Vương Gia, Tiên Thảo Của Ngài Lại Chuồn Mất Rồi

Chương 11: Vương phi à! Vào động phòng thôi

Cố tình, Sắc mặt Cố Yến lại vô cùng nghiêm túc, trong giọng nói còn mang theo chút bất đắc dĩ cùng sủng nịch không khó phát hiện, Diệp Tử hoảng hốt cảm thấy giống như chính mình thật sự là kẻ vô cớ gây rối.

Cố Yến thở dài một hơi, phân phó: “ Còn không mau đưa Vương phi trở về nghỉ ngơi”

“Không được qua đây, ai lại gần ta đánh người đó” Diệp Tử lấy lại tinh thần, cảnh giác lùi về phía sau hai bước.

Vừa rồi bọn họ đều đã chứng kiến thân thủ của y, cho bên bây giờ không có người nào dám tiến lên.

Trong mắt Cố Yến rốt cuộc cũng lộ ra chút tức giận: “ Diệp Tử, cho dù em có giận ta đi nữa, cũng không nên quậy ầm ĩ như vậy”

Còn dám nói y ở đây quậy ầm ĩ?

Diệp Tử tức tới mức nói không thành lời, nghển cổ đối diện với Cố Yến.

Cố Yến nhắm mắt: “ Tư Nguy”

Hắc y nhân lúc nảy giao đấu với Diệp Tử nghe gọi tên mình liền động thủ, nhặt thanh kiếm dưới chân Diệp Tử, ánh sáng chợt loé lên, lưỡi kiếm sắc bén đã dừng trên cổ Diệp Tử. Diệp Tử bị hành động này làm cho hoảng sợ, vài tên hạ nhân thừa cơ nhào lên, gắt gao kềm chặt y lại.

Diệp Tử giãy dụa, hốc mắt đỏ bừng vì tức giận: “ Đồ xấu xa, đồ lưu manh, ngươi có bản lĩnh thì ném ta vào động phòng đi, vài ngày nữa toàn bộ hoàng thành đều sẽ biết Thụy vương điện hạ ngươi là một tên khốn cường đoạt dân nam”

Cố Yến đi đến trước mặt y, nhẹ nhàng nâng cằm y lên, ôn nhu nói: “Em nói tới nói lui, còn không phải là đang giận dỗi ta à. Được, theo ý của em, đêm nay chúng ta liền động phòng”

Hắn đứng thẳng người lại, ra lệnh: “ Trói người lại, đưa vào phòng của ta”

Diệp Tử hoảng sợ: “Ngươi —— ngươi buông ta ra!”

Nhưng cho dù Diệp Tử có khóc la như thế nào thì mấy hạ nhân kia cũng sẽ không cho y bất cứ cơ hội phản kháng nào. Không biết là người nào có tâm đem dây thừng tới trói y lại, một đám người vội vàng khiêng Diệp Tử tới phòng của Cố Yến, rồi đặt y lên chiếc giường trải đầy lụa đỏ.

Mọi người lần lượt rời đi, chỉ còn lại một Diệp Tử không thể nhúc nhích, cùng cái tên Tư Nguy đang ở ngoại thất canh chừng y.

Diệp Tử bị trói thành đòn bánh tét, ngã người lên chiếc giường mềm mại vẫn không thấy thoải mái chút nào, hai tay bị trói đến mức tê rần. Y cựa quậy thân mình một hồi mới ngồi dậy được, ló đầu ra khỏi màn lụa thăm dò bên ngoài.

Trong phòng Cố Yến dán chữ hỉ, lụa đỏ rèm ấm¹, lá vàng² hoa chúc³, nếu hiện tại không có bộ dạng chật vật của Diệp Tử, thì có lẽ đây sẽ là một đêm tân hôn ấm áp.

1. Nguyên văn [ 紅綢暖帳 ] hồng trù noãn trướng. ( Tui edit đại á, bạn nào biết xin hãy chỉ tui)

2. Kim bạc [金箔]: lá vàng; giấy thếp vàng; giấy tráng kim. ( Ko biết gì luôn)

3. Hoa chúc [花烛]: hoa chúc; đuốc hoa; kết hôn chính thức (đèn hoa thắp trong phòng tân hôn.)

Trên đời này sợ là không có vị vương phi nào đáng thương hơn y.

Diệp Tử thật sự không thể hiểu nổi Cố Yến rốt cuộc là bị cái gì mà lại đối xử với y như vậy.

