Tiểu Thành Hoàng Hiện Đại

Chương 18: Tôi không cam lòng

“Đáng chết đáng chết……”

“…… Báo thù……”

“A a a a ——!”

Vô số tạp âm kí©ɧ ŧɧí©ɧ cảm xúc, trong đầu Đàm Tố là một mảnh hỗn độn, trong mắt quỷ tối đen ánh ngược ra thi thể ngã thành thịt nát, dần dần che kín màu đỏ tươi, hai hàng huyết lệ uốn lượn chảy xuống.

Khi quỷ hồn Nguyễn Tiêu đuổi tới nhà xác, nhìn đến chính là nữ quỷ hung lệ càng ngày càng cuồng bạo.

Cô đang không ngừng mà rơi lệ, huyết lệ từ cằm chảy xuống mặt đất hội tụ thành một vũng nhỏ, huyết lệ tỏa ra oán khí nồng đậm đến gần như ngưng tụ thành thực chất, mang đến một cảm giác điềm xấu khủng bố vô cùng.

Nguyễn Tiêu lập tức tế ra Ấn Thành Hoàng, trừ tín ngưỡng nhắm ngay nữ quỷ rồi ấn lên.

Một luồng thần quan mù sương thoáng chốc ùa ra, bao bọc lấy nữ quỷ, trói buộc chặt chẽ lại oán khí như xúc tua kia.

Đàm Tố chậm rãi ngẩng đầu, mơ hồ có một tia thanh tỉnh, cố hết sức mà nhìn về phía người trẻ tuổi trước mắt.

Người này cho cô cảm giác cực kỳ nguy hiểm, lại có một gương mặt quen thuộc……

Tiếng nói Đàm Tố khàn khàn: “Tiểu…… Nguyễn?”

Người trẻ tuổi trấn an mà cười cười với cô: “chị Đàm.” cậu thật ôn hòa mà nhìn cô, “Em nghe nói chuyện của chị rồi, nhưng em không tin. Cho nên em muốn hỏi một câu, chị —— thật sự là tự sát mà chết sao?”

Nhà xác nổi âm phong từng trận, quỷ khí dày đặc.

Đàm Tố quỷ tương dữ tợn ôm đầu, tóc dài vung loạn, trong ánh mắt ánh đỏ nồng đậm.

“Tự sát? Sao tôi có thể tự sát! Là bọn họ, là bọn họ hại chết tôi! A ——”

Nguyễn Tiêu nhìn Đàm Tố như vậy, nhớ tới trí thức thong dong khi cô còn tồn tại, trong lòng khó tránh khỏi có một ít chua xót.

Phát tiết đi, phát tiết đi, Ấn Thành Hoàng còn có thể khống chế được chị, cậu chờ chị bình tĩnh lại.

Tru lên một tiếng lại sắc nhọn hơn một tiếng, mãnh liệt chấn động kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần quang trên người cô, thần quang càng thu càng chặt, gắt gao mà thít chặt quỷ thể của Đàm Tố, bị phỏng kịch liệt khiến cô nổi điên, cũng khiến cô dần dần khôi phục lại thanh minh.

Đàm Tố chuyển hướng sang Nguyễn Tiêu, chỗ sâu tròng mắt đỏ máu vẫn cứ tràn ngập oán hận cuồng loạn.

“Chị là bị hại chết.” Cô nói, “Chị không có người thân, ngẫu nhiên mấy đứa Tiểu Ngô sẽ đến xem chị, nhưng cũng phải thay chị trông coi việc làm ăn trong tiệm, không thể vẫn luôn bên cạnh chị. Cho nên lúc Phương Tài Đức tới, không ai có thể giúp chị ngăn hắn lại.”

Nguyễn Tiêu bỗng nhiên hiểu rõ, Phương Tài Đức kia hẳn là chính là gã tra nam mà chị Đàm gặp phải.

