Dắng Sủng

Chương 59

Môi nhỏ trơn bóng mịn màng, kết hợp cùng với quả dâu tây đỏ au, tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp.

Có vệt nước màu đỏ tràn ra khóe miệng, nhìn thấy giọt nước sắp rơi xuống, Thái tử giơ tay lên trong vô thức, nhưng chợt nhìn thấy trước mắt có một chút màu hồng, vệt nước màu đỏ tươi bị hút lên trở lại.

Hắn ho nhẹ một tiếng, mở mắt ra: “ Nàng không sợ lạnh răng à.”

Ngay sau đó hắn trực tiếp ngẩn ngơ, bởi vì bị nhét dâu tây vào trong miệng, là Bàn Nhi dùng miệng của nàng đút cho hắn.

Thái tử không phải không biết rằng có một số kẻ phóng đãng dâʍ ɭσạи, để cho mỹ nhân mớm rượu bằng miệng, hắn từng khoe khoang rằng những chuyện này không hề liên quan gì đến hắn. Nhưng lúc này được mỹ nhân hầu hạ, hắn vốn dĩ không kịp nghĩ có nên đón nhận hay không, thì đã nhận lấy nụ hôn.

Một trái dâu tây hai người ăn, cũng là mỗi người cắn một miếng, tuy nhiên trái dâu tây này bị ăn rất lâu.

Răng môi quấn lấy nhau, hơi thở hòa làm một, lúc này khó ai có thể nhịn được.

Chúng nô tài nhìn thấy một cảnh này, không có kẻ nào dám tiến vào, tất cả đều đứng bên ngoài cúi gằm mặt, về phần những người hầu hạ bên trong, cũng cúi mặt xuống như con chim cút.

Sau đó bọn họ đã ăn ở trên giường luôn.

Cái này mới là chủ đề, đồng thời cũng là mục đích của Thái tử khi đến đây. Mặc dù đêm hôm qua hắn vẫn trở lại, thế nhưng hắn vẫn không quên lúc ban đầu, cho dù lúc này hắn vẫn rất vui vẻ, tuy nhiên chuyện này không liên quan gì đến vui hay không vui, mà là có liên quan đến thể diện của đàn ông.

Thấy Thái tử chủ động, Bàn Nhi đột nhiên sợ hãi.

Cảm thấy bản thân đã bỏ lỡ cơ hội, nàng tự nhận mình là một người phụ nữ yếu đuối, sức mạnh chắc chắn không thể bằng được Thái tử, chỉ có thể ôm lấy cổ hắn, cắn nhẹ môi, dùng đầu lưỡi trêu chọc hắn.

Đương nhiên là hắn cũng không dừng lại, vốn dĩ hắn cũng chẳng quan tâm đến việc mất hết thể diện hay không, chỉ vội vàng dùng tay hắn mơn trớn khắp cơ thể nàng.

Tư thế này quá mãnh liệt, lại khiến Thái tử hơi choáng váng, vì vậy lợi dụng khoảng trống này mục đích của Bàn Nhi mau chóng thành công, chờ đến khi Thái tử nhận ra là nàng đang làm gì bản thân hắn, ngoại trừ việc tiếp tục tìm tòi bằng ngón tay, hắn cũng không biết làm gì tiếp theo.



Mọi thứ đều là nước chảy thành sông, mặc dù không được như lần trước, thế nhưng so với lần đầu tiên thì đã tốt hơn nhiều.

Bàn Nhi biết sức chịu đựng của Thái tử, cho nên mới đầu cảm thấy còn chưa đủ, nhưng không hề lo lắng, quả nhiên là không cần quá nhiều thời gian để cảm nhận được.

Chuyện sau đó vô cùng mơ hồ, lúc mơ hồ nàng thích nói những lời nhảm nhí, về phần những chuyện ngượng ngùng được nói ra là cái gì, nàng cũng chẳng nhớ rõ. Chỉ nhớ rằng Thái tử đã cắn môi nàng, nói nàng hồ ngôn loạn ngữ.

Ngày hôm sau, tinh thần Thái tử phấn chấn rời khỏi tiểu viện.

