Tổng Tài Có Bệnh: Vợ Tôi Là Bác Sĩ Tâm Lý

Chương 31: Cá chết lưới rách

Hôm sau, Dạ Nguyệt thức dậy sớm đi vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân, trong lúc đi ra thấy Vương Tử Sâm cũng đã tỉnh ngủ.

" Chồng, dậy rồi sao! anh mau đi rửa mặt đi bây giờ công việc của em rất gấp có thể sẽ không dùng bữa sáng với anh "

" Công việc gì đã khiến cho em phải bỏ cả bữa sáng vậy "

Vương Tử Sâm sa sầm mặt, hắn bực bội đá phăng cái chăn ra xuống giường xỏ dép đi thẳng vào phòng tắm. Cô định quay người đi giải thích với hắn thì lại nghe tiếng..

RẦM!!!

Coi bộ Vương Tử Sâm giận thật rồi. Thôi vậy, đi đến bệnh viện trước đã, chờ đến trưa rồi đến tập đoàn Vương Thị. Vừa mới bước chân xuống cầu thang thì bị tiếng của Vương Tử Thần làm cho giật mình.

" Ô-ha-yô! em dâu "

" Ôi mẹ ơi!!! "

Dạ Nguyệt giật bắn người vội ôm ngực, cô há hốc mồm nhìn Vương Tử Thần một cách quái dị, hắn ta là ai? nhưng mà nhìn sơ qua trông hắn ta rất giống Vương Tử Sâm. Cô nuốt nước bọt bàn hỏi.

" Anh là ai "

Khuôn mặt của Vương Tử Thần trở nên méo xệch, thằng em trai khốn nạn này dám không giới hắn với Dạ Nguyệt.

" Tôi sao? Àa quên mất giới thiệu với em, tôi Vương Tử Thần là anh trai song sinh của Vương Tử Sâm "

Cô a lên một tiếng, hèn chi nhìn thấy hắn ta trông rất giống Vương Tử Sâm, cô khẽ cười trừ rồi cúi người coi như chào hắn.

" Thì ra là anh trai của Tử Sâm. Nhưng rất xin lỗi anh, tôi có việc phải đi trước rồi khi khác tôi sẽ chào hỏi anh đàng hoàng "

" Ồ! không sao đâu, nếu có việc thì đi đi"

Dạ Nguyệt lần nữa cúi người coi như tạm biệt hắn rồi chạy như bay ra ngoài. Đợi cô đi chưa được bao lâu thì Vương Tử Sâm đã vắt cái mặt hầm hầm xuống. Vương Tử Thần ngờ vực nhìn hắn chăm chăm sau đó lại bật cười khanh khách.

" Haha! cái mặt này là cái mặt bị vợ bỏ rơi đây mà Haha..."

Bộp!!!

Dường như Vương Tử Sâm không hề nể tình anh em ruột thịt mà thẳng chân đập Vương Tử Thần đến nỗi phải lăn xuống ghế.

Vương Tử Thần liền đứng dậy nhanh vội xoa xoa cái mông đáng thương của hắn, sau đó nheo mắt nhìn Vương Tử Sâm.

" Tức giận cái gì? Anh mày nói đâu có sai"

Như bị trúng tim đen Vương Tử Sâm đồng thời câm nín sau đó chỉ hừ lạnh quay gót chân rời đi, Vương Tử Thần hơi uất giận nhìn chăm chăm Vương Tử Sâm đang rời đi.

Một chút chết trong tim!!!

Câu này Vương Tử Thần đã rất muốn hét lên cho em trai hắn ta nghe nhưng mà người đã khuất dạng. Hắn hậm hực ngồi phịch xuống ghế thuận tay vớ lấy một trái táo ra gặm nhấm.

....

Sau bốn tiếng dài đằng đẵng cuối cùng Dạ Nguyệt cũng thoát được cái buổi "Họp hội đồng người bệnh cấp bệnh viện", chưa được bao lâu thì bị Viện trưởng cho gọi vào nhưng không chỉ riêng cô còn có những bác sĩ khác cũng có mặt.

Tần Tuyết Văn nhích người lại chỗ Dạ Nguyệt, cô nàng ghé vào tai cô hỏi?

" Tiểu Nguyệt, không biết Viện trưởng có việc gì thông báo mà không cho chúng ta đi ăn trưa "

Dạ Nguyệt trầm mặc!!!

" Tớ không biết "

Cô nàng Tuyết Văn không hỏi nữa. Trong lúc này cánh cửa phòng họp được mở ra, một người phụ nữ với dáng người nhỏ nhắn mảnh khảnh khuôn mặt công dung ngôn hạnh tức là vẻ đẹp chuẩn mực của người con gái, Viện trưởng Thành vui vẻ lên tiếng giới thiệu.

" Đây là Lưu Uyên Linh, cô ấy sẽ có chức vụ bác sĩ phẫu thuật mọi người đến làm quen với cô ấy đi, tôi có việc phải đi trước "

Tất cả các bác sĩ khom người cúi chào Viện trưởng Thành, ngay sau đó mọi người bắt đầu túm tụm đi lại chỗ Lưu Uyên Linh khua tay khua miệng giới thiệu.

