Tổng Tài Có Bệnh: Vợ Tôi Là Bác Sĩ Tâm Lý

Chương 5: Mộng tinh

Trong đêm tối mịt mờ tại căn phòng bí ẩn, lại nhìn lên trên giường đôi nam nữ không ngừng cuống quýt nhau, quần áo cũng rơi tứ tung trên sàn nhà lạnh lẽo, tiếng rêи ɾỉ của người phụ nữ hòa quyện với tiếng thở dốc của người đàn ông cộng lại thật khiến đối phương không thể ngừng động tác, không muốn rời nhau.

Người phụ nữ yêu kiều nằm dưới thân người đàn ông không ngừng rêи ɾỉ nũng nịu.

" Ah..Unh..Ưʍ..A Sâm.. Nhẹ.. nhẹ thôi người ta đau mà "

Người đàn ông phía trên không những nghe lời mà càng tăng tốc nhanh hơn khiến người phía dưới không thể không ngừng tiếng ngâm nga này được.

" Tiểu yêu tinh.. Tôi chơi chết em "

Song, hắn rút ra thứ thô cứng kia rồi lại một thẳng đâm thật mạnh vào, ngay lúc này người phụ nữ kia dường như được lêи đỉиɦ mà nhả ra tiếng rêи ɾỉ kɧoáı ©ảʍ. Đêm dài lắm mộng hai người họ cứ như thế mà cuống quýt lấy nhau.

Chợt!

Keng..Keng..Keng!

Dạ Nguyệt lập tức giật bắn mình ngồi dậy, mồ hôi nhễ nhại khắp người hơi thở cũng trở nên khó khăn, cổ họng khô rát, cô nhìn đồng hồ báo thức điểm đến 7:00 " A " một tiếng thì ra chuông báo thức đã reo đến hai lần cô mới tỉnh dậy.

Chợt điện thoại trên bàn reo lên, cô cầm máy lên nghe chưa để cô nói trước người đầu dây bên kia đã giở giọng mâu thuẫn.

" Yaa Dạ Nguyệt! Cậu còn định ngủ nướng đến khi nào hả, hôm nay cậu có ca phẫu thuật cho bệnh nhân cấy ghép tủy đấy nên cậu từ từ vệ sinh cá nhân đi, cậu chỉ còn nửa tiếng thôi đấy "

" Được được, rất cảm ơn Tần tiểu thư đã nhắc nhở người hay quên như tớ, được rồi lát nữa gặp nhau giờ tớ cúp trước đây! Tạm biệt Tiểu Văn "

" Này! này. Được rồi, lát gặp "

Dạ Nguyệt bị Tần Tuyết Văn la lối um tùm nên quên mất giấc mơ kinh khủng ban nãy, cô vội vàng nhảy thoạt xuống giường chảy thẳng vào phòng tắm.

...

Bệnh viện Thành Đô

Dạ Nguyệt đến nơi đã gần hết nửa tiếng, từ chung cư đến bệnh viện mất khoảng ba chục phút nhưng bị trễ chuyến xe buýt và thế là cô phải bắt xe nhưng xui thay lại kẹt xe.

Bộ blouse xanh nghiêm trang, giờ cô không kịp để mặc blouse trắng trước khi thay blouse xanh, cô đi đến chỗ Tần Tuyết Văn đang đứng trước phòng phẫu thuật cách đó không xa. Tuyết Văn thấy cô liền mừng rỡ lẫn vỡ trách.

" Tiểu Nguyệt! đã xảy ra chuyện gì, sao cậu đổ mồ hôi dữ vậy còn nữa sao lại đến trễ.. À lát nữa cậu trả lời tớ, giờ thì vào trong mọi người đang chờ chúng ta "

" Ừm! vào thôi "

Dạ Nguyệt cùng Tuyết Văn đẩy cửa đi vào, thấy cô đến các bác sĩ, y tá cúi đầu chào, cô không nói gì chỉ gật đầu nhẹ coi như đáp lại.

Một vị bác sĩ nữ lên tiếng.

" Bác sĩ Dạ tôi đã cho bệnh nhân uống thuốc an thần rồi ạ "

" Được rồi, chúng ta bắt đầu tiến hành thôi"

Dạ Nguyệt cùng y tá bắt đầu kiểm tra huyết áp, nhịp thở, mạch và theo dõi các dấu hiệu sốt hoặc ớn lạnh.

....

Giờ đã gần trưa Vương Tử Sâm không có thói quen ăn trưa, dường như tâm trạng hắn hôm nay tốt hơn hôm qua nên hôm nay muốn mời cô đi dùng bữa và hắn đã đích thân đến tận bệnh viện Thành Đô.

Hắn vừa xuất hiện đã cuốn hút biết bao ánh nhìn say mê của bao cô gái ngay cả già lẫn trẻ điều không thể thoát khỏi sự vẻ đẹp điển trai của hắn nhưng hắn lại không thèm đếm xỉa chỉ một mạch đến phòng tìm Viện Trưởng.