Vừa bước ra khỏi cổng chưa được mấy bước, đột nhiên hắn nghĩ tới chuyện gì đó rồi hắng giọng nói: “Những trái dâu tây vừa được tiến cống kia, Tô Phụng Nghi thích ăn, mau mang qua cho nàng ấy một ít.”

Rốt cuộc là Tô Phụng Nghi thích ăn, hay là ngài thích ăn?

Vấn đề này Phúc Lộc biết điều nên không nói ra.

Tuy có những chuyện kẻ làm nô tài buộc phải làm, dù muốn hay không thì nô tài cũng phải làm điều đó, nô tài sinh ra là để làm những điều này. Phúc Lộc nói thầm trong lòng, dự định đợi một lúc sẽ phân phó cho người dưới đi làm.

Đối với những người phía trên, chỉ là một câu nói mà thôi, còn đối với những kẻ bên dưới mà nói, lại không hề biết rằng chuyện này khó xử như thế nào.

Phúc Lộc chỉ nghĩ đây chỉ là một chuyện cực kì đơn giản, cho nên đã phân phó cho tiểu thái giám đi làm, tuy nhiên lời vừa truyền vào trong phòng ăn đã gây nên một trận náo loạn không nhỏ.

Chuyện này đã kinh động đến Cổ thái giám, người phụ trách nhiệm vụ trong phòng ăn, khi nghe thấy lời này, Cổ thái giám có hơi khó xử.

Không phải sao, số dâu tây còn thừa lại đã bị người khác cầm đi mất.

Mà người mang đi không phải ai khác, chính là Phú Xuân của Kế Đức Đường.

Chuyện này cũng thật là khéo, dâu tây là vật quý hiếm, lại là cống phẩm, tuy nhiên nó chỉ là để ăn, không thể đặt được, cho nên các vị chủ tử bên trên xử lý xong thì trực tiếp mang đến phòng ăn, có chủ ý là để phòng ăn nhìn xem thử.

Vốn dĩ theo lẽ thường thì quả này không có trong phân lệ của Bàn Nhi, tuy nhiên Cổ thái giám thấy người mới được sủng ái, có ý muốn cho Bàn Nhi một chút lợi ích, nên đã chủ động dâng lên một dĩa.

Lý do chính là như vậy, mọi chuyện cũng không hề sai, thế nhưng vấn đề là Thái tử phi bên kia cũng muốn có một dĩa, nói chung là cảm thấy cũng dễ ăn, hôm qua cũng chẳng nói gì, đột nhiên sáng ngày hôm nay Phú Xuân của Kế Đức Đường đến và mang toàn bộ những quả còn dư đi.

Phú Xuân vừa đi chưa được bao lâu, thì tiểu thái giám ở Dục Khánh cung đã đến truyền lời.

Trong lòng Cổ thái giám chỉ nghĩ rằng đây chỉ là một món ăn, với lại Thái tử phi cũng không có biểu hiện rằng thích quả dâu tây, trước đây Đông cung cũng không phải chưa từng mang qua, Thái tử phi đều chia cho bọn hạ nhân, nói không chừng lần này cũng mang đi ban thưởng cho hậu viện.

Bởi vì lẽ này cho nên hắn cũng không nghĩ nhiều, sợ tiểu thái giám không biết chuyện sẽ làm phật ý người khác, nên đã đích thân đuổi ra ngoài, ngăn cản Phú Xuân bưng một dĩa đi ra.

Lúc này Phú Xuân cũng không nói gì, vẻ mặt cũng chẳng có gì thay đổi, chỉ hỏi rằng cái này sẽ gửi đến viện tử nào, là ai đã truyền lời, Cổ thái giám mới nói thật.

Khi trở lại tên Cổ thái giám này còn đắc ý khi bản thân làm được chuyện, ai mà ngờ sau khi cha hắn ta là Vương thái giám biết được, suýt chút nữa đã cho hắn ta một cái tát đến Nam Đàn.