Cố Yến đi cầu thánh thượng tứ hôn, gióng trống khua chiêng tổ chức hôn lễ, mấy chuyện đó đều diễn ra trước khi hắn gặp y, nhìn tới nhìn lui vẫn không thể nhìn ra y là vương phi đã được định trước được.

Thế vương phi thật sự đang ở chỗ nào vậy trời?

Nếu không có người này, thì làm sao mà Cố Yến dám vác mặt đến chỗ Tĩnh Hoà Đế cầu tứ hôn.

Đó chính là khi quân* là tội lớn đó, người này không muốn sống nữa hả?

*Một phạm trù tội phạm mà các vương triều phong kiến xưa kia buộc cho bất cứ người nào làm trái lệnh, trái ý vua hoặc có những hành động, cử chỉ, lời nói, thái độ không tôn trọng bản thân nhà vua hay gia đình, họ hàng nhà vua. Dưới chế độ phong kiến, khi quân là một trọng tội và thường bị xử phạt nặng.

Diệp Tử tràn đầy nghi hoặc, không khỏi hướng mắt nhìn về phía nam nhân đứng cách đó không xa.

Đây là người duy nhất y có thể hỏi chuyện.

Cố Yến gọi hắn là Tư Nguy, cái tên này Diệp Tử cũng không hề xa lạ.

Trong truyện gốc, Cố Yến có hai thị vệ thân cận, mà Tư Nguy chính là một trong hai người đó.

Người này được Cố Yến tình cờ ra tay cứu giúp, vì muốn báo đáp ân tình của Cố Yến nên lưu lại bên người, đối với Cố Yến chính là một lòng trung thành. Thâm chí khi Cố Yến bị sung quân• đến đất phong, vẫn một lòng trung kiên không rời bỏ, mãi cho đến khi Cố Yến chết, hắn mới cùng bỏ mạng.

•Sung quân: người phạm tội dưới thời phong kiến bị đày ra biên giới làm lính thú.

Nói là ngu trung thì cũng không quá phận.

Diệp Tử mở miệng kêu hắn: “Tư Nguy, Tư Nguy?”

Người ngồi bên cạnh bàn vẫn không hề nhúc nhích, giống như là không có nghe thấy tiếng gọi.

Trong lòng Diệp Tử khó chịu, lăn qua lăn lại ở trên giường: “Ta rất khó chịu, khó chịu muốn chết luôn! Nếu ta chết rồi vương gia cũng chỉ có thể cưới người chết, đến lúc đó cứ để hắn ôm bài vị của ta mà bái đường đi! Cho hắn làm goá thủ tiết nghĩa suốt đời! Cho dù sau này hắn cưới trắc phi thì là ta làm chính nàng làm trắc, để coi còn có ai vui vẻ mà gả cho vương gia nhà ngươi nữa”

Y ầm ĩ giống như là khóc tang vậy, rốt cuộc thì Tư Nguy cũng không thể nghe nổi nữa, không kiên nhẫn nói: “ Ngài làm sao vậy?”

Diệp Tử ngay lập tức không ầm ĩ nữa,

ngồi quỳ dậy: “Ta khát, ngươi rót cho ta chén nước đi”

Tư Nguy trầm mặc một lúc, sau đó hắn thật sự đứng dậy rót nước cho y, tiến lên đưa tới bức màn lụa.

Diệp Tử không nhúc nhích: “ Ngươi cởi trói cho ta đi, để như vầy thì ngươi muốn ta uống kiểu gì?”

Tư Nguy nói: “ Không thể cởi trói, cứ uống như vậy đi”

Nói xong, cái tay còn nâng chén nước lên, giống như là muốn để Diệp Tử cứ như vậy mà uống nước.

Diệp Tử nhếch miệng cười: “Cái này có chút không được tốt, ta dù sao cũng là vương phi, ngươi làm như vậy với ta, không sợ vương gia ghen sao?”

Hiển nhiên là Tư Nguy không có nghĩ tới vấn đề này, vành tai ẩn sau mũ áo choàng• lặng lẽ đỏ bừng lên.

•Gốc là: Đâu mạo [兜帽]: mũ của quan lại.