Giọng nói Đàm Tố sâu kín: “Hắn nói xin lỗi chị, thật xin lỗi con của cả hai, nói muốn ly hôn với vợ cưới chuyện, còn nói phải dùng cả đời bồi thường chị —— hắn tưởng chị ngu à, chị sẽ nhặt đàn ông trong thùng rác ư? Chị đương nhiên cự tuyệt hắn. Hắn còn tưởng dụ dỗ chị, nhưng vợ hắn từ ngoài cửa đi vào, nói ‘ông nói nhảm với nó cái gì, còn luyến tiếc nó sao, mau theo kế hoạch làm đi’. Sau đó vợ hắn đến đè chị lại, rót cho chị uống nước gì đó, chị cảm thấy rất buồn ngủ, trở nên mơ mơ màng màng, rồi cái gì cũng không biết.”

Nguyễn Tiêu cau mày.

Rót nước không biết tên, khi kiểm nghiệm pháp y lại không điều tra ra, cái này làm cho cậu nhớ tới một thứ — nước bùa.

“Lúc tỉnh lại lần nữa, chị đã nhảy từ trên sân thượng xuống, chị rơi rất nhanh, chị muốn cầu cứu nhưng chị không biết tại sao nữa, gió quá lớn, cứ ùa vào miệng chị làm chị nói không nên lời nào!” Tốc độ nói của cô càng lúc càng nhanh, “Chị ngã xuống mặt đất, đau! Đau đến kịch liệt! Chị đã chết. Trước khi chết chị đột nhiên hiểu ra, là đôi vợ chồng chó kia khiến chị chết, kế hoạch của chúng chính là khiến chị chết! Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì hai người kia cặn bã như vậy còn sống, chị lại phải chết? Chị không cam lòng! Bọn chúng mới đáng chết! Bọn chúng đáng chết!!”

Không cam lòng mãnh liệt biến thành oán khí càng mạnh, quỷ khí trên người Đàm Tố trở nên cuồng bạo, sống sờ sờ căng vỡ thần quang, phóng ra ngoài—— cô muốn đi báo thù!

Đồng tử Nguyễn Tiêu hơi co lại, theo bản năng tung ra Ấn Thành Hoàng.

Ấn Thành Hoàng trừ đi tín ngưỡng ngay giữa lưng Đàm Tố, cô phát ra một tiếng gầm rú thê lương, ngã sấp xuống đất.

Cổ họng Nguyễn Tiêu giật giật, nói: “…… Xin lỗi chị Đàm, chị có khỏe không?”

Đập nhẹ một xíu kia đập rớt hơn một nửa quỷ khí của Đàm Tố, cô lại tỉnh táo hơn chút, chống cánh tay chậm rãi bò dậy. Thù hận vẫn cứ nùng liệt, sức mạnh cô đang nhanh chóng khôi phục, giọng điệu chậm chạp: “Chị không sao.”

Nguyễn Tiêu nhẹ nhàng thở ra, trịnh trọng mà nói: “Chị Đàm, hiện tại chị không thể rời đi.”

Đàm Tố hung lệ mà quay đầu: “Ngươi cũng muốn bao che cho hai kẻ cặn bã kia ——?”

Nguyễn Tiêu lắc đầu: “Báo thù rửa hận là thiên kinh địa nghĩa. Nhưng chị Đàm, chị khống chế không được chính mình, như vậy đi ra ngoài sẽ thương tổn người vô tội, lưng đeo tội nghiệt.” Cậu thật thành khẩn mà khuyên bảo, “Chị muốn báo thù thì phải đi chính đạo.”

Trên mặt Đàm Tố âm tình bất định.

“Bẩm báo án tử lên Thành Hoàng, bị cáo bị thẩm vấn bằng sinh hồn, nếu điều tra rõ thật sự theo như lời chị nói, vậy sau khi qua Thành Hoàng phán quyết, nguyên cáo có thể có quyền được báo thù.” biểu cảm của Nguyễn Tiêu trở nên nghiêm túc, “Bản quan thân là Thành Hoàng nơi đây, lệ quỷ Đàm Tố, ngươi có cáo trạng vợ chồng Phương Tài Đức gϊếŧ người sát hại tính mệnh hay không?"

Đàm Tố di động quỷ khí, hoảng hốt nói: “Em thật là…… Thành Hoàng?”