“Ngươi nói ngươi đã làm ra chuyện gì, lấy đồ của Thái tử phi để mang cho Tô Phụng Nghi bên kia. Ngươi đây là không sợ sẽ kɧıêυ ҡɧí©ɧ hai vị chủ tử lên võ đài à? Chúng ta ai cũng biết tính tình của Thái tử phi như thế nào, mấy năm nay ngươi còn chưa nhìn ra ư? Nếu chuyện này bị Thái tử gia biết được là xong đời, cẩn thận mạng chó của tên tiểu tử nhà ngươi!”

“Ngươi thật biết làm việc mà, lão tử cả đời này lại bị cái tên ngu ngốc nhà ngươi hại chết rồi.”

Cổ thái giám chưa từng nhìn thấy bộ dạng cha nuôi nhìn xa trông rộng như vậy bao giờ. Hắn ta ngồi được vào vị trí này, đa phần là nhờ vào vị cha nuôi này.

Kỳ thực ban đầu trong lòng hắn ta sẽ cho rằng không xảy ra chuyện gì, bị Vương thái giám mắng, mới nhận ra sai lầm của mình, hắn ta sợ đến nỗi toát cả mồ hôi lạnh.

Thế nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, Vương thái giám đánh xong mắng xong còn chưa tính là gì, sau đó còn đem Cổ thái giám ra ngoài đánh một gậy, mới chỉnh đốn lại trang phục rồi chạy đến Đông cung, vứt bỏ bộ mặt già nua, còn mang theo không ít ngân lượng mới lấy được vài quả dâu tây từ Nội vụ phủ.

Sau khi lấy được đồ, hắn không dám gửi đến Kế Đức đường mà chạy đến Dục Khánh cung thỉnh tội.

Hắn ta cũng không có gan trực tiếp gặp Thái tử, mà đã tìm và kể cho Phúc Lộc nghe mọi chuyện.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Nhắc mới nhớ Vương thái giám đã phục vụ trong phòng ăn hơn hai mươi năm, không phải khoe khoang, lúc Thái tử còn nhỏ đã phụ trách việc ăn uống của hắn, còn quản lý luôn tất cả mọi thứ ở phòng ăn.

Hiện tại lão ta đã già, không thể nào tự mình nấu ăn phục vụ chủ tử được, vậy nên mỗi ngày quan sát phòng ăn, Thái tử giao phòng ăn cho lão ta quản lý, điều này chứng tỏ tin tưởng lão ta xử lý mọi việc sẽ không gặp sai sót, nhưng lão ta không ngờ rằng hôm nay lại xảy ra chuyện lớn như vậy, chuyện này cũng có liên quan đến cả lão ta.

Trong lòng Phúc Lộc thầm kêu xui xẻo, đừng nhắc đến nữa.

Lại nhìn thấy Vương thái giám thật quá đáng thương. Đừng nhìn Vương thái giám bây giờ đang giả vờ đáng thương, thế nhưng lúc lão ta đang còn là tiểu thái giám, Vương thái giám chính là gia gia, Phúc Lộc còn không dám xúc phạm lão ta. Ngẫm nghĩ rằng chuyện này cũng liên quan đến cả lão ta, nói không chừng lại là do lão ta làm không tốt, cho nên có thiện ý ngồi thương lượng với Vương thái giám chuyện này nên làm gì mới phải.

Nhưng điều khiến lão ta không ngờ đến chính là, Vương thái giám làm chuyện cẩn thận kỹ càng, không chỉ đánh Cổ thái giám trước, còn đến nội vụ phủ lấy thêm dâu tây, còn đến đây chủ động thỉnh tội, bây giờ cuối cùng chỉ còn Thái tử.

“Ta không dám dâng đồ lên bên kia, rốt cuộc là quy định gì đó, còn thật sự là lời của chủ tử, ta cũng không dám tự ý giải quyết, miễn là đừng làm mọi chuyện trở nên tệ hơn.” Vẻ mặt Vương thái giám đau khổ, thở dài một hơi.

Phúc Lộc nghĩ một hồi, rồi nói: “Được rồi, ngài đã xử lý mọi chuyện chu toàn như vậy, trước tiên cứ để ta đi thăm dò ý tứ của gia đã. Tuy nhiên chuyện này có thể xử lý ổn thỏa hay không, ta cũng không dám chắc chắn với ngài đâu.”