Quá trình cấy ghép đã mất bốn tiếng bao gồm thời gian để chuẩn bị phẫu thuật, cấy ghép và kiểm tra sau phẫu thuật. Rất may ca phẫu thuật thành công.

Dạ Nguyệt đi ra với vẻ mệt mỏi vì chưa được ăn sáng giờ đây đã thành trưa cô thật cảm thấy có lỗi với bụng cô quá. Nhưng cô vẫn lấy lại bình tĩnh báo cáo với người nhà bệnh nhân.

" Phẫu thuật thành công, nhưng phải ở lại bệnh viện nhiều tháng sau khi cấy ghép tế bào gốc. Trong vài ngày đầu nồng độ tế bào máu sẽ giảm liên tục, chúng ta sẽ kiểm tra máu giờ thì anh có thể thăm vợ mình khi được chuyển vào phòng hồi sức. Khỏi cảm ơn "

Người đàn ông còn đang định mở miệng cảm ơn nhưng vì cô đã dán một câu khiến anh ta gãi đầu cười gượng.

Dạ Nguyệt có cảm giác ánh mắt nóng bỏng đang nhìn cô chằm chằm bất giác cô rùng mình một cái, cô đưa mắt nhìn thì đã thấy Vương Tử Sâm hai tay đút vào túi quần người dựa hẳn vào tường.

Dạ Nguyệt vừa thấy hắn liền ngượng ngùng khi giấc mơ đêm qua ùa về trong đầu khiến cô ngượng chín mặt. Chậc, sao cô có thể mơ một giấc mơ đầy biếи ŧɦái với hắn đến như vậy, tại sao không cho cô mơ bản thân cô gϊếŧ hắn cho rồi.

Hắn thấy cô cứ đứng bất động tại chỗ liền sảy chân đến gần cô, Dạ Nguyệt thấy thế liền lùi lại, hắn đầy khó hiểu nhìn cô.

" Cô đang tránh tôi "

" Không... không phải "

" Vậy hành động đó là sao "

Dạ Nguyệt không còn con đường để bịa đặt liền chuyển chủ đề một cách nhanh chóng.

" Đúng rồi, anh tới đây có việc sao "

Thấy cô không có ý muốn né hắn nữa nên không muốn truy cứu đành trả lời cô.

" Không, tôi đến đây để mời cô ăn cơm "

" Hả! Mời tôi ăn cơm ". Cô còn chỉ tay vào bản thân.

" Ừ "

" Tôi từ chối, bây giờ tôi chưa thấy đói bụng"

Ọc ~Ọc ~Ọc! Cái gì đây! định phản chủ sao.

Vương Tử Sâm khẽ cười rồi nhàn nhạt nói.

" Cô mau đi thay đồ đi, tôi chờ cô trong xe "

Hắn nói xong quay gót đi rời đi, Dạ Nguyệt hậm hực cũng rời đi mà quên mất người bạn thân còn đang bận trong phòng phẫu thuật chưa ra ngoài.

...

Nhà hàng Kingdoms

Dạ Nguyệt nhìn cách bày trí nhà hàng cảm thấy rất thích thú cô nhìn sơ đã biết nó sang trọng đến cỡ nào nhưng mà đồ ăn ở đây chắc hẳn là quá đắc đi.

" Cái đó! là anh mời tôi mà đúng không "

" Ừ! Sao, cô sợ trả tiền "

Cô không hề trốn tránh, thản nhiên chống cằm lẩm bẩm.

" Anh nói đúng rồi đó, thật ra tôi nghèo lắm cũng may anh mời tôi đi ăn nên tôi không còn cách nào khác đành tạm chấp nhận "

" Ồ! Lúc trước chắc hẳn cô cũng thích ăn lươn đúng không "

Dạ Nguyệt không hiểu ý hắn nên trả lời một cách tự nhiên.

" Chuẩn luôn, hồi nhỏ tôi rất thích ăn lươn xào không ngờ anh có thể đoán được "

" Vậy sao, nhưng tôi lại thấy tiện miệng nói ra không ngờ lại trùng hợp "

Dạ Nguyệt dường như quên mất gì đó liền vội vàng nói.

" Khoan! chúng ta chưa gọi món "

Hai người họ gọi món lên rồi bắt đầu hàn huyên nói chuyện cho đến khi phục vụ đưa món đến. Anh phục vụ nhiệt tình nói:

" Đây là Fish and chips, cornish pasty và trà kem của cô, còn đây Roat Meat của ngài. Chúc hai vị ăn ngon miệng "

Nội tâm của Vương Tử Sâm lúc này kiểu: Cậu không chúc, tôi cũng có thể ăn ngon miệng.

" Ể! sao anh gọi chỉ có một món "

" Không chết được đâu, cô mau ăn đi "

Dạ Nguyệt bĩu môi, người ta có tâm hỏi han mà hắn trả lời kỳ cục không đâu.