Hắn đem chén nước đặt ở mép giường, nói: “ Vương gia sẽ sớm trở lại, ngài để lát nữa uống cũng được”

“ Không uống nước cũng được, chúng ta tán ngẫu chút đi” Diệp Tử tựa vào đầu giường: “ Tiểu Tư Nguy, ngươi nói xem vương gia các ngươi rốt cuộc là tại sao lại muốn thành thân với ta? Tuy rằng ta đây đúng là có chút nhan sắc, nhưng vương gia các ngươi quyền cao chức trọng, có loại mỹ nhân nào mà chưa thấy qua, mắc gì đối với ta một hai phải lì lợm la liếʍ”

Tư Nguy trầm tính không nói lời nào, cứng ngắc đứng bên mép giường, một lúc lâu sau mới trả lời: “ Thuộc hạ không biết”

Diệp Tử không tin: “ Suốt cả ngày ngươi đều đi theo bên cạnh hắn, tại sao lại không biết?”

Y đảo đảo đôi mắt, cố ý trêu chọc nói: “Nào, nói cho ta biết, lúc vương gia cùng với đám hổ bằng cẩu hữu kia đi vui chơi hưởng lạc ở chỗ kia, thì hắn thấy người nào là tốt nhất? Hắn đã qua lại với bao nhiêu tiểu công tử bên ngoài rồi? Dù sao thì ta cũng sắp phải gả cho hắn, cho nên trong lòng ta ít nhất cũng phải chuẩn bị trước”

Gương mặt của Tư Nguy nóng lên, phản bác nói: “ Chủ tử chưa bao giờ đặt chân đến cái chỗ đó, càng, càng không có.....”

Hai chứ kia hắn sống chết cũng không thể nói ra lời, nhưng theo bản năng muốn giữ gìn thanh danh của Cố Yến, lắp bắp giải thích: “ Nói tóm lại, chủ tử rất ít khi tiếp xúc với người khác, càng không có chuyện như ngài đang nghĩ”

Trong lòng Diệp Tử hiểu rõ.

Tư Nguy không bao giờ nói dối, nếu như vậy thì xem ra, Cố Yến đúng thật là chưa từng thích người nào.

Vậy cái người đáng lí ra phải gả cho hắn làm Thụy vương phi rốt cuộc là từ đâu ra?

Diệp Tử còn muốn dò hỏi thêm mấy câu, thì cửa phòng tân hôn bỗng nhiên bị đẩy ra.

Cố Yến đang bước vào.

Hắn liếc mắt nhìn Tư Nguy một cái, nhàn nhạt nói: “ Ngươi lui ra trước đi”

“Vâng” Tư Nguy cầu mà không được, nhanh chân rời đi giống như là bị ai rược.

Cố Yến đi đến trước mặt y, liếc mắt nhìn thấy ly nước đặt ở bên giường. Nước trong ly vẫn còn ấm, Cố Yến bưng lên đưa đến bên miệng Diệp Tử đút y uống.

Diệp Tử có chút sợ hắn, nên không dám kháng cự, đành phải ngoan ngoãn uống nước mà Cố Yến đút.

Một bên uống nước, còn một bên thì nâng mí mắt đánh giá hắn.

Sắc mặt Cố Yến rất bình tĩnh, tất cả cảm xúc đều thu lại trong đôi con ngươi đen lấy, giống như đáy biển sâu thẳm khó lòng nhìn ra, cũng khó có thể phân biệt vui buồn.

Diệp Tử ngoan ngoãn uống hết nước, Cố Yến đặt cái ly xuống, vòng hai tay ra phía sau y, đè lên trên hai tay đang bị trói của Diệp Tử. Đôi tay kia đang từ từ ấn lên tay của y, xoa bóp đôi tay tê rần và lạnh cóng vì máu huyết không thông.

Tư thế này khiến cho hai người dựa sát vào nhau, nhìn từ giống như là một cái ôm ấm áp.

Cả người Diệp Tử đều bị bao trùm bởi hơi thở và hương thuốc nhàn nhạt trên người Cố Yến, y không được tự nhiên mà lùi ra sau một chút: “ Vương gia.......”

Y vừa dứt lời, liền cảm thấy hai tay mình nhẹ nhàng hơn.

Cố Yến đã cởi sợi dây trói y ra.

Diệp Tử khôi phục tinh thần, thấy Cố Yến quay đầu đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống.

Người này sao lại đổi tính rồi?

Diệp Tử kéo dây thừng ra, xoa xoa cánh tay đau nhức, ngồi dậy đi qua chỗ bàn, đứng bên cạnh hắn.

Cố Yến liếc mắt nhìn y, nói: “ Ngồi đi”

Diệp Tử chống đối nói: “ Không ngồi”

Cố Yến thu hồi ánh mắt lại: “ Vậy em cứ đứng đi”

Diệp Tử: “........”