Sự việc lần này tưởng chừng như chỉ là một bữa ăn, thế nhưng nếu để Thái tử và Thái tử phi bất hoà với nhau, chuyện này sẽ bùng nổ lớn hơn. Vốn dĩ quan hệ giữa Thái tử và Thái tử phi cũng đã căng thẳng rồi, hiện tại ngoại trừ những chuyện này, có thể nói rằng phòng ăn còn cố ý khiến cho hai vị chủ tử lôi nhau lên đài, còn liên lụy đến cả Tô Phụng Nghi.

Đạo lý này người khác không hiểu, thế nhưng Phúc Lộc lại hiểu, Vương thái giám hầu hạ bên trong Đông cung hơn mười năm cũng hiểu. Nếu không thì Cổ thái giám cũng chẳng cần phải lo có chuyện gì xảy ra, Vương thái giám lại làm việc thận trọng, sẽ không ngại chuyện bé xé ra to.

"Ta hiểu rồi, vậy thì tất cả nhờ cậy vào Phúc công công ngươi."

Phúc Lộc gật đầu, xoay người đi vào thư phòng.

Lão ta cũng không dám nói trực tiếp, mà ở bên cạnh băn khoăn không biết nên mở miệng như thế nào.

Lão ta đứng một bên suy nghĩ, làm sao Thái tử lại không phát hiện ra sự khác thường của lão ta, nhìn lão ta mấy lần nhưng hắn lại không có phản ứng, Thái tử đặt bút lên đồ đựng bút, rồi lấy chiếc khăn ở kế bên lau tay.

"Nói đi. Có chuyện gì."

Mặt Phúc Lộc đau khổ, cũng không dám giấu giếm gì nên đã kể lại toàn bộ sự việc.

Sau khi nghe xong, Thái Tử rất muốn cười, chỉ vì một dĩa dâu tây mà mọi chuyện đã náo loạn đến cả chỗ của hắn, hắn nhanh chóng hiểu ra vì sao Phúc Lộc và Vương thái giám lại thận trọng như vậy, đồng thời trong lòng lại cảm thấy hơi khó hiểu.

Hắn không nhịn được mà vân vê lông mày, giữa hắn và Thái tử phi đã căng thẳng đến mức khiến bọn hạ nhân phải bày thế trận chờ quân địch sao?

Toàn bộ thư phòng im lặng đến mức kim quay cũng có thể nghe thấy, Phúc Lộc không dám phát ra tiếng động nào.

Đột nhiên, giọng nói của Thái tử vang lên.

"Đồ thì cũng không cần phải mang qua Kế Đức Đường nữa đâu, nếu như muốn đem qua thì phải nói cái gì, cứ mang đến cho Tô Phụng Nghi bên kia đi."

Phúc Lộc vô thức liếc nhìn Thái tử, lúc này Thái tử đã cầm bút lên, cúi đầu viết cái gì đó. Nhưng cũng không cần nhìn nữa, lời nói của Thái tử đã lộ rõ ý tứ của người rồi.

Sau đó, Phúc Lộc lui ra ngoài nói chuyện này với Vương thái giám.

"Lần này người thật là may mắn, gia vẫn luôn trọng quy củ, có lẽ hôm nay tâm trạng tốt cho nên mới không xảy ra chuyện gì."

Vương thái giám nhìn Phúc Lộc, có một loại hiểu ngầm không cần nói: "Còn không phải do chủ tử đau lòng ta hầu hạ người hơn chục năm, hôm nay mới cho ta mặt mũi à. Được rồi, Phúc công công bận rộn nhiều việc, ta cũng không làm phiền nữa, khi trở về còn phải dạy dỗ đứa con trai không nên thân kia, chỉ dựa vào cách làm việc bừa bãi của hắn, sau này mạng của lão tử vì sao mà mất cũng không biết."

Phúc Lộc gật đầu, nhìn lão ta rời đi.

Sau khi Vương thái giám rời đi, Trương Lai Đông nghiêng người hỏi: "Cha nuôi, ngài với Vương thái giám vừa làm chuyện gì bí hiểm vậy?"