Tần Tuyết Văn ngoắc người Dạ Nguyệt, mắt nhìn Lưu Uyên Linh miệng thì không ngừng lải nhải bên tai Dạ Nguyệt.

" Này, cái cô Lưu Uyên Linh kia cũng đẹp phết nhỉ! nhưng mà không đẹp bằng Tiểu Nguyệt nhà ta "

" Kìa! coi cái môi cô ta nói chuyện kìa đúng là ngọt hết sướt "

Dạ Nguyệt nghe Tần Tuyết Văn nói mà cảm thấy nhàm chán, cô đành buộc miệng cô nàng vậy.

" Thôi nào Tiểu Văn không phải chuyện của chúng ta mau đi thôi "

Toan định kéo Tần Tuyết Văn chuồn đi nhưng lại không ngờ bị Lưu Uyên Linh bất thình lình chắn ngang hai người họ, cô ta cười niềm nở nhìn hai người họ.

Lưu Uyên Linh chủ động bắt chuyện trước với Dạ Nguyệt, nhưng sao trong thâm tâm của cô ta khi nhìn thấy Dạ Nguyệt thì lại có cảm giác ác cảm với cô, cô ta đành miễn cưỡng nói.

" Chào cô! tôi là Lưu Uyên Linh rất hân hạnh được quen với cô không biết danh tính của cô là gì? "

Dạ Nguyệt không vội đáp chỉ nhìn cô ta quan sát. Đúng như Tần Tuyết Văn nói, Lưu Uyên Linh kia diện mạo đẹp như ngọc nhưng ngược lại cô không hề ghen tị với cô ta, Dạ Nguyệt cô không thua kém gì cô ta.

Nếu Lưu Uyên Linh có vẻ đẹp chuẩn mực của người con gái thì Dạ Nguyệt thì lại có dáng vẻ câu hồn đoạt phách, diễm áp quần phương tức là đẹp và mị hoặc đến mức cướp đi hồn phách người ta đến khiến người khác nín thở, đẹp điên đảo lấn át tất cả.

Cô điềm tĩnh lại, nhìn Lưu Uyên Linh không cảm xúc chỉ nhàn nhạt đáp.

" Tên tôi Dạ Nguyệt, cũng rất vui khi chung chức vụ với cô "

Nụ cười trên môi Lưu Uyên Linh chợt cứng ngắc, Dạ Nguyệt vậy mà trả lời cụt hứng với cô ta dù có hơi tức giận nhưng Lưu Uyên Linh có thể kìm chế được cảm xúc, cô ta gắng gượng một nụ cười.

" Tôi thấy cô rất vội, nếu cô Dạ không còn việc gì thì cứ đi đi tôi sẽ không làm phiền nữa "

Dạ Nguyệt nhếch môi định đi nhưng đột nhiên quay đầu lại nhìn Lưu Uyên Linh.

" Chắc là cô Lưu đây lớn hơn tôi mười mấy con giáp nhỉ! có cần tôi gọi cô bằng chị không "

" Tùy cô Dạ vậy "

Đợi Dạ Nguyệt cùng Tuyết Văn rời đi, cô ta bấu chặt tay vào bộ đầm hai dây in họa tiết, cô ta mím môi uất hận. Từ trước giờ không ai dám đối kháng lời của cô ta vậy mà Dạ Nguyệt lại hống hách đáp trả cô ta một cách không hề sợ sệt.

Dự định sẽ bắt xe đến Vương Thị nhưng không ngờ Vương Tử Sâm đã chờ sẵn trước đại sảnh bệnh viện, cô vui vẻ chạy như bay đến chỗ hắn kiễng chân ôm chầm lấy hắn không buông.

" Chồng, nhớ anh chết đi được "

" Buông anh ra! anh vẫn còn giận "

Gì vậy?? vẫn còn giận mà chạy đến đây làm gì không biết, người đàn ông này có lúc cũng khiến người ta rất khó hiểu trầm trọng, cô khẽ cốc nhẹ vào đầu hắn.

" Lớn già đầu rồi mà không bằng con nít "

" Em mắng anh "

Chậc!!! chịu thua luôn rồi, Dạ Nguyệt đành xuống tay vuốt lông yêu thương bẹo má hắn.

" Thôi nào đừng giận nữa, đi! chúng ta cùng đi ăn trưa "

Hắn không nói gì, dùng lực mạnh kéo cô đi một cách nhanh chóng. Nhưng cảnh tượng ban nãy đã lọt vào tầm mắt sâu của Lưu Uyên Linh.

Ánh mắt của cô ta nặng trĩu nhìn Vương Tử Sâm thân mật ôm người phụ nữ khác, Lưu Uyên Linh vừa đau lòng vừa căm phẫn nhìn bóng lưng đang dần khuất của Dạ Nguyệt.

" Nếu cô đã muốn cướp người đàn ông của Lưu Uyên Linh tôi, vậy thì tôi với cô chỉ có thể cá chết lưới rách"

Nụ cười vừa thâm vừa độc hiện rõ mồn một trên khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Uyên Linh. Nhưng sự đau đớn đến tột cùng chưa nguôi ngoai được trong lòng cô ta.