Diệp Tử hít sâu một hơi, hỏi: “ Không phải ngươi muốn động phòng với ta sao? Cứ như vậy mà thả ta đi hả?”

“Ai nói là ta muốn thả em đi” Cố Yến nói: “ Nơi này trong ngoài đều có người canh gác, cho dù thân thủ của em tốt cỡ nào, thì cũng không thoát dược”

Diệp Tử: “.....”

Quả nhiên không thể tin tưởng cái con người này đổi tính mà.

Diệp Tử ngồi xuống trước mặt hắn, tự vứt bỏ liêm sĩ nhập vai sa ngã nói: “ Vậy thì ngươi còn chần chờ gì nữa, chi bằng trực tiếp đem ta trói chặt một chút, dù sao cũng không chạy được. Tốt nhất là thêm chút thôi tình dược, để tránh lúc ta ở trên giường giống như người chết, quét sạch hết sự hưng phấn của vương gia”

Cố Yến trầm mặc suy tư nhìn y: “ Hoá ra em thích kiểu như vậy”

Diệp Tử nhất thời bị nghẹn họng, Cố Yến không chờ y trả lời, lại nói: “ Nhưng ta thì không thích như vậy”

Hắn cong khoé môi lên, xấu xa nói: “Ta muốn em chủ động một chút, nói em muốn ta, cầu xin ta cho em”

Diệp Tử rùng mình một cái.

Nếu một ngày nào đó y có cái kiểu yêu cầu như vậy, chỉ sợ là lúc đó điên thật rồi.

Y cưỡng ép chính mình phải bình tĩnh lại: “ Vương gia, rốt cuộc là tại sao ngươi lại muốn thành thân với ta, ngươi cũng biết thân phận của ta đó, ta không phải vương phi của ngươi”

Cố Yến nói: “ Không gả cho ta, thì em định làm gì, muốn rời khỏi vương phủ?”

Diệp Tử cúi đầu, xem như là cam chịu.

Cố Yến cười cười: “Nếu như là lúc đầu thì em có thể rời đi, nhưng ai bảo em giả trang Thụy vương phi làm gì. Chẳng lẽ em muốn cho tất cả mọi người biết, Thụy vương phi trước ngày thành hôn lại bỏ trốn mất dạng”

“ Đối với ta thì không có chuyện gì, nhưng đối với em thì mọi chuyện sẽ không tốt như vậy” Cố Yến nói: “ Thánh thượng ban hôn chưa bao giờ có đạo lý hối hôn¹, nếu như em bỏ trốn rồi, thì đó chính là tội khi quân phạm thượng², đến lúc đó lệnh truy nã ban xuống, toàn bộ Trung Nguyên đều không có chỗ cho em dung thân. Em thật sự muốn làm như vậy sao?”

1. Hối hôn: Thoái hôn, bỏ hôn ước.

2. Khi quân phạm thượng: Ngày xưa, trong thời phong kiến, nếu ai phạm tội "khi quân phạm thượng" (tức không coi lời của vua và thẫm quyền của vua ra gì) thì phải chịu án tử tru di tam tộc cả dòng họ.

“Chuyện này là ta không đúng, như chuyện này cũng không thể nói như vậy được. Ngươi đáng lẽ ra phải thành thân, chỉ cần vương phi thật sự xuất hiện-------.” Diệp Tử ngẩn ra, bỗng nhiên câu chuyện dừng lại.

Y thấp giọng hỏi: “....Không có Thụy vương phi?”

Cố Yến khẽ gật đầu: “ Không sai”

Diệp Tử giống như là được thông não hiểu hết mọi chuyện: “Ngươi vốn định tìm một người giả dạng làm Thụy vương phi phải không?”

“Phải” Cố Yến sảng khoái thừa nhận: “ Thánh thượng hối thúc muốn đem nhi nữ của hộ quốc công là Thường Ninh quận chúa gả cho ta, nhưng ta không muốn, cho nên mới nói ta sớm đã có người trong lòng”

Hắn vừa nói ra lời này, Diệp Tử liền có phản ứng lại.

Hộ quốc công chính là đệ đệ của hoàng hậu, có quan hệ gần với Thái tử. Trong truyện gốc, Tĩnh Hoà Đế đúng là có ý định muốn Thường Ninh quận chúa gả cho Cố Yến, nhưng khi đó Cố Yến tâm cao khí ngạo•, căn bản là không thèm để ý đến Thường Ninh, đích thân đi hối hôn, chọc cho hoàng hậu cùng hộ quốc công giận bay màu. (Ụa sao chương 2 là caca cơ mà, tác giả đùa em à).