Phúc Lộc nhìn hắn, cười mắng: "Nếu đã làm chuyện bí hiểm, vì cớ gì còn nói cho ngươi biết!!"

Thái tử phi thực sự không thích những quả dâu tây này.

Đương nhiên là cũng không ghét, chỉ cảm thấy nó không phải chỉ là trái cây thôi ư, tại sao lại trở nên hiếm lạ như vậy. Vì tất cả mọi người đều nghĩ rằng nó hiếm, cảm thấy có được nó là có mặt mũi, cho nên nàng ta mới không ngại mang thứ này về để cho mình có thể diện.

Lần này nàng ta cũng cho rằng không có chuyện gì, thế nhưng lúc này nàng ta đang mang thai, từ sau khi thái y phát hiện nàng ta có thai, đứa nhỏ trong bụng dường như cũng đã biết lăn qua lăn lại, trước kia rõ ràng là rất tốt, bây giờ lại có hơi cảm thấy thai nghén.

Lại còn thêm cả thời tiết nóng nực, thái y nói thân thể nàng ta yếu ớt lại không thể dùng băng, kết quả là sức ăn của nàng ta cũng giảm sút.

Đợt này Phú Xuân muốn đổi khẩu vị cho Thái tử phi, nàng ta mang đồ đến, còn cố ý nói là Thái tử gia đặc biệt sai người mang đến.

Lúc đó Thái tử phi vô cùng suy nhược, không muốn ăn. Đến tối sau khi dùng xong bữa, Thái tử phi đi bộ để tiêu bớt thức ăn ở trong phòng, nhìn thấy dĩa dâu tây đặt ở trên bàn, dưới ánh đèn càng toả ra màu đỏ au, vô cùng hấp dẫn người khác. Nàng ta nhón một miếng rồi cho vào miệng, nếm thử có một vị ngọt ngào.

Nhìn thấy Thái tử phi ăn hết dĩa dâu tây, mấy người Phú Xuân Phú vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng tìm thấy được món mà Thái tử phi có thể ăn được. Ban đầu Phú Xuân tính đến phòng ăn lấy hết số dâu tây còn thừa mang về nhưng lại bị Thái tử phi ngăn lại, hiện tại bởi vì nàng ta đang mang thai, cho nên mọi động tĩnh của Kế Đức Đường đều khiến kẻ khác chú ý, khiến mọi người cho rằng nàng ta đang giả vờ làm ra bộ dạng này, nên đã nói Phú Xuân sáng mai hẵng đi, đó là lý do vì sao lại xảy ra chuyện kia.

Thực tế nếu như mang về sớm hơn, Cổ thái giám cũng sẽ không đuổi theo ra ngoài, quả thật là tình cờ.

Bây giờ đồ đã bị mang trở về, nghĩ đến thôi cũng khiến người khác cảm thấy khó chịu.

Ban đầu Phú Xuân không định nói cho Thái tử phi, sợ sẽ phá hỏng tâm trạng của nàng ta, thế nhưng nàng ta cũng không thể giấu được mọi chuyện, cho nên đã kể cho người luôn thận trọng như Phú Thu nghe. Hai người nói chuyện cũng không chú ý gì, ai ngờ lại bị Thái tử phi nghe được.

Lúc này Thái tử phi không nói gì, đợi đến khi Phú Xuân mang đồ lên, Thái tử phi lập tức hất mọi thứ xuống.

Rầm rập quỳ xuống, Trần ma ma nghe thấy có tiếng động nên chạy ra, hỏi rằng đã xảy ra chuyện gì.

Phú Xuân nói ra mọi chuyện, nghe xong sắc mặt Trần ma ma sa sầm lại, mắng: "Ta nói các ngươi chính là không hiểu chuyện, chuyện nhỏ như vậy mà làm loạn đến tận nơi của Thái tử phi."

Vừa khuyên nhủ Thái tử phi: "Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi, người trên đã phân phó, kẻ hạ nhân nô tài chỉ sợ rằng sẽ làm bậy, còn tưởng rằng ngài không thích thứ này, nên mới cả gan giữ trong bụng để Phú Xuân giúp lấy một ít về."