Trans+Edit: Cảnh Nhàn
Triều Lãng quên mất bệnh ưa sạch sẽ, quên luôn sự lσạи ɭυâи suy đồi đạo đức, bởi vì hình ảnh La Phu ngậm dươиɠ ѵậŧ của ông quả thực khiến ông quá sốc, sốc quá mức khiến suy nghĩ của ông bị khựng lại một chút.
Sau lần tạm dừng này, chờ khi ông lấy lại tinh thần thì cái miệng nhỏ nhắn của con dâu đã ngậm gần nửa dươиɠ ѵậŧ của ông rồi. Dươиɠ ѵậŧ của ông hoàn toàn không nghe theo sự điều khiển của đại não, chỉ quan tâm đến sự sung sướиɠ mình, con thú từ đang ngủ say dần dần thức tỉnh, hiện ra một mặt oai hùng nhất của mình, cái thứ thô to kia kéo căng cái miệng anh đào nhỏ nhắn của con dâu, gần như sắp làm cho cái miệng nhỏ của cô trong suốt, khóe miệng chảy xuống hai hàng nước miếng.
Triều Lãng đẹp trai nhiều tiền, chưa bao giờ thiếu các loại người đẹp ôm ấp, nhưng ham muốn của ông không nhiều, bởi vì tính ưa sạch sẽ mà không dậy nổi, rất khó chịu khi người khác đυ.ng chạm lên người ông.
Vợ cũ Triệu Lam Lan của ông cũng bởi vì chuyện này mà tức giận tái hôn.
Cho nên đã qua tuổi bốn mươi rồi mà kinh nghiệm trong chuyện giường chiếu cũng không nhiều, chứ đừng nói là để người khác ngậm dươиɠ ѵậŧ của mình.
Kɧoáı ©ảʍ và kí©ɧ ŧɧí©ɧ chưa từng có, cảm giác khó chịu khi chạm vào cơ thể, cảm giác lσạи ɭυâи giữa ba chồng và con dâu, cảm giác nhục nhã khi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, tất cả những cảm giác này giày vò gần như khiến Triều Lãng phát điên.
"Cô buông ra! Buông ra!" Triều Lãng khàn giọng cự tuyệt con dâu đang nằm bò giữa chân mình.
Tuy nhiên rõ ràng là vô ích.
Sao La Phu có thể buông tha ông được?
Vẻ mặt ông càng khó chịu, càng tức giận, càng muốn gϊếŧ cô, mới càng khiến cô vui vẻ! Cảm giác vui sướиɠ khi trả thù!
Cả tuổi thanh xuân của cô đã dành hết cho tên đàn ông chó má, Triều Diên Hạo!
Đa số thời gian nghỉ ngơi của cô đều là để làm việc không công cho người đàn ông trước mặt này!
Hai tên đàn ông chó má này bắt tay nhau để lừa gạt cô! Nhục nhã cô! Đề phòng cô!
Người đàn ông chó má này còn xem thường cô! Bêu xấu cô!
Nếu đã lỡ đội cái mũ ham tiền háo sắc, cũng không thể gánh chịu cái tên này vô ích được!
Không phải ông khinh thường cô sao? Ông là một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc, còn cô là một tiết mục dân gian.
Ông là Thiên Sơn Tuyết Liên, cô là cỏ dại ngoài sa mạc.
Ông là Thần quân Cửu Thiên, còn cô là loài giun dế tầm thường.
Cô muốn để cho ba chồng Thần quân Tuyết Liên này bị loài giun dế cỏ dại ăn sạch sẽ.
Cô muốn ăn sạch toàn bộ của ông, không phải có bệnh ưa sạch sẽ sao? Xem xem ông có phải là sau khi bị ăn sạch ngay cả cơ thể của mình cũng có thể không chịu nổi không!
Không phải bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế sao? Hôm nay cô sẽ đè ông không thể động đậy, cưỡng bức ông!
Triều Diên Hạo, anh nghe cho rõ đây, tôi sẽ ngủ với ba anh!
Khi anh đi vào tiểu tam Chu Khiết Khiết, tôi muốn ba anh đi vào tôi!
La Phu càng ra sức nuốt vào nhả ra, hai tay còn cầm lấy hai quả trứng quả to của ba chồng, nhào qua nhào lại.
Từ trước đến nay như đóa hoa cao ngạo lạnh lùng, uy nghiêm bất khả xâm phạm giờ đây toàn thân Triều Lãng ửng hồng, hai chân mở rộng, hai điểm trước ngực cương cứng dựng đứng.
“Tiện nhân!” Triều Lãng ngoài mắng nhiếc ra, không thể làm gì khác hơn.
La Phu đứng dậy, để lộ một thân hình mảnh mai, cặρ √υ' to chừng cúp 36D, núʍ ѵú nhỏ hồng hào như hai chấm nhỏ hồng hào trên chiếc bánh bao lớn, dưới cái bụng phẳng lì có một mảnh rừng đen rậm rạp, dưới khu rừng đen rậm rạp là nơi riêng tư ngon ngọt nhất của người phụ nữ.
Hai chân dài vừa trắng nõn lại thẳng tắp, là đôi chân bút chì được nhiều người ngưỡng mộ.
Cuối cùng là một đôi bàn chân trắng hồng như ngọc, mười đầu ngón chân xinh xắn hồng hào tự nhiên, không cần sơn móng.
Triều Lãng hơi sững sờ: Người phụ nữ này nhìn thì chẳng qua chỉ thanh tú vậy mà không ngờ cơ thể lại xinh đẹp như vậy sao?
Triều Lãng bị suy nghĩ trong đầu của mình dọa giật mình, ông điên rồi sao? Chưa bao giờ nhìn thấy phụ nữ khỏa thân hay sao? Thậm chí còn thưởng thức cơ thể La Phu!
Cô là con dâu của ông! Vợ của con trai ông! Còn trói mình thành như vậy, thề sẽ kéo ông xuống vũng bùn loạn luôn với con dâu!
Đôi mắt phượng của Triều Lãng hận không thể xuyên thủng qua người La Phu, lại thấy La Phu tao nhã lấy khăn tay từ trong túi quần áo đã cởi trên giường ra, bước lại gần, dường như muốn chặn miệng ông, để ông không thể mắng mỏ được nữa.
Triều Lãng giận tím mặt: "Con đĩ này! Sao cô dám..."