỉ có một mà còn thuần túy, mới có thể làm được. Trong nhà cô ta còn có rất nhiều lá bùa, chu sa linh tinh, đạo sĩ Chính Nhất phái chúng tôi vẽ bùa cũng cần có ý niệm thuần tịnh, thường thì người mới học rất khó thành công, nhưng nếu Tần thiện nhân xuất hiện qua như vậy phản ứng, chúng tôi phỏng đoán, cô còn thành công vẽ ra một lá bùa Hòa Hợp, dùng trên người Tần thiện nhân."

Tông Tử Nhạc đã hiểu.

Khó trách, đây là một kẻ cố chấp điên cuồng không biết từ nơi nào lấy được tà pháp, bởi vì cô ta thật sự cố chấp cho nên trùng hợp thành công, làm ra chuyện này. Nếu thời gian càng dài, để kẻ cố chấp điên cuồng này nghiên cứu nhiều hơn thì phỏng chừng sẽ rất phiền toái, nhưng bây giờ cô ta học chưa quá lâu, ngoại trừ vẽ bùa Hòa Hợp cùng với hạ một nguyền rủa ra, chính là một người phụ nữ có bệnh.

Một đám người vạm vỡ qua đó, lại thêm hai đạo sĩ có thể đánh nhau, đối với người phụ nữ này còn không phải là dễ như trở bàn tay ư?

Đạo sĩ Triệu tiếp tục nói xong.

Tựa như Nguyễn Tiêu phỏng đoán, người phụ nữ cố chấp như vậy cố ôm không cam lòng tự sát mà chết, đương nhiên liền biến thành quỷ, còn là oán quỷ rất cố chấp. Thần trí cô ta không quá tỉnh táo, lại toàn tâm toàn ý muốn đi tìm Tần Trọng, còn công kích hung hãn với những người khác trong phòng. Nhưng có hai đạo sĩ đứng đắn có mặt, dù đạo sĩ Dư đã tiêu hao rất lớn, năng lực của đạo sĩ Triệu ở phương diện này vẫn là rất mạnh, mượn sức mạnh Lôi Thần gõ Lưu Giai Giai vài lần, sức mạnh của Lưu Giai Giai suy yếu, bị đạo sĩ Dư dùng pháp khí thu hồi.

Nghe được Lưu Giai Giai nọ đã biến thành quỷ cũng không thể quấy phá nữa, Tông Tử Nhạc hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra.

Lúc này, Trương Hinh Nghi từ bên trong đi ra, cấp cho đạo sĩ Dư, đạo sĩ Triệu mỗi người một phong bao lì xì, nói: "Lúc này đây ít nhiều nhờ hai vị đại sư hỗ trợ, mới làm con gái tôi có thể sống lại, một chút tâm ý, xin hai vị đừng ghét bỏ." Lại nói, "Thức ăn chay đã chuẩn bị tốt rồi, hai vị đại sư ngàn vạn đừng khách khí, dùng xong cơm chay, cũng xin hãy ở lại vài ngày, để chúng ta chiêu đãi tử tế."

Đối với chuyện này, đạo sĩ Dư cùng đạo sĩ Triệu đều sẽ không cự tuyệt, nhận lấy.

Đạo sĩ Triệu nói: "Đây cũng là do quý phủ hàng năm tích thiện, mệnh cách phú quý, cho nên chung quanh có thể gặp dữ hóa lành. Chúng tôi chỉ là may mắn gặp dịp, vừa lúc có thể giúp một tay mà thôi. Nếu sự tình đã giải quyết, chúng tôi không tiện ở lại. Hôm nay còn muốn quấy rầy thiện nhân một đêm, chờ ngày mai, chúng tôi sẽ cáo từ."

Trương Hinh Nghi tự nhiên vẫn giữ lại, hai vị đạo sĩ chống đẩy vài lần, bà biết đối phương tâm ý đã quyết nên không miễn cưỡng nz, chỉ nói khi hai vị rời đi, cần để ái nữ cùng Tần Trọng chính miệng nói lời cảm tạ.

Hai vị đạo sĩ cũng không cự tuyệt.

Sau đó, hai vị đạo sĩ quả nhiên liền đi ăn cơm.

Sau khi con gái được cứu sống, Trương Hinh Nghi cũng rất biết làm người, bà cũng chuẩn bị cho Tông Tuế Trọng, Nguyễn Tiêu cùng Tông Tử Nhạc một bàn đồ ăn, cho bọn họ ăn khuya.

Đại khái đều ăn một chút xong, Nguyễn Tiêu phát hiện lúc này cứ việc ngồi cùng một bàn với Tông Tuế Trọng, đồ ăn đến vẫn là nhạt như nước ốc, tức khắc hiểu rõ, phải là đồ ăn do Tông Tuế Trọng mời khách hoặc là đưa cho cậu thì mới được.

Có điều…… Khi Tông Tuế Trọng ăn cơm thì nói chuyện không nhiều lắm, lúc này lại chủ động hỏi hỏi cậu, đẩy cho cậu mấy đĩa thức ăn, mà lúc này đây Nguyễn Tiêu nếm thử, liền phát giác lại có hương vị!

