Hệ Thống Game Tại Dị Giới

Chương 46: Thiên Địa Tạo Hóa Công uy mãnh

Phía sau núi, trời còn nhìn chưa rõ bóng người. Một đám thiếu niên đứng thẳng, tại một khu có chút rộng rãi. Đây là nơi trước kia Hoàng Minh hắn một mình rèn luyện.

Trời còn âm u tù mù, thế nhưng không một ai buồn ngủ cả. Có chăng chỉ là sự hưng phấn, đúng vậy, là hưng phấn.

Tối qua cả đám tu luyện thiên địa tao hóa công pháp, không ngờ đêu đã đặt chân vào luyện khí kì. Nhất là Triệu vân và Kiều Phong lập tức đạt tới luyện khí kì tầng hai. Quá khủng khϊếp tốc độ tu luyện.

Đoàn Dự thấy mà lè lưỡi, hắn tối qua suy nghĩ mãi xem có nên hủy bỏ công pháp cũ để tu luyện Thiên địa tạo hóa công không, cuối cùng quyết định sáng mai sẽ xem rồi mới quyết định. Không ngờ hôm nay, cả 5 tên huynh đệ chưa từng tu luyện chỉ một tối đac

thành công, thậm chí lên tới luyện khí tầng hai. Độ thuần linh khí cực tinh khiết.

Chu Du thì chưa thể tu luyện, nhưng Trương Vô Kỵ thì cũng giống Chu Du hết sức kinh ngạc.

Đây là cái gì tốc độ.!!!

Hoàng Minh gật gù một cái. Đây cũng coi là tạm ổn. Không phụ sự trông mong của hắn.

Hôm nay hắn đưa cả bọn tới đây, để tuyên bố một việc, thành lập tiểu đội chính quy.

- Huynh đệ, các ngươi đã nghiệm chứng được công pháp của ta đưa tới.

Chu Du gật gật:

- Cực bá đạo công pháp, không ngờ tiến triển cực nhanh!

Hoàng Minh tiếp ngay:

- Đúng thế, đây là tiền vốn mà ta ưng ý nhất để cùng các huynh đệ xông pha đại lục này. Chúng ta, không chỉ báo thù, tiêu diệt kẻ thù, chúng ta còn phải dương danh tên mình trên toàn đại lục. Không những nhân loại, mà các chủng tộc khác đều phải cúi mình trước huynh đệ ta. Các huynh đệ, các ngươi có muốn như vậy không?

- Muốn!!

- Muốn!!

-Muốn!!!

Tất cả đều đáp trả lại Hoàng Minh

Hoàng Minh lại tiếp tục;

- Thế nhưng hiện tại chúng ta con quá yếu, chúng ta cần thực lực, chúng ta cần thế lực. Mà những thứ ấy, không ai cho chúng ta cả. Chúng ta đều phải tự giành giật lấy. Giẫm lên xác của kẻ địch mà lớn lên. Chúng ta sẽ không bao giờ thua. Vì bên cạnh ta, luôn có các huynh đệ. Có đúng không???

- Đúng!!!

Cả đám bất giác đồng thanh hô.

- Tốt lắm, trong một tháng này ta sẽ làm mốc. Rèn luyện các ngươi. Và quan trọng nhất, các ngươi lên nhớ, chúng ta có 9 người, nhưng 8 người các ngươi chưa có phân vị trí cao thấp đâu!!

Nói đến đây, Hoàng Minh cười đầy ẩn ý.

Nghe hắn nói tới đây, Chiến ý trong đầu các thiếu niên hừng hực. Mẹ nó, không thể đấu với lão đại thì sao, nhất định ta sẽ làm lão nhị. Á đù, lão nhị hay là thôi, ra sẽ làm lão tam.

- Bây giờ. Các ngươi có 5 tiếng, ngay lập tức tại đây hấp thu thiên địa linh khí. Ta sẽ trở lại sau 5 tiếng. Nên nhớ, từng phút đều có khả năng sớm ngôi đấy. Còn Chu Du, đệ đi theo ta!

Buông ra câu, Hoàng Minh đi mất. Cả đám thiếu niên lập tức ngồi xuống vận chuyển công pháp. Không ai muốn thua ai....

Chu Du đi theo Hoàng Minh vào một khu rừng, đoạn tới chỗ cần. Hoàng Minh mới hé ra cách giải độc.

Chu Du nghe được mà sợ hãi, thật sự cách giải là như thế!

Một ngàn con kiến thay nhau cắn, đây có khác gì tra tấn con người ta đến chết.

Chu Du hai tay run run, miệng thốt ra:

- Lão đại, ngươi không lừa ta chứ. Đây là cái gì cách giải độc.

Hoàng Minh cũng không biết làm thế nào. Chỉ đáp.

- Sư phụ ta nói, đây là cách duy nhất chữa được độc của đệ.

- Sư phụ???

Chu Du ngạc nhiên!

Hoàng Minh híp mắt, chứ đệ nghĩ ta bản lĩnh tự mình rèn ra hả???

Chu Du gật đầu, đúng vậy, Hoàng Minh biếи ŧɦái như vậy, sư phụ hắn chắc cũng phải là cao nhân. Nhưng mà cách này, Chu Du cắn răng. Von mẹ nó, liều. Đằng nào cái mạng hắn cũng không còn được bao lâu nữa.

- Được rồi, ta quyết định giao cái mạng này cho lão đại ngươi.

Chu Du hai mắt trấn định, nắm chặt tay.

Hoàng Minh cũng nhiễm khí chất của Chu Du, trong lòng cũng tự tin. Mẹ nó, hệ thống sư phụ, mong rằng ngươi không gạt ta a.

.

Nếu đã nghĩ thông, nên làm luôn. Hoàng Minh lấy ra một hũ mật. Giúp Chu Du bôi quanh người. Chừa lại những nơi quan trọng mà thôi. Giúp hắn bịt mắt mũi tai miệng lại. Nhất là hạ thân. Sau đó cứ vậy một Chu Du,cơ bản trần như nhộng, hắn hít hà một hơi để lấy can đảm. Lòng nhớ về phụ thân mẫu thân. Nhớ về tỉ tỉ mình, nhớ về những người họ hàng thân thiết. Chu Du cắn răng. Con mẹ nó Lôi Trấn Tông, bổn thiếu nhớ kĩ các ngươi...

Chu Du nhảy xuống ổ kiến...