Một năm sau.
Bởi vì nhà tù Azkaban đã được lấp đầy một phần ba, Harry trở thành Giám đốc trẻ tuổi nhất từ trước đến nay của Sở Thần Sáng. Ngày bổ nhiệm, những người trong Sở Thần Sáng thuê toàn bộ quán Ba Cây Chổi để mở tiệc chúc mừng cho cậu, uống đến mức bà chủ quán Rosmerta thề rằng nếu bọn họ không dừng lại thì đừng hòng được uống một giọt rượu nào trong quán bà nữa mới chịu dừng.
Hermione đưa Harry về nhà, nhưng Harry không muốn cô nàng ở lại giúp đỡ [là một trong những đồng nghiệp của Harry, Ron cũng say như chết]. Cậu lảo đảo đẩy cửa vào nhà, bước chân loạng choạng, suýt chút nữa ngã từ trên cầu thang xuống. Nhưng nghị lực kiên cường của cậu lại lần nữa phát huy tác dụng, bởi vì lúc đi vào thư phòng, cậu đã cầm chặt một bình rượu, Whisky đỏ tươi bên trong chỉ còn một nửa.
Phòng đọc sách đã lâu không có người quét dọn, bên trong phủ kín bụi. Harry ngồi xuống bên dưới giá sách trống rỗng, ngửa cổ uống một ngụm rượu Whisky nữa. Rượu cay nồng, cay đến làm cậu chảy cả nước mắt.
Cậu chỉ nói dỗi một câu, vậy mà Tom lại không chút lưu luyến rời đi. Nửa tháng sau cậu mới biết, Tom đã được mời sang trường học pháp thuật Ilvermorny của nước Mỹ để trao đổi dài hạn. (Editor chú thích: Học viện Ma thuật và Pháp thuật Ilvermorny: Được thành lập bởi Isolt Sayre và chồng cô là James Steward. Ilvermornny gồm bốn nhà Thunderbird, Wampus, Horned Serpent và Pukwudgie. Cre: Wiki)
Harry còn nhớ khi đó mình tuyệt vọng đến thế nào. Rất có thể từ đầu đến cuối Tom đều lừa gạt cậu, mà cậu, thật đáng buồn lại sa chân vào vũng bùn, hết lần này đến lần khác cố gắng giải thích cho đối phương, đến khi không thể tìm ra được bất cứ lý do gì nữa.
Cậu bức thiết muốn giải thoát bản thân. Chỉ cần có tin tức của Tử Thần Thực Tử, cậu luôn là người xông lên đầu tiên. Cậu tự nói với mình, không nên suy nghĩ nhiều, làm tốt công việc của mình là được. Nhưng vào đêm khuya thanh vắng, mỗi khi trằn trọc không ngủ được, cậu lại không cách nào tự lừa gạt chính mình. Đằng sau sự liều mạng của cậu còn ôm theo hy vọng, hy vọng bọn cậu có cơ hội gặp lại, dù là kẻ thù cũng được...
Lại nói, quả thật cậu chưa từng nghe Tom nói "ta yêu em", dù chỉ một lần.
Tom chết tiệt, Voldemort chết tiệt!
"Sao em lại khiến mình thành thế này?"
Giữa cơn say chếnh choáng, Harry dường như nghe được có người thở dài. Giọng nói kia quen lắm, quen thuộc đến mức khiến cậu lại muốn khóc. "Tom..." Cậu nỉ non gọi, giọng khàn khàn, "Tom..."
Người kia như bị dọa, "Rốt cuộc em đã uống bao nhiêu thế hả?" Harry cảm nhận được có người nhẹ vỗ vỗ mặt mình, mí mắt cũng bị lật lên, rồi đến môi, "Thật là. Ta còn tưởng rằng không nhìn thấy ta, em sẽ sống tốt hơn chứ?"
Harry muốn nói, ngày nào cậu cũng mất ngủ, vừa nhắm mắt liền nhìn thấy Tom, sao có thể sống tốt hơn được đây? Nhưng bây giờ cậu chẳng còn sức nói chuyện, chỉ gom hết sức lực nắm chặt vạt áo của người trước mặt như người chết đuối vớ được bè gỗ.
"Em kéo làm ta sắp chết ngạt rồi." Giọng nói kia ghét bỏ phàn nàn, nhưng không kéo tay Harry ra, mà ôm lấy cậu, "Xem em bẩn chưa kìa, cả người đầy mùi rượu. Tắm trước đã."
Nước ấm chảy qua người, Harry cảm thấy lưng của mình tiếp xúc với thứ gì đó mềm mại, có lẽ là đệm?
"Tom..." Cậu buồn ngủ, nhưng vẫn theo bản năng thì thào, "Tom..."
Giọng nói kia nghe như vừa bất lực vừa tức giận: "Có chuyện gì?" Có ngón tay chỉ lên trán cậu, lực rất nhẹ, "Trước kia ta không phát hiện ra em có tật xấu này đấy?"