Nguyễn Tiêu ăn đến mỹ mãn hết sức, lại cũng nghĩ: Lại nói tiếp, vị học trưởng Tông nói không thông này e là không biết, chính anh ấy mới là không khoa học nhất đi……

Sau khi ăn xong, Nguyễn Tiêu bọn họ đυ.ng phải đạo sĩ Dư, đạo sĩ Triệu mới ăn xong đi về.

"Đạo trưởng, lại gặp mặt rồi."

Hai đạo sĩ này vẫn luôn không nhắc tới chuyện loại trừ bùa Hòa Hợp cho Tần Trọng, nói vậy bọn họ không hiểu biết về bùa Hòa Hợp cho lắm, cho rằng sau khi Lưu Giai Giai đã chết, bùa Hòa Hợp liền tự nhiên giải trừ đi.

Quan sát một hồi phát hiện vấn đề không lớn, Nguyễn Tiêu bèn tới đây chào hỏi. Cậu có chuyện rất là để ý.

Đạo sĩ Dư nhìn chăm chú Nguyễn Tiêu trong chốc lát, nhận ra được, vội vàng nói: "Tiểu huynh đệ, thất lễ, vừa rồi sắc trời quá mờ, trong lúc nhất thời không nhận ra cậu."

Nguyễn Tiêu cũng vội vàng nói: "Đạo trưởng là vội vàng làm người tiêu tai giải nạn, một lòng chú ý, nào có cái gì thất lễ. Là tôi vẫn luôn không chào hỏi đạo trưởng, là tôi không phải."

Đạo sĩ Dư lại nói: "Tiểu huynh đệ khách khí……"

Sau khi nhún nhường vài câu, Nguyễn Tiêu tựa hồ có chút khó xử mà mở miệng: "Đạo trưởng, tôi có một việc muốn dò hỏi, không biết có thể giải thích nghi hoặc cho tôi không?"

Đạo sĩ Dư nhận định đây cũng là người trong đồng đạo, thái độ thực hòa khí, nói: "Tiểu huynh đệ, mời nói."

Nguyễn Tiêu vẫn là nói: "Hai vị sau khi thu phục nữ quỷ kia, không biết sẽ xử lý như thế nào?"

Đạo sĩ Dư bừng tỉnh, cười nói: "Tiểu huynh đệ yên tâm, sau khi nữ quỷ bị ta thu phục, bởi vì chấp niệm quá nặng, để tránh cô ta thương tổn người vô tội, tôi sẽ mang cô ta về giáo đè dưới pháp đàn, chờ khi nào chấp niệm cô ta tiêu tan, khi đó sẽ đưa cô ta đi đầu thai."

Nguyễn Tiêu khẽ nhíu mày.

"Đạo trưởng, sinh thời cô ta suýt nữa hại chết Trần Úy Vũ, lại suýt chút nữa chia rẽ một đôi tình nhân có tình, xử phạt có phải hơi nhẹ quá rồi không?"

Đạo sĩ Dư suy tư, rồi trả lời: "Suýt nữa hại chết nhưng cũng không thật sự hại chết, suýt chút nữa chia rẽ cũng không có thật sự chia rẽ. Này đó đương nhiên sẽ trở thành tội nghiệt của cô ta, có điều khi cô ta tự sát mà chết cũng đã hoàn lại hơn một nửa. Sau khi cô ta biến thành quỷ còn chưa kịp làm chuyện ác, tôi ngăn chặn cô ta, chấp niệm cô ta rất sâu, mấy năm vài chục năm chỉ sợ cũng sẽ không tiêu trừ, đối với cô ta mà nói, trấn áp như vậy cũng là một loại trừng phạt."

Nguyễn Tiêu nghĩ nghĩ, vẫn là tán đồng.

"Đạo trưởng nói đúng, còn làm ơn ngài chắc chắn trấn áp cô ta kĩ càng."

Đạo sĩ Dư cười nói: "Đây là đương nhiên." Ánh mắt ông nhìn về phía Nguyễn Tiêu rất ôn hòa, "Tiểu huynh đệ tư tưởng rộng rãi, lệ khí không nặng, hành sự cũng sẽ không quá mức, đây là một chuyện tốt. Về sau tu hành cũng phải giữ vững mới tốt nhé."

Nguyễn Tiêu gật gật đầu: "Đa tạ đạo trưởng đề điểm."

Cậu biết, vị này chính là coi cậu như thiên sư ở môn phái nào đó, đang nhắc nhở cậu đừng đi nhầm lệch hướng đây mà. Đây là có ý tốt, cậu vẫn phải cảm ơn chứ.

Chính Nguyễn Tiêu cũng cần cảnh giác hơn một chút.

Vài vụ án lúc trước là chân chính hại chết người, lệ quỷ báo thù, đền mạng theo lý thường. Nhưng lúc này đây lại khác, dù kẻ cố chấp điên cuồng kia suy nghĩ, làm việc có ghê tởm như thế nào đi chăng nữa, cũng không chân chính đắc thủ, trên người cô ta không có mạng người, cậu cũng không thể bởi vì quá chán ghét người này thì cho cô ta trừng phạt vượt mức được.

Hết chương 35.