Nguyễn Tiêu cười khổ: “Phải ạ. Người có âm dương hai lối, dương thế có pháp luật dương thế, âm giới cũng có quy tắc âm giới. Chị Đàm, lúc chị tồn tại chưa từng đã làm chuyện trái với lương tâm, sau khi chết cũng không cần bởi vì hai kẻ cặn bã thiệt hại phúc báo của chị. Chị là người bị hại, hẳn là nên có được kết quả tốt hơn…… Chị cứ suy xét kĩ đi.”

Thần trí của Đàm Tố đã miễn cưỡng khôi phục, biểu cảm rất giãy giụa. Cuối cùng, cô vẫn giống như thuở còn sống, lựa chọn cách làm có lợi nhất đối với mình.

“Chỉ cần có thể khiến chị báo thù, thế nào cũng được.”

Biểu cảm Nguyễn Tiêu giãn ra, dặn dò nói: “Đêm nay em sẽ mang sai dịch lại đây. Trước đó, chị Đàm ngàn vạn đừng thương tổn bất luận kẻ nào.”

Đàm Tố gật gật đầu nhỏ đến khó phát hiện.

Cô sẽ toàn lực khống chế chính mình.

·

Hẹn xong thời gian, Nguyễn Tiêu liền vội vội vàng vàng mà chạy về thi thể của mình ở bên kia.

Xa xa, cậu lại thấy được thanh niên cấm dục quen thuộc, lúc này bên người anh không có người mặc vest đi theo mà là nâng một bà cụ, thoạt nhìn là đang tản bộ.

Một trận gió thổi tới, tờ báo vốn dĩ dh đắp yên lành trên mặt Nguyễn Tiêu giật giật một góc, bị xốc sang một bên, lộ ra cái mặt tái nhợt của cậu.

Đồng thời, cũng khiến cho thanh niên và bà cụ chú ý.

Nguyễn Tiêu cạn lời cứng họng.

Đã là lần thứ hai bị vị này phát hiện thi thể rồi, cái này kêu là nghiệt duyên gì đây?

Được, gì cũng không cần phải nói nữa, chạy nhanh làm xác chết vùng dậy đi!

Hoàn toàn không dám trì hoãn, Nguyễn Tiêu đột nhiên nhảy vào thân thể của mình, sau đó nhảy dựng lên, vùi đầu bèn phóng về phía ngược lại với hai người kia.

Vèo vèo.

Nguyễn Tiêu không có phát hiện, vào thời điểm cậu nhảy dựng lên trốn chạy, thanh viên vốn dĩ không quá để ý ngược lại liếc mắt nhìn cậu nhiều hơn một cái, nhận ra bóng dáng cậu.

Bà cụ nhìn người trẻ tuổi sinh động nhảy nhót như con thỏ, buồn bực mà mở miệng: “Cháu ngoan, cháu quen nhóc kia sao?"

Thanh niên cấm dục dừng một chút: “…… Dạ.”

Bà cụ hiền từ hỏi: “Sao con lại bắt nạt nó?"

Thanh niên cấm dục trầm ổn mà trả lời: “Gặp mặt được một lần.”

“Cháu ngoan có phải lại làm cái mặt thúi, làm người ta sợ không…."

"Bà nội, nên đi lấy kết quả kiểm tra rồi.”

“Hầy, sau này đừng xụ mặt nữa……”

“Đi bên này ạ, cẩn thận đường đi."

“Hầy……”

·

Buổi tối, Nguyễn Tiêu dựa theo ước định mang theo Lý Tam Nương đi vào nhà xác.

Đàm Tố vẫn cứ đứng bên thi thể, tóc thật dài chống đỡ mặt cô, chỉ lộ ra một đôi mắt quỷ tràn ngập huyết quang. Ánh mắt của cô nhất thời thanh tỉnh nhất thời cuồng loạn, oán khí cũng càng thêm nùng liệt hơn ban ngày, lực khống chế nguy ngập nguy cơ.

Lý Tam Nương thấy rõ Đàm Tố, không khỏi hít hà một hơi.

Đây chính là lệ quỷ hung hãn nhất cô gặp qua, đầu thất mới qua ngày đầu tiên, quỷ lực đã gần bằng cô rồi!

Đàm Tố chậm rãi nhìn về phía Lý Tam Nương, hai cô bốn mắt nhìn nhau.

Nữ quỷ gặp phải nữ quỷ, các cô đều là ma quỷ oan khuất bị người ta hãm hại, chỉ là cách chết khác nhau mà thôi.

Nguyễn Tiêu thấy Đàm Tố còn có thể miễn cưỡng khống chế được, cũng không trì hoãn, nói thẳng: “Tam Nương đi áp sinh hồn đôi vợ chồng kia. Chị Đàm hãy chuẩn bị sẵn sàng.” Nói đến đây, cậu nghiêm khắc mà báo cho, “Mặc kệ chị có bao nhiêu hận, lúc nhìn thấy bọn họ cũng không thể có phản ứng quá khích, biết không?”

Mắt quỷ cuat Đàm Tố chậm rãi trợn to, lớn đến chiếm cứ nửa khuôn mặt cô, lại chậm rãi gật gật đầu.

Nguyễn Tiêu nhìn về phía Lý Tam Nương.

Lý Tam Nương cung kính mà hành lễ, nâng hai lá bùa Áp bay ra ngoài.

·

Mười phút sau, vài quỷ ảnh từ xa đến gần.

Ánh sáng trắng mênh mông, Lý Tam Nương nâng bùa Áp, mang theo hai sinh hồn một nam một nữ, lơ lơ lửng lửng mà đi đến.

Trong nháy mắt này, Đàm Tố mới vừa xây dựng tâm lý xong lập tức sụp đổ, điên cuồng mà nhào qua!

Nguyễn Tiêu sớm đã có chuẩn bị, phủi tay đánh ra vài lá bùa Trấn, định trụ lấy cô.

Đàm Tố liều mạng mà giãy giụa, rốt cuộc giãy giụa ra một đường tỉnh táo. Sau đó cô kinh ngạc phát hiện, cảnh tượng xung quanh đã thay đổi.

Cô giống như…… đang ở trên công đường? Trên công đường có quan viên đại quỷ mặt mũi hung tợn, hai bên là Hắc Bạch Vô Thường làm quỷ nha dịch, mà bên cạnh cô là đôi vợ chồng cặn bã đang nằm bò lết!

Đàm Tố ngẩng đầu nhìn lên phía trên, kia là Thành Hoàng gia…… Tiểu Nguyễn?

Đại quỷ mặt xanh chớp mắt với cô.

Đàm Tố: Quả nhiên là Tiểu Nguyễn ta ơi.

Phun ra một ngụm oán khí thật sâu, Đàm Tố cúi đầu kể rõ: “Dân nữ Đàm Tố, cáo trạng hai vợ chồng Phương Tài Đức và Lư Tú Cần, người chồng lừa gạt cảm tình của tôi, người vợ hại tôi sinh non mất đi đứa con, sau đó còn hợp mưu gϊếŧ hại tôi!”

·

Phương Tài Đức bị bắt quỳ rạp trên mặt đất, trong lòng rét run từng đợt.

Lư Tú Cần bọn chúng còn đang lớn tiếng kêu gào: “Đây là chỗ nào, các người đều là người nào? Đóng phim sao? Camera ở đâu? Các người đang làm cái quỷ gì, cẩn thận tôi khiến mấy người ăn không hết gói đem đi!”

Giọng nói ả rất chói tai, Phương Tài Đức lại không có tâm tình để ý tới, một loại cảm giác lạnh lẽo kinh khủng bò lên lưng gã, làm gã hơi run run lên.

“Cốp!” Kinh đường mộc phách xuống một cái, chấn đến người ta tâm kinh thịt nhảy.

“Trên công đường, không được ồn ào!” Một giọng nói uy nghiêm chất vấn, “Phương Tài Đức, Lư Tú Cần, khổ chủ Đàm Tố kiện các ngươi dùng thủ đoạn tà môn khiến cô ấy tinh thần hoảng hốt, nhảy lầu tử vong, các ngươi —— có nhận tội hay không?”

Hết chương 18.