Harry sờ soạng bên hông người nọ, được nước làm tới mà kéo lại ôm lấy. "Dù em nằm mơ cũng không tìm được anh..." Cậu nói năng hỗn loạn, đến chính cậu cũng không biết mình đang nói gì, "Đừng rời xa em, hãy cứ như lúc này..."
Lời nói kéo dài rồi dứt, Harry ngửi mùi hương quen thuộc, ngủ thật say.
Khi Harry tỉnh lại, cậu chớp chớp mắt mấy lần mới từ ánh mặt trời ngoài ô cửa sổ mà nhận ra được bấy giờ đã là xế chiều. Một mình cậu nằm trên giường, sạch sẽ thoải mái, đồ ngủ đã được thay, chỉ có đầu là còn hơi đau nhức.
Lẽ nào mình say đến thế mà vẫn có thể tự lo cho bản thân tốt như vậy?
Nghĩ đến đây, toàn bộ ký ức đêm qua chợt tràn vào trong đầu. Cậu nhảy xuống đất, vội đến mức suýt ngã, nhưng cậu không thể khống chế được – hẳn là không phải cậu nằm mơ?
Trong nhà im ắng, trên lầu hai không một bóng người. Lòng Harry dần chìm xuống, đến khi bước đến khúc cua xuống cầu thang...
Một người đàn ông cao gầy đang đứng trước bồn rửa, hơi nước mờ mịt bao trùm đường nét sắc bén của đối phương.
Harry bất giác nín thở. Tom biết nấu ăn, nhưng trừ khi có nguyên nhân đặc biệt, ví dụ như vào sinh nhật cậu, nếu không đừng hòng Tom đυ.ng đến bếp. Nếu như đây là một giấc mơ đẹp, cậu tình nguyện mơ thêm.
"Vừa rồi em gây ra tiếng động ầm ĩ như vậy, bây giờ lại ngây người đứng đó làm gì?" Người đàn ông không quay đầu, nói, "Còn không mau xuống đây?"
Đúng là Tom! Harry cứng ngắc bước, gắng sức kiềm chế để không tự véo mình một cái. Trong quá trình đi đến bàn ăn, cậu không thể không nhận ra, căn nhà trở nên sạch sẽ, sáng sủa, hoàn toàn không còn dáng vẻ nhếch nhác thường ngày.
Chờ Harry ngồi xuống, Tom đặt chiếc bát còn đang bốc hơi nóng trước mặt cậu. "Ăn đi!"
Harry cúi đầu nhìn, là cháo bắp yến mạch, ngoài ra không có thêm gì nữa. Cậu nhăn mũi, cười khổ nhìn hộp đường trắng trên giá gỗ ở góc bàn.
Tom chống tay, chặn tầm mắt của Harry. "Dám uống nhiều như vậy..." Hắn hừ lạnh, "Sau này đừng hòng!"
Tầm mắt Harry di chuyển dọc theo cánh tay kia đi lên, cuối cùng dừng lại trên gương mặt anh tuấn. Cậu vừa muốn nhìn lại không dám nhìn, nhưng sau khi nhìn rồi, cậu đã biết, cậu không cách nào dời tầm mắt đi được nữa, "Em..."
"Ta biết em có rất nhiều câu hỏi..." Tom ngắt lời Harry, "Ăn đi, sau đó chúng ta nói chuyện."
Năm phút sau, cái bát đã sạch bong. Hai người đã lâu không gặp nhìn nhau.
"Thời gian qua anh đã đi đâu?" Harry gom hết dũng cảm phá vỡ im lặng.
"Ilvermorny, trên núi cao Bắc Mỹ." Tom hờ hững trả lời, "Chuyện này không phải em đã biết rồi sao?"
"Nơi đó tốt lắm hả? Tốt đến mức bây giờ anh mới quay lại?" Harry lại hỏi, có chút chua chát.
"Không thể so với Hogwarts." Tom dùng giọng điệu lạnh lùng khách quan nhận xét, "Nhưng thích hợp với ta hơn."
Chua chát trong giọng nói của Harry lập tức chuyển thành căng thẳng, cậu thật hy vọng cảm xúc này không biểu lộ ra trên mặt mình. "Lẽ nào anh vẫn muốn đi?"
"Cũng có thể." Tom nhún vai, dường như không nhận ra cảm xúc của Harry thay đổi, "Xét thấy đám thuộc hạ ngu xuẩn bị em bắt lại."
Harry đứng bật dậy. "Anh tưởng rằng em muốn bắt bọn họ sao? Cho rằng em cả ngày lẫn đêm, mất ăn mất ngủ chỉ vì muốn bắt bọn họ?" Cậu tức giận nói, giọng điệu cũng không khống chế được mà cao lên, "Em chỉ nghĩ rằng, nếu như em bắt được bọn họ, em có thể lại..."
Nói đến đây bỗng dừng, Harry nghiêng đầu sang chỗ khác, hơi thở dồn dập.