• Tâm cao khí ngạo: là muốn nói đến thói kiêu ngạo, lòng kiêu ngạo.

Nhắc mới nhớ, trong truyện gốc có nói trước đây Cố Yến đã gây thù chuốc oán khắp nơi, hầu hết đều là do hắn tự tạo nghiệt.

Nếu đem ra so sánh, cách xử lý hiện tại của Cố Yến, đúng là ổn thỏa hơn nhiều.

Cố Yến giải thích nói: “Ta làm như vậy, một là muốn rút lui khỏi mối hôn sự này, hai là không muốn dính líu đến hoàng quyền tranh đoạt”

Cưới nam phi chính là chặt đứt huyết mạch, một kẻ không có người thừa kế, thì không có khả năng xưng đế.

Diệp Tử hoảng hốt nói: “ Nói cách khác, ban đầu ngươi vốn định tìm một người nào đó để gả cho ngươi, giả làm vương phi. Nhưng trước khi ngươi tìm được người thì ta lại nhảy ra nói dối bản thân là Thụy vương phi, còn bị tỳ nữ bắt gặp, cho nên ngươi liền tương kế tựu kế..............”

Cố Yến mỉm cười: “ Đúng vậy”

Cho đến tận bây giờ, Diệp Tử mới hiểu được cảm giác lấy đá nện chân mình là như thế nào.

Diệp Tử khóc không ra nước mắt: “ Vậy ta phải làm cái gì bây giờ”

“Em cảm thấy mình còn lựa chọn nào khác sao?” Cố Yến cầm bình rượu trên bàn, rót hai ly rượu hợp cẩn: “Từ lúc em bắt đầu giả làm vương phi, đồng nghĩa với việc em đã leo lên lưng cọp khó xuống”

Cố Yến đưa đem một trong hai ly rượu đó đưa cho Diệp Tử, nghiêng đầu cười: “Thành thân với ta, không riêng vì việc ta giữ mình, mà còn là vì chính em”

Diệp Tử mím môi cân nhắc hồi lâu mới hạ quyết tâm, y hít sâu một hơi, tiếp nhận chung rượu trong tay đối phương.

“Ta đồng ý với ngươi”

Nói xong, Diệp Tử dũng cảm ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu trong chung.

Cố Yến thoáng yên tâm một chút, lại nói: “Như vậy.......”

Hắn còn chưa kíp nói xong, thì bỗng nhiên cảm thấy người bên cạnh có chút không được ổn lắm.

Cố Yến nhíu mày: “ Diệp Tử?”

Diệp Tử ngơ ngác nhìn hắn, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, trước mắt bỗng nhiên có tới hai người: “.....Cố Yến, tại sao lại có tới hai ngươi vậy hả?”

Cố Yến: “......”

Chết thật, quên mất người này một ly liền gục.

Trong phòng tân hôn nồng nặc mùi rượu, Diệp Tử lại uống quá nhiều, ngay lúc này chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng. Y cố gắng đứng dậy, xém chút nữa là ngã quỵ trên mặt đất. Cố Yến nhanh tay ôm y lại, một tay bế ngang người lên, đưa y trở lại giường.

Diệp Tử mơ mơ màng màng nằm trên giường, không biết trong miệng còn đang lẩm bẩm nói cái gì.

Cố Yến đau đầu nhéo nhéo mi tâm, rất là bất đắc dĩ.

Tình huống này quả thực khác một trời một vực với đêm động phòng hoa chúc mà hắn đã tưởng tượng.

Sống lại một đời, hắn đều nhớ rõ mọi chuyện, cho nên hắn đã cho rằng đối phương cũng sẽ giống như hắn.

Nhưng hắn không ngờ, người này lại hoàn toàn quên mất hắn không còn sót lại chút kí ức gì.

Quên hết sạch sẽ, cũng đã quên luôn lời hứa hẹn lúc trước hứa sẽ gả cho hắn.

Cố Yến thở dài, ngồi xuống bên mép giường.

Cũng may vừa rồi hắn kịp thời nghĩ ra cái cớ này, nên tiểu tổ tông này không có chút nghi ngờ nào.

Chỉ cần có thể giữ y ở lại bên cạnh là tốt rồi.

Còn chuyện về sau phải làm như thế nào, hắn cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Cố Yến đưa tay ra vén mái tóc rối của Diệp Tử, cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên vầng trán của y, ôn nhu nói: “ Ngủ ngon, vương phi của ta”.