"Em có thể lại làm gì?" Tom bình tĩnh hỏi, "Em là Thần Sáng, em muốn làm gì, từ ngày đầu tiên em trở thành Thần Sáng, ta đã biết. Ta tiếp nhận sự thật, em cũng nên như vậy."
"Cho nên anh thừa nhận?" Harry rít những lời này từ trong kẽ răng, "Thừa nhận anh vẫn luôn gạt em?"
"Nếu như em đang nói đến chuyện che giấu thân phận, thì chúng ta không ai có tư cách chỉ trích đối phương." Tom vạch trần.
"Em không thèm quan tâm tới thân phận gì đó!" Harry không nhịn được mà rống lên, thân thể nghiêng tới trước, "Em nói tới chuyện khác!"
"Chuyện gì khác?" Tom vẫn ngồi thẳng tắp, mắt cũng không chớp.
Cuối cùng Harry nhận ra, đối phương đang buộc cậu phải tự nói ra: "Mặc kệ anh là Voldemort hay là bất cứ ai khác, em đều chết tiệt yêu anh!" Cậu rống lên to, hai mắt cay xè, "Không phải anh muốn nghe lời này sao? Được, anh thắng rồi!"
Nghe vậy, vẻ mặt trấn tĩnh vạn năm không đổi của Tom hơi đổi. "Tới đây, Harry."
Harry không phản ứng. Tom xoay người định đi, kết quả một mái đầu xa cách đã lâu đột ngột lao vào trong ngực hắn. "Em..." Hắn tức giận ngẩng đầu, câu "tránh ra cho ta" đằng sau còn chưa kịp nói, đã bị nuốt vào trong miệng một người khác.
Chiến trường của hai người từ bàn ăn lan đến sofa, cuối cùng lăn đến trên giường mới kết thúc.
"Tại sao đột nhiên anh lại muốn thẳng thắn? Có lẽ từ sớm anh đã biết em là người của Hội Phượng Hoàng?" Harry nửa nằm trên người Tom, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của hai người dán chặt lấy nhau như hai đứa trẻ sinh đôi dính liền.
"Ta muốn tra ra thân phận của em, làm kinh động đến lão ong mật... Ta nói, là lão Dumbledore." Tom vuốt ve gáy Harry – trên đó là dấu hôn hắn vừa để lại, "Ta nghĩ ta tự nói cho em biết sẽ tốt hơn em nghe từ miệng người khác."
"Cho nên tất cả đều là do anh sắp xếp? Con chim kia cũng vậy?" Harry nghiến răng, "Anh sắp xếp xong xuôi tất cả, kể cả việc rời đi một năm?"
"Chuyện này không hoàn toàn do ta." Tom lần nữa bày ra vẻ mặt vô tội, "Ba em không tin ta, em cảm thấy Dumbledore có thể tin tưởng? Cho nên em phải tự mình nói cho bọn họ biết, em có thể chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình... Á!"
Harry tức giận nhả phần thịt mà cậu vừa cắn ra, "Nếu còn có lần sau..." Cậu cảnh cáo, "Cẩn thận em đưa anh vào Azkaban, có vậy anh sẽ không đi đâu được nữa!"
Nghe vậy, Tom cười trầm một tiếng, l*иg ngực rung rung. "Chuyện thú vị như thế..." Hắn trêu chọc, "Như em mong muốn."
Harry vừa định phản kích, mắt đột nhiên hoa lên, một thân thể rắn chắc đè lên cậu. "Anh muốn làm gì?" Cậu không quá thật lòng mà giãy dụa.
"Người ta yêu có ý định muốn đưa ta vào nhà tù, ta đương nhiên phải kiếm lời trước đã, có đúng không?" Tom dán sát lỗ tai Harry, nói khẽ, đè người xuống, "Ví dụ như thế này."
Harry kêu rên, cơ thể lập tức căng cứng. Cậu cố thư giãn, lại nghe thấy một câu nói khiến lòng cậu nhũn ra: "Mặc kệ em là Kẻ Được Chọn hay là ai khác, Harry, ta cũng chết tiệt yêu em."
Ngày hôm sau, bà Bathilda Bagshot vui mừng phát hiện, nhà hàng xóm đã khôi phục lại nề nếp sinh hoạt như một năm trước. Thế này mới đúng chứ, bà ngồi trên xích đu, hài lòng nghĩ, một ngày tuyệt vời ở thung lũng Godric vẫn nên bắt đầu từ nụ hôn chào buổi sáng của hai ngài Riddle.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Gần đây đám Tử Thần Thực Tử đau đầu vô cùng, bởi vì Chúa Tể Hắc Ám giao cho bọn họ một nhiệm vụ mới, đổi Azkaban thành biệt thự nghỉ dưỡng trên biển.
o0o Hoàn o0o
Editor lảm nhảm: Gần đây mình chăm chỉ như vậy, lại không thấy mọi người ủng hộ nhiều, mình buồn lắm ó. Chắc vài ngày trước rời đi hơi lâu, mọi người quên mình rồi *òa òa*